Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé
Ông cụ Niên dù gì cũng từng là một nhân vật trí dũng kiệt xuất, nhưng đứng trước chuyện nhà cửa lại thất bại thảm hại.
Dường như trong phút chốc trải qua tang thương, cơ thể khỏe mạnh liền đột nhiên trở nên còng xuống, Dư Thiên An lại cảm thấy ủy khuất, lẩm bẩm: “Bố, con thừa nhận đúng là con có ích kỉ một chút, nhưng mà tất cả thành kiến của con đối với Nghiêm Linh Trang đều tại con quá thương Hàn Quân.
Con chỉ muốn tốt cho Hàn Quân.
Không muốn nó bị Nghiêm Linh Trang liên lụy”
Ông cụ Niên thở dài một tiếng: “Đúng vậy, chúng ta chỉ cho rằng chia rẽ Hàn Quân với Linh Trang là thương Hàn Quân.
Nhưng mà ai ngờ rằng đối với chúng ta là đường mật nhưng đối với nó lại là thạch tín.
Chúng ta làm như thế, không đem lại cho Hàn Quân một chút hạnh phúc nào, ngược lại càng khiến cho nó cực kỳ thống khổ.
Thiên An, dừng tay thôi”
Dư Thiên An nói: “Còn nói cái gì dừng tay với không dừng tay chứ.
Nó đã mang Nghiêm Linh Trang đi rồi, còn không biết lúc nào mới trở lại”
Dư Nhân hiếm khi nhìn thấy bộ dạng uể oải này của Dư Thiên An, không chỉ không đồng cảm thương xót mà ngược lại rất hả hê nói: “Cô út không nghe những lời anh họ nói trước khi đi sao? Anh ấy có trở về hay không là quyết định bởi Nghiêm Linh Trang có về hay không.
Mọi người đối xử với Nghiêm Linh Trang như thế, nói xem cô ấy có nguyện ý trở về hay không? Cho nên cả đời này anh họ có lẽ sẽ không quay về nữa đâu.
Mọi người đừng hi vọng cả đời này có thể gặp lại anh ấy”
Dư Thiên An bị sự thật này đả kích tức tối vô cùng, miệng vết thương đang băng bó đau nhói, chửi rủa Dư Nhân: “Cháu thích Nghiêm Linh Trang, luôn luôn giúp cô ta chống đối với cô”
Dư Nhân nói: “Oan uổng quá, trước nay con chỉ nói sự thật mà thôi.
Anh họ cả đời này vốn dĩ không trở về rồi, nếu không Quốc Việt sao lại oán hận mọi người như thế?”
Dư Nhân cứ luôn nhấn mạnh chuyện Chiến Hàn Quân sẽ không trở về, không khác gì cứ luôn giảm đạp lên miệng vết thương của bọn họ, mỗi người đều đau đến không chịu nỗi.
Dư Sinh không quen nhìn con trai gàn bướng như thế, trêu chọc bà Dư với Dư Thiên An, khiển trách Dư Nhân: “Con đừng quan tâm anh họ có quay về hay không.
Con nên quan tâm trước tiên con trai của mình có thể quay về hay không hằng nói Dư Nhân nhún nhún vai, bộ dạng chẳng quan tâm: “Con sẽ không tranh giành con trai với Nghiêm Mặc Hàn Ngọc.
Con cái ở bên mẹ tốt hơn ở bên cạnh bố”
Dư Sinh trố mắt: “Con vì không muốn chịu trách nhiệm mà đang mượn cớ thôi đúng không?”
Dư Nhân hùng hồn nói: “Đừng lấy dạ tiếu nhân đo lòng quân tử chứ.
Con không phải là người vô trách nhiệm như thế đâu”
Dư Nhân lập tức viện cớ: “Mọi người xem ba anh em nhà họ Chiến, Quốc Việt với Hàn Quân xem, từ nhỏ luôn trầm mặc ít nói, không có một chút gì ngây thơ, vẫn là lớn lên cùng mẹ càng vui vẻ.
Ông cụ Niên nói: “Dư Nhân, sẽ có ngày, bé Quốc sẽ lớn, nếu như nó biết đến sự tồn tại của bố mình trên thế gian này, lại thờ ơ không quan tâm đến nó, nó sẽ rất thất vọng, sẽ rất oán hận con”
Dư Nhân nói: “Con nghĩ, Tranh Ngọc sẽ không để nó biết được bố của nó là ai đâu”
Ông cụ Niên nói: “Con cái không biết con là ai.
Con lại có thể yên tâm thoải mái xem nó không Tôn tại sao?”
Dư Nhân không biết tại sao lại nhớ đến cảnh tượng anh ta ôm đứa bé trong bệnh viện, hình ảnh đứa bé nhìn mình nhoẻn miệng cười cứ quanh quẩn trong đầu, đáng yêu biết bao.
Anh ta có chút không chắc chẩn rằng mình có thể thật sự coi như đứa bé không tồn tại hay không?
Lúc mấy người bọn họ về đến biệt thự Ngọc Bích, ông cụ Chiến đã cung kính chờ đợi đã lâu.
Nhìn thấy ông cụ Niên cúi đầu khom lưng từ trên xe bước xuống, ông cụ Chiến liền tự mình đẩy xe lăn ra đón.
“Thế nào, không đón được bé Quốc sao?”
Ông cụ Chiến dù biết vẫn cố hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...