Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé
“Bọn em muốn nghỉ hè.
Xin hấy trả kỳ nghỉ hè lại cho bọn em” Bọn trẻ đồng loạt kháng nghị Quan Minh Vũ ném tờ giấy kiểm tra trên tay xuống bàn và hãng giọng nói: “Đây là kết quả kiểm tra của lớp chúng ta, điểm thấp nhất là mười một điểm, cao nhất là chín mươi lăm điểm.
Các em thi tệ như vậy, còn không biết ngại mà đòi kì nghỉ hè sao”
Bọn trẻ bắt đầu cười hỉ ha ha.
Quan Minh Vũ nói: “Kì học tới các em sẽ vào học ở trường Trung học Thực nghiệm quốc tế Đế Hoàng, học cùng với các bạn sinh viên khác.
Đến lúc đó, các em để mười hai học sinh cuối lớp đều được kí hợp đồng, các em có xấu hổ không?”
“Chuyện này có gì đáng xấu hổ chứ ạ.
Phật gia nói, ta không xuống địa ngục thì ai xuống? Mỗi lớp đều có người đứng cuối cùng Chúng em không đứng cuối lớp thì cũng sẽ có người khác đứng cuối lớp thôi” Thanh Tùng nói Quan Minh Vũ tuyệt vọng nói: “Chẳng lẽ da mặt các em làm từ vỏ bí đao (bí xanh) sao?”
Bọn trẻ đều lắc đầu.
“Em là vỏ dưa hấu cơ”
“Em là vỏ bí đỏ cơ”
“Em là vỏ dưa Ha mi cơ”
“Em là vỏ quả mướp đẳng cơ”
“Một đứa trẻ cũng dạy không được!” Diệp.
Phong thở dài.
“Củi mục khó đẽo” Phong Mang nổi điên lên.
Bốn người Quỷ Ảnh đối phần hụt hãng.
Bọn trẻ lại trở nên huyên náo và ngang ngược: “Nghỉ hè nghỉ hè, em muốn nghỉ hè”
Lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân mạnh mẽ từ ngoài hành lang.
Rõ ràng là mùa xuân ấm áp hoa đua nhau nở, vậy mà lại giống như những bông tuyết đang rơi.
Ngay cả áp suất không khí trong lớp học cũng giảm tới mức đóng băng.
Một nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên khuôn mặt của thầy Quỷ Ảnh, cả bốn người họ n nhìn nhau, có đều biểu hiện có phần nhẹ nhõm.
“Có giáo viên mới tới dạy rồi sao?” Bọn trẻ nghi ngờ đoán mò.
Quan Minh Vũ thông báo: “Các em đoán đúng rồi, kỳ nghỉ hè sẽ có giáo viên mới lớp với các em”
‘Vào ngày cuối cùng của học kì lại có giáo viên mới lên lớp sao? Kỳ nghỉ hè của bọn trẻ đã diễn ra thật trôi chảy, tự dưng lại toàn những lời phàn nàn về phong cách khó hiểu của vị giáo viên mới này.
“Ai vậy, nhà thiếu tiền đến vậy sao? Phải dựa vào việc học bù mùa hè để kiếm sống?”
Thanh Tùng nâng hai chân lên bắt chéo, cây bút máy trong tay xoay rất nhanh.
Ánh mắt của mọi người đều hồi hộp nhìn ra cửa, cho đến khi bóng dáng thanh tú của Chiến Quốc Việt đứng ở cửa như một cây Chỉ lan đại thụ đứng ở cửa, ánh mắt dè bỉu của bọn trẻ ngay lập tức chuyển thành kinh ngạc.
“Quốc Việt, sao lại là anh?”
Chiến Quốc Việt trưởng thành trong bộ áo vét.
Khuôn mặt nghiêm nghị lão luyện thành thục phủ một tầng sương.
Xem ra có vẻ không được vui.
Là bởi vì chiều cao khủng và khuôn mặt lãnh đạm, nên trông cậu bé trưởng thành lạ thường.
“Nhà thiếu tiền, cho nên mới ra ngoài làm thêm.
Kiếm thêm chút tiền cho anh chị em ở nhà học bài” Khuôn mặt đẹp trai của Chiến Quốc Việt ủ rũ, anh nghiêm túc nói những lời vô nghĩa.
Thanh Tùng và các em đều ngẩn người ra.
Mỗi ngày bọn họ đều nói những chuyện vô nghĩa, không có lấy một cái nào là sự thật.
Hôm nay lại tới một người nói những lời còn vô nghĩa hơn cả bọn họ, trong chốc lát có một loại cảm giác vỏ quýt dày gặp móng tay nhọn, bọn họ đều cảm thấy bị đè nén.
“Cho nên, Quốc việt sẽ là giáo viên trong kì nghỉ hè của tụi em sao?” Khuôn mặt mê hoặc như gió xuân của Thanh Tùng lập tức mất kiểm soát.
“Rõ ràng anh là học sinh cũ trong lớp của chúng tôi mà? Sau đó anh đi đâu vậy? Sao mà mới một thời gian lại trở thành giáo viên của lớp chúng tôi chứ? Quốc Việt, Rốt cuộc thì khoảng thời gian này anh đã làm gì vậy hả?”
Thanh Tùng chất vất Chiến Quốc Việt nói: “Vì để có thể dạy tốt các em, anh đã đi nước ngoài học.
Bây giờ trở về, đã có đủ tư cách để dạy các em rồi đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...