Bữa ăn này có chút vô vị.
Linh Trang bi quan chán đời, làm Chiến Hàn Quân một người tự tin cuồng ngạo cũng sinh ra một loại cảm giác vô lực.
Anh cho rằng sau khi thân thể Linh Trang từ từ bình phục, tâm trạng cũng từ từ vui vẻ hơn, hết thảy mọi thứ sẽ trở lại tốt đẹp như lúc ban đầu.
Nhưng nỗi buồn hiện ra trong mắt Linh Trang giống như phá vỡ hy vọng về một tương lai tốt đẹp của anh như bọt biển.
Nó khiến anh cảm thấy hơi tuyệt vọng Anh đi vào phòng bếp để rửa bát, bởi vì thất thần nên đã đánh vỡ vài cái bát.
Linh Trang nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng bếp, buồn bực thở dài Có phải anh đã mất kiên nhẫn với cô? Căn bệnh này là căn h không thể diệt trừ tận gốc, anh Quân mất kiên nhẫn với cô cũng là chuyện bình thường, bởi vì ngay cả cô đối với bản thân mình cũng không có tự tin? Cô quay người đi vào phòng ngủ, nhốt mình lại.
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân nhìn theo cô cho đến khi cô đóng cửa lại và nghe thấy tiếng chốt khóa, Chiến Hàn Quân mới tỉnh táo lại.
Tâm trạng của anh vừa rồi xuống quá thấp, đã ảnh hưởng đến Linh Trang.
Anh ném miêng, sải bước đi đến phòng ngủ, gõ cửa: “Linh Trang”
“Anh để em yên được không?” Giọng của Linh Trang nhẹ nhàng vang lên trong phòng.
Tâm trạng rất thấp.
Chiến Hàn Quân dựa lưng vào cửa, giờ phút này hối hận đến mức muốn tát cho mình một cái.
Bệnh tình của Linh Trang ban đầu là do cảm xúc, nếu cô ấy xuống tỉnh thần, anh ấy nên tích cực, tự tin và lạc quan hướng về phía trước để cùng cô ấy đối mặt với mọi vấn đề.
Nhưng vừa rồi anh rất sợ, rất sợ, anh sợ Linh Trang thật sự sẽ không thể cùng anh đến già.
Vì vậy, anh ấy đã mất kiểm soát cảm xúc của mình trong giây lát, nên để xuống tỉnh thần đến mức không kiểm soát được.
Và tâm trạng tồi tệ của anh đã lây nhiễm sang Linh Trang, “Linh Trang, anh yêu em.
Dù thế nào anh cũng mong em dũng cảm đối mặt với bệnh tật.
Coi như là vì anh Quân, muốn kiên trì ở bên anh đến giây phút cuối cùng được không?” Chiến Hàn Quân cầu xin.
Linh Trang gật đầu: “Vâng.”
Trong phòng, Linh Trang ngồi vào bàn học.
Cuốn sổ của Chiến Hàn Quân được đặt trên bàn.
Một cuốn sổ dày với dòng chữ dày đặc trên đó.
Một loạt các ký hiệu đánh dấu xinh đẹp, còn có bản đồ tư duy rõ ràng với các quy định, cùng với phông chữ viết tuấn dật mạnh mẽ, làm người khác thích thú.
Linh Trang đã nhiều năm không thấy Chiến Hàn Quân viết, đột nhiên nhìn thấy Chiến Hàn Quân ghỉ chép Nghiêm Trực như vậy, rất tò mò, cô đọc kỹ.
Cô hiện tại rất khó tập trung vào một việc, nhưng khi lật trang đầu tiên của cuốn sổ, cô nhanh chóng bị cuốn hút bởi cuốn nhật ký của Chiến Hàn Quân.
Nhật ký của Chiến Hàn Quân ghi lại kỹ càng tỉ mỉ chế độ làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày của Linh Trang, thời gian ngủ, thời gian phát bệnh, ghi chép chế độ ăn uống của Linh Trang… Cuối cùng không thể thiếu được cảm nghĩ của anh.
Linh Trang lật vài trang, rồi bật khóc.
(Lăng tiêu: là một loại cây dây leo, có mùi thơm) Lúc này Linh Trang mới hiểu tại sao anh Quân đột nhiên cảm xúc đi xuống như vậy.
Bởi vì cô ấy không có niềm tin vào tương lai.
Điều này khiến anh Quân cũng cảm thấy sợ hãi.
Nước mắt Linh Trang rơi xuống.
Cô không ngờ rằng giá trị cuộc sống của mình lại có ý nghĩa như vậy.
Nếu cô sống tốt, anh Quân mới tốt.