Cơ thể Linh Trang run lên.
Ông cụ Nghiêm nói: “Hàn Quân, mẹ của cậu coi như là tôi đã được lĩnh giáo rồi.
Tôi đã dạy.
Linh Trang làm như thế nào để đối phó với tất cả các loại mối quan hệ giữa con người với nhau, nhưng tôi chưa dạy con bé cách để đối phó với bà mẹ chồng độc ác.
Tôi nghĩ rằng, nếu mà cậu không thể bảo vệ con bé được nữa, vậy thì cậu hãy trả lại con bé cho gia đình họ Nghiêm chúng tôi.
Dù gia đình họ Nghiêm của chúng tôi không có so sánh được với hai nhà họ Chiến Dư các người, nhưng với tư cách là người giàu nhất thành phố Phong Châu, chúng tôi vẫn có thể đảm bảo rằng cháu gái của tôi sẽ không có gì lo lắng về tương lai cả”
Chiến Hàn Quân cảm nhận được sự lo lắng của Linh Trang, siết chặt lấy Linh Trang, và độc đoán tuyên bố: “Linh Trang là của tôi”
Đồng tử của Chiến Hàn Quân lướt nhìn qua mọi người, ngăn cản mọi ánh nhìn hung hãn.
Sau đó anh ta quan sát mọi người rồi tuyên bố: “Tôi sẽ đưa Linh Trang ra khỏi Hà Nộ Dư Thiên An là người đầu tiên gầm lên: “Hàn Quân, con đang nói cái gì vậy hả? Con muốn rời khỏi Hà Nội? Vậy bao giờ con sẽ trở về?”
Chiến Hàn Quân nhìn nghiêng về phía Linh Trang, ánh mắt lạnh như băng của anh lập tức trở nên dịu dàng: “Con cũng không biết nữa, mọi chuyện cứ để cho Linh Trang quyết định.
Nếu cô ẩy muốn quay lại, vậy thì tôi sẽ quay lại, còn nếu cô ấy không muốn như vậy, tôi sẽ đồng hành cùng cô ấy.
Cùng cô ấy lang thang khắp nơi trên thể giới”
Ông cụ Nghiêm rất hài lòng: “Hàn Quân, nể phần cậu có trách nhiệm lại đối tốt với Linh Trang như vậy, tôi sẽ không làm khó cho cậu nữa.
Cậu có thể đi rồi.
Nghiêm Trực tôi yên tâm giao Linh Trang cho cậu vậy”
Dư Thiên An nghe kỹ lời nói của Chiến Hàn Quân, chỉ nghĩ đến một câu hỏi, đó là, nếu Nghiêm Linh Trang chết vì trầm cảm, Chiến Hàn Quân sẽ lựa chọn như thế nào?
Nhưng cô không dám chất vấn Chiến Hàn Quân trước mặt nhà họ Nghiêm, cuối cùng vẫn là Chu Mã, cô ta đau lòng kêu lên vì bất đắc dĩ phải xa cách với Chiến Hàn Quân trong một thời gian dài “Nếu như cô ấy chết thì sao?”
Bởi vì những lời này, thân thể Chiến Hàn Quân như rơi vào địa ngục vô hạn, giống như bị mười tám loại tra tấn cũng không chịu nổi đau xé lòng.
“Vậy thì tôi cũng sẽ đi cùng cô ấy” Anh giận dữ nói xong, bỏ đi mà không quay đầu lại ôm lấy Linh Trang trong vòng tay của mình.
Chu Mã đã khóc rất to.
Dư Thiên An hóa đá như tạc.
Mạnh mẽ kiêu hãnh như vậy, một người chưa từng chịu thất bại, nhưng lúc này lại như một con chó chết, nhìn theo bóng lưng của Chiến Hàn Quân, khóc lóc nói: “Hàn Quân, đừng đi nữa.
Con ở lại, mẹ hứa với con, mẹ sẽ không làm cô ấy khó xử nữa, cũng không ép con lấy vợ lẽ nữa”
Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang và rời đi với một bước đi đầy quyết tâm.
Dư Nhân nhìn chằm chăm vào Nghiêm Linh Trang trong vòng tay của Chiến Hàn Quân, thực †ế thì anh ấy không thể nhìn thấy gì qua chiếc áo gió của Chiến Hàn Quân.
Nhưng anh chỉ là nhìn Nghiêm Linh Trang với nỗi nhớ…
Lần này, anh cảm thấy rõ ràng có một rào cản giữa núi và biển giữa anh và Nghiêm Linh Trang.
Những hy vọng nhỏ nhoi của anh đều tan biến.
Cuối cùng, chỉ còn lại lời chúc tốt đẹp nhất đối với Linh Trang: Linh Trang, em phải khỏe lại.
Ông cụ Nghiêm khit mũi một cái rồi mỉa mai Dư Thiên An: “Bà có hài lòng không? Bà đã bắt con trai của bà và cháu gái tôi đi.
Bây giờ, bà đã biến mình thành một gia đình cô đơn.
Bây giờ thì bà đã vui chưa?”
Dư Thiên An ngồi phịch xuống xe lăn, như đột nhiên già đi mười tuổi “Nghiêm Linh Trang nhà ngươi, kiếp này đã cướp lấy con trai tôi.
Kiếp trước Hàn Quân nhà tôi đã nợ cô sao? Mà đời này lại bị cô hành hạ đến như vậy?” Dư Thiên An đau lòng vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...