Ông cụ Niên khoát khoát tay, sắc mặt có chút thất vọng: “Đừng nói nữa, nhà họ Nghiêm làm sao cũng không bằng lòng giao đứa bé cho nhà họ Dư chúng ta.
Tôi thật sự không hiểu, bé Quốc cùng nhà họ Nghiêm không máu mủ ruột rà, bọn họ tranh giành gì với chúng ta chứ?”
Ông cụ Chiến cười nói: “Anh ấy mà, tranh là tranh khí thế mà thôi”
Hai người bước chậm chậm trên con đường rộng thênh thang của biệt thự Ngọc Bích, tâm trạng ông cụ Niên ảm đạm: “Bá Vũ, có phải anh cảm thấy tôi làm người thật sự rất thất bại đúng không?”
Ông cụ Chiến khiêm tốn nói: “Cuộc đời của trưởng quan Dự, tôi thật sự không dám đánh giá”
Ông cụ Niên nói: “Anh đừng né tránh, nói đi, tôi nghe”
Ông cụ Chiến càng cảm khái: “Nếu đã để tôi nói, vậy thì tôi xin nói đôi câu.
Trưởng quan nuông, chiều con gái, điều này không thể chê trách được.
Nhưng trưởng quan thử nghĩ mà xem, anh cưng con gái như thế, sợ nó không vui, cho nên đối với tất cả những sai lầm của nó đều mù quáng ủng hộ.
Sao anh không nghĩ thử xem, Nghiêm Mặc Hàn Ngọc cũng là viên ngọc quý của nhà họ Nghiêm, càng là tiếu công chúa của Hàn Quân, Dư Thiên An chịu một chút tổn thương, anh đã không chịu đựng nổi, lẽ nào Nghiêm Mặc Hàn Ngọc chịu tổn thương, nhà họ Nghiêm có thế chịu đựng được sao? Hàn Quân có thể chịu đựng được sao?”
Ông cụ Niên trầm mặc thở dài một tiếng, tự thấy xấu hổ nói: “Thật ra, tôi cũng biết là mình sai rồi.
Bởi vì tôi quá cưng chiều con gái, mà ghét bỏ mấy người con dâu nhà họ Dư, ghét bỏ tấm lòng Hàn Quân, cũng ghét bỏ tấm lòng của Quốc Việt.
Đây là tôi mất nhiều hơn được, nếu có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ ngăn Thiên An phạm phải sai lâm không thể chấp nhận được này…”
Ông cụ Chiến vỗ vỗ mu bàn tay ông an ủi: “Anh cũng đừng tuyệt vọng như thế.
Ở lại Ngọc Bích, cùng tôi chờ đợi Hàn Quân và Linh Trang về nhà: Đáy mắt ông cụ Niên tràn đầy vẻ khát khao: “Bọn chúng vẫn sẽ quay về chứ?”
Ông cụ Chiến nói với giọng khẳng định: “Hàn Quân không hắn muốn quay về nhưng tôi chắc chẩn Linh Trang nhất định sẽ quay về”
Ông cụ Niên có chút hoang mang.
Ông cụ Chiến liền giải thích: “Mọi người chỉ nhìn thất mặt bình thường nhất của Linh Trang.
Lại không hề nhìn thấy một mặt không hề tầm thường của Linh Trang.
Tình yêu của nó, là bao dung, là tiếp nhận.
Chứ không phải phá hủy.
Nó yếu Chiến Hàn Quân, sẽ không để Hàn Quân mất đi tình thân.”
Ông cụ Niên kinh ngạc không thôi.
Sau một hồi lâu, ông cụ Niên nói: “Nếu như Linh Trang thật sự có thể trở về, nhà họ Dư chúng tôi sẽ thật tâm sám hối”
Ông cụ Chiến nói: “Bây giờ, tôi chỉ hy vọng, hai vợ chồng chúng có thể nắm tay nhau chiến thắng bệnh tật, hy vọng chúng nó sớm trở về bên cạnh.
chúng ta.
Dù sao, tôi cũng già rồi, thời gian còn lại thật sự không nhiều nữa rồi”
Ông cụ Niên nhìn thấy ông cụ Chiến thất vọng như thế, lòng cũng sinh ra áy náy.
Giờ phút này cũng chỉ còn lại một nguyện vọng duy nhất: Linh Trang sớm chiến thẳng bệnh tật, sớm trở về.
Bên kia.
Chiến Hàn Quân đưa Linh Trang đi hồi tưởng lại những nơi mà hai người đã từng đi qua.
Bởi vì cơ thể Linh Trang thật sự quá yếu rồi, cuối cùng Chiến Hàn Quân lựa chọn định cư ở một nơi khí hậu bốn mùa đều như mùa xuân Anh mua một Tứ Hợp Viện nhỏ nhưng nho nhã, như thế có thể bảo đảm Linh Trang mỗi ngày ở trong đó cũng có thể đón ánh mặt trời.
Những này đã định cư này vốn nên thoải mái dễ chịu, nhưng trong lòng Chiến Hàn Quân lại lấp đầy sương mù.
Bởi vì thái độ xa cách của Linh Trang đối với anh, để anh nghĩ lâm rằng Linh Trang thật sự đã từ bỏ tình yêu của anh.
Ý nghĩ này đả kích Chiến Hàn Quân sâu sắc, làm cho anh có chút nản lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...