Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé


Bà Dư tít gào nói: “Mẹ muốn hỏi bà ta một chút, có phải bà ta muốn ép chết Linh Trang mới vừa lòng hay không? Linh Trang đã ly hôn với Hàn Quân, không có một quan liên quan tới bà ta nữa rồi, sao âm hồn bà ta vẫn không tan, còn muốn tới quấy rầy cuộc sống yên bình của Linh Trang?”
Bà Dư phãn nộ, rất giống như bậc lửa châm pháo, lập tức khiến không khí trong sảnh trở nên nghiêm trọng.


Chiến Hàn Quân khó có thể tin nổi nhìn Dư Thiên An, thân hình cao gầy loạng choạng đi đến trước mặt Dư Thiên An, lạnh mặt chất vấn bà: “Mẹ làm gì Linh Trang?”
Dư Thiên An chưa từng nhìn thấy sắc mặt Chiến Hàn Quân tối tăm như vậy, hơn nữa âm thanh của anh rõ ràng là có oán khi cao tận trời.


Giây phút đó Dư Thiên An sợ hãi, nhưng mà nghĩ một chút, bà làm sai cũng không ít chuyện, không phải Chiến Hàn Quân đều tha thứ hết cho bà sao?
Cũng không ít đi một việc này.


Gương mặt Dư Thiên An như đưa đám nói: “Hàn Quân, mẹ nhìn thấy vừa rồi con đuổi theo Nghiêm Linh Trang, sau khi trở về thì mất hồn mất vía.


Mẹ thương con, cho nên đã gửi tin nhắn cho.


Nghiêm Linh Trang, hỏi xem rốt cuộc cô ta đã làm gì với con?”
Chiến Hàn Quân căn bản là không biết Dư.


Thiên An nói dối, cũng nhớ tới lời dặn dò của bác sĩ, cho dù Chiến Hàn Quân không biết rốt cuộc Dư Thiên An đã gửi tin nhản ác độc cỡ nào để kích thích Linh Trang, anh cũng có thể đoán được Dư Thiên An tham gia vào cuộc sống của Linh Trang sẽ tạo nên sự ảnh hưởng lớn như thế nào với Linh Trang.


Anh cắn răng, thâm trầm rít ra một câu cảnh cáo từ trong kẽ răng: “Nếu mẹ không hy vọng tình cảm mẹ con chúng ta dừng lại ở đây, sau này hãy biến mất hoàn toàn ở trong thế giới của Linh Trang”
Dư Thiên An co rúm lại, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm ức: “Con cũng chỉ biết xót ruột vợ con.

Mẹ cũng không phải là tốt cho con sao”
Chiến Hàn Quân cả giận nói: “Ý tốt của mẹ con không nhận nổi”
Cũng không biết bà Dư nói gì đó, Dư Nhân đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân, đưa điện thoại di động cho Chiến Hàn Quân, giọng nói có chút ghen ghét: “Mẹ tôi muốn nói chuyện với anh”
Chiến Hàn Quân vô cùng vội vã nhận lấy di động: “Mơ…
Anh vừa mới nói được một chữ, bà Dư đã lạnh như băng sửa lời anh “Đừng gọi tôi là mợ.

Tôi và nhà họ Dư không có một chút quan hệ nào.

Linh Trang gọi tôi là dì Thanh, cậu xem đó mà làm theo đi”
Dư Sinh nghe vậy, trên gương mặt nho nhã hiện lên một tia xấu hổ.



Cô Tú Hoà lại nhếch mồi cười nhạt.

Xem ra chiến tranh của bà ta và bà Dư, đã sắp tới hồi kết rồi.

Cuối cùng vẫn là bà ta giành được thắng lợi hoàn toàn.


Chiến Hàn Quân chớp mắt do dự một cái, lựa chọn đứng trên cùng một chiến tuyến với Linh Trang, nghe theo lời bà Dư: “Dì Thanh, Linh Trang thế nào rồi Bà Dư lại cười lạnh một tiếng: “Vân chưa chết.


Nhưng mà theo tôi thấy.

Nếu cậu không mua trước cho con bé một mảnh đất phong thuỷ, thì tôi sợ một ngày nào đó con bé đột nhiên ra đi, cậu không kịp chuẩn bị…”
“Dì Thanh” Chiến Hàn Quân bị kích thích, phát điên rít lên Bà Dư phát hiện ra lời nói của mình tàn nhắn, hạ giọng xuống, nói: “Hàn Quân, nếu cậu thật sự có lòng với Linh Trang, vậy thì đưa Chu Mã và mẹ của cậu biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của Linh Trang.

Loại cảnh tượng phô bày âu yếu hạnh phúc giống như hôm nay, sau này có thể kín kế một chút được không?”
Chiến Hàn Quân vô cùng áy náy: “Nói với Linh Trang, loại chuyện này sau này sẽ vĩnh viễn không xảy ra nữa.


Hơn nữa, cháu ăn xong bữa cơm này thì sẽ về vườn hoa Vô Ưu, cháu sẽ ở đó chờ Linh Trang về nhà”
Bà Dư nói: “Tôi sẽ nói lại lời nói của cậu.

như vậy đi”
Dư Sinh đứng lên, ông ta còn chưa kịp nói một câu với bà Dư, bà Dư đã cúp điện thoại Tựa như đã quên mất ông ta.


Ông ta lại ảo não ngồi lại ghế, Tú Hoà nhìn thấy hàng động này của Dư Sinh, hơi ấm trong đáy mắt trở nên lạnh lẽo.


Cuộc hôn như thể chiến thắng này của bà ta, lại không thể thẳng được trái tìm người đàn ông này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui