Chiến Quốc Việt đút hai tay vào túi quần, lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ bắt bà ta trả giá cho những nồi đau mà bà ta đã gây ra cho mẹ gấp mười lần”
Quan Minh Vũ vì Dư Thiên An mà sợ đến nỗi chảy mồ hôi lạnh.
Phòng cho thuê.
Khi chuông cửa vang lên, Tranh Ngọc và bà Dư nhìn nhau.
Biết rằng Linh Trang đã bị Chiến Hàn Quân đưa đi và sẽ không bao giờ quay lại tìm bọn họ nữa, bọn họ vẫn vô cùng phấn khích mà mở cửa.
Ngoài cửa, ông cụ Nghiêm và đôi vợ chồng Nghiêm Chính đứng bên ngoài.
Bà Dư ngẩn người: “Mọi người l Bà Nghiêm cười nói: “Tôi là mẹ của Tranh Ngọc, tôi đến đây để đưa con gái tôi về nhà”
Tranh Ngọc bước ra ngoài trong nước mắt, quỳ xuống trước mặt ông cụ Nghiêm, và khóc: “Ông nội, bố, mẹ, là con không tốt.
Con đã không chăm sóc tốt cho em gái của con.
Con đã phụ lại lòng mong đợi của mọi người”
Bà Dư cũng biết rằng Tranh Ngọc không phải là dòng máu của nhà họ Nghiêm, thấy Tranh Ngọc cẩn thận như vậy để lấy lòng các trưởng lão của họ Nghiêm, bà Dư cảm thấy tiếc cho cô ấy.
Khi bà ấy chỉ muốn bước tới và đỡ Tranh Ngọc, lại không ngờ rằng mẹ Nghiêm đã bước nhanh hơn một bước, mẹ Nghiêm đã đỡ Tranh Ngọc đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Đứa bé ngố này, con vẫn đang trong thời kỳ ở cữ.
Đừng khóc nữa, mắt xưng lên sẽ xấu đấy”
Ông cụ Nghiêm cũng nói một cách nhẹ nhàng: “Tranh Ngọc, đừng tự trách mình nữa Ông nội đã nghe nói về những điều con ngăn chặn vụ cướp cho Linh Trang.
Gia đình Nghiêm của chúng ta rất tiếc cho con.
Ông nội sẽ đưa con về nhà ngay bây giờ.
Tương lai con và bé Quốc sẽ sống trong nhà họ Nghiêm, muốn cưới thì cưới, không muốn cưới cũng không sao, ông nội sẽ dạy con quán xuyến việc kinh doanh của công ty.
Sau này, con sẽ tham gia vào công ty của nhà họ Nghiêm để giúp ông nội làm một việc gì đó”
Bà Dư kinh ngạc nhìn ông cụ Nghiêm, và bị sốc bởi suy nghĩ của ông già.
Đối mặt với Tranh Ngọc, người không cùng dòng máu với nhà họ Nghiêm, họ thực sự coi nó như ruột thịt của mình.
Tranh Ngọc gật đầu Vâng ạ”
Tranh Ngọc có một mái ấm, bà Dư cũng cảm thấy hạnh phúc cho cô, nhưng đồng thời bà cũng cảm thấy vô cùng cô đơn.
Linh Trang đã đi rồi, Tranh Ngọc cũng không còn ở đây nữa, cuối cùng thì bà ấy đã an phận sống cô đơn một mình Mẹ Nghiêm án cần, bà nẳm lấy tay bà Dư và nói một cách trìu mến: “Chị à, cảm ơn chị đã chăm sóc hai đứa con gái của em trong suốt thời gian qua.
Nếu mà chị không thấy ghét bỏ, vậy thì hãy cùng bọn em quay trở về thành phố Phong Châu đi.
Em nghĩ rằng cơ thể của Tranh Ngọc bây giờ còn đang rất yếu, một mình em chăm sóc Tranh Ngọc và bé Quốc có hơi quá sức.
Nếu mà chị có thể giúp đỡ em một tay vậy thì thật là tốt quá Bà Dư ngạy lập tức vui mừng nói: “Ồ, nếu mà mọi người bằng lòng nhận tôi vào, lại còn cho tôi chăm sóc bé Quốc.
Tỏi thật sự là rất hạnh phúc”
Tranh Ngọc nằm tay mẹ Nghiêm và Bà Dư, cười tươi như hoa.
Tôi biết răng dân số họ Nghiêm của chúng ta đang thịnh vượng, và dân số họ Dư của ông đang chết dần, ông ghen tị với tôi.
Nhưng ông không thể ghen tị về vấn đề này.
Ai nói với gia đình Dư của ông không cẩn thận làm người? Con dâu tốt đã bị đuổi ra ngoài, Cháu trai cũng tức giận mà bỏ đi.
Ha ha ha!”
Ông cụ Niên khit mũi, vẫy tay về phía sau, đột nhiên một nhóm vệ sĩ chạy đến trước mặt ông ta.
Tất cả bọn họ đều trông rất mạnh mẽ và to lớn, họ đều là những tên côn đồ được đào tạo bài bản từ gia đình nhà họ Dư.
Ông cụ Nghiêm nói: “Ôi, tôi lại sợ quá.
Bà Dư, đừng quên răng đây là Hà Nội.
Một con rồng mạnh cũng không thế đánh bại một nhóm côn đồ.
Nghiêm Mặc Hàn”
Ngay khi giọng nói đó vang lên, Nghiêm Mặc Hàn đi ra ngoài cùng với 25.
người theo sau, đó là một nhóm vệ sĩ đội hình rắn dài khuất tầm |nhìn