Linh Trang quay lại ghế ăn, nhìn thấy Chiến Hàn Quân nhìn chăm chăm vào mặt cô không chớp mắt.
Linh Trang lau mặt: “Làm sao vậy?”
“Em nói chuyện gì với bà? Nói chuyện đến nhập tâm như vậy, đến nỗi quên ăn quên ngủ?” Chiến Hàn Quân nói đùa.
Linh Trang miệng bị nhét đầy phồng, hai má phồng lên như hai cái bánh bao, trông đặc biệt đáng yêu”Đoán xem?” Vừa nói, không khí từ trong miệng thoát ra, hạt cơm phun ra.
Chiến Hàn Quân há hốc mồm..” Linh Trang, đừng quên em là một cô chủ nhà trí thức?”
Linh Trang mỉm cười, tất cả hạt cơm đều phun ra ngoài, vài hạt cơm rơi trên mặt Chiến Hàn Quân.
Linh Trang nhanh chóng rút khăn giấy ra, trên mặt anh xoa lung tung.
Chiến Hàn Quân vô cùng bất lực, rốt cuộc ngoài bóp mặt cô, anh cũng không có một chút tức giận nào.
Ai kêu anh khi còn nhỏ không đào tạo cô theo chiều hướng của một cô chủ nhà trí thức? Xử lý xong hạt cơm, Linh Trang đột nhiên gục đầu xuống, uể oải nói: “Vậy là anh thích thục nữ à?”
Chiến Hàn Quân nhận ra câu nói vừa rồi hình như gặp rắc rồi, nhanh chóng vấn hồi “Không, không, không, anh vẫn thích một cô gái như em không giả tạo”
“Nhưng anh rõ ràng vừa rồi không thích em?” Tính cách nhạy cảm và đa nghỉ của Linh Trang đặc biệt rõ ràng sau khi bị trầm cảm.
Chiến Hàn Quân nói: “Anh không có không thích em, anh chỉ nghĩ những hạt cơm đó lãng phí thật đáng tiếc
Linh Trang mỉm cười thoải mái Trên lưng Chiến Hàn Quân đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Anh Quân, anh thật sự không nhìn ra, bà lão đối diện là ai vậy?” Linh Trang Nghiêm Trực hỏi.
Trong đầu Chiến Hàn Quân hiện lên khuôn mặt nhiều nếp nhăn của bà cố nội, lắc đầu: “tà ai?”
Linh Trang vươn một tay nâng cằm Chiến Hàn Quân lên, hành động này trông vô cùng ngả ngớn, Chiến Hàn Quân si ngốc nhìn Linh Trang.
“Em muốn làm gì?”
“Anh Quân, em rốt cuộc biết về già anh trông như thế nào rồi?” Linh Trang chớp mắt, mỉm cười.
“Bộ dạng gì?” Chiến Hàn Quân thản nhiên hỏi.
“Giống như bà lão ở đối diện”
Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang vẫn còn thiếu nữ, nhưng lại khiến mình như ông cụ tám mươi tuổi, đột nhiên cảm thấy như trâu già gặm cỏ non, cảm giác như chính mình nhặt được một món hời.
Trong lúc nhất thời tâm tình có chút phức tạp.
‘Vùi đầu vào ăn cơm, động tác tao nhã, cho dù là ăn cơm động tác bình thường như vậy, nhìn anh ăn liền cảm thấy là đặc biệt đẹp mắt.
Sau khi nuốt một miếng cơm, Chiến Hàn Quân quay đầu lại nhìn Linh Trang: “Vậy em về già trông như thế nào?”
Nụ cười của Linh Trang ngưng tụ, cô đã nhắc nhở rõ ràng như vậy, tại sao anh Quân vẫn không phát hiện ra mối quan hệ đặc biệt của anh với bà Bác Danh.
Tuy nhiên, câu hỏi của Chiến Hàn Quân khiến Linh Trang nhất thời hoảng hốt.
Cô chống căm, nghĩ tới cơ thể mình có thể suy nhược bất cứ lúc nào, lúc tâm trạng thoải mái, sống như thế này thì không sao, nhưng nhìn người khác lại nhảy nhót tung tăng, cô lại cảm thấy rằng bản thân mình đang sống như một kẻ tàn tật.
Cô không tự tin răng mình có thể sống đến bảy mươi tám mươi tuổi.
Chiến Hàn Quân nhìn nỗi buồn nồng đậm thấm qua lông mày Linh Trang, tâm trạng tươi sáng của anh cũng trở nên buồn bã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...