Lạc Thanh Du thả Thanh An xuống rồi với cô bé:”Đi cùng với các anh đi con!”
Vào lúc đợi Thanh Tùng, Quốc Việt và Thanh An nắm tay nhau đi phía trước, Lạc Thanh Du cũng đi sát bên người Chiến Hàn Quân. Thật ra cô có vài lời muốn nói với Chiến Hàn Quân, hy vọng anh có thể xóa bỏ thành kiến đối với Thanh An, không có những hành động gây tổn thương tới con bé nữa.
Chiến Hàn Quân lại cảnh giác nhìn cô.
Khung cảnh hài hoa như thế nhìn qua thực sự giống như người một nhà vậy.
Chiến Hàn Quân từ tận đáy lòng đã ghét bỏ Lạc Thanh Du và con gái của cô, vậy nên luôn nhận định Lạc Thanh Du tiếp cận mình là cố tình nịnh bợ, để làm cho người khác hiểu lầm rằng quan hệ của cô và anh cực kì gần gũi thân quen.
“Lạc Thanh Du, nếu cô muốn làm cáo mượn oai hùm thì tôi khuyên cô hãy từ bỏ đi Người ở Hải Thiên đều là người cùng quê cả, nếu như cô không dừng lại, chẳng bao lâu nữa, người khác đều sẽ biết sự thật, cô chẳng qua chỉ là bảo mẫu của nhà họ Chiến chúng tôi mà thôi.”
Lạc Thanh Du á khẩu.
Người này sao lại suy nghĩ xấu về cô như thế cơ chứ?
Mấy lời muốn nói ra, Lạc Thanh Du chỉ có thể cố gắng nuốt ngược trở lại. Cô lập tức lùi về phía sau, cách Chiến Hàn Quân một chút, đợi tới khi Chiến Hàn Quân đi trước rồi, cô mới ảo não cất bước đi theo sau.
Đến trường mầm non, có lẽ là do Chiến Hàn Quân đã đánh tiếng trước rồi nên bảo vệ cũng không gây khó dễ cho cô, cô cứ thế đi theo sau lưng Chiến Hàn Quân vào trong phòng tài vụ của trường mầm non.
Từ khi bắt đầu bước vào trường mầm non, Chiến Hàn Quân đã trở thành tiêu điểm chú ý, cô dạy trẻ, nhân viên trường mầm non đều hiện rõ lên vẻ mê trai. Đó là một loại ánh mắt cố gắng che giấu lại còn pha trộn chút thẹn thùng.
Dường như Chiến Hàn Quân đã quá quen với những cảnh thế này rồi, anh dắt tay Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt, xem như trốn không người mà cứ vậy đi thẳng vào phòng tài vụ của trường mầm non.
Hiệu trưởng của trường đã chờ ở phòng tài vụ từ sớm, vừa nhìn thấy Chiến Hàn Quân tới thì lập tức đứng dậy đón tiếp, vẻ mặt ông ta tươi cười, nhìn thì có bộ dạng khúm núm của những kẻ tôi tớ.
“Cậu Quân, hoan nghênh mọi người tới đây: Chiến Hàn Quân lạnh lùng gật đầu.
*Cậu Quân, thủ tục nhập học của hai cậu chủ nhỏ đã hoàn thành rồi ạ, học phí bên trường học chúng tôi cũng đã cắt giảm”
Chiến Hàn Quân nhíu mày: “Hiệu trưởng Dương, tôi không đồng ý chuyện miễn học phí của phía trường. Ban đầu tôi chỉ tiền xây dựng trường mầm non Hải Thiên này, mục đích duy nhất là đầu tư từ thiện. Không thể nói nhập làm một như thế được.”
“Chuyện này…
Chiến Hàn Quân đi tới trước mặt người làm trong phòng tài vụ, đưa cái thẻ kim cương của mình ra, giọng nói trầm thấp giống như tiếng cello vậy, vô cùng gợi cảm: “Làm phiền anh hãy tính học phí của ba bạn nhỏ này!”
Lạc Thanh Du nhanh chóng tiến tới, từ chối sự giúp đỡ của Chiến Hàn Quân: “Ngài Quân, cảm ơn anh. Nhưng mà tiền học phí của Thanh An cứ để tôi tự mình trả là được rồi!”
Nói xong, Lạc Thanh Du cũng rút thẻ ngân hàng của mình ra, dùng hai tay đưa tới trước.
mặt nhân viên phòng tài vụ Chiến Hàn Quân cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Cô lấy đâu ra tiền để đóng học phí cơ chứ?
Hành động này của Lạc Thanh Du khiến cho anh ý thức được sâu sắc rằng, từ hôm qua cho tới hôm nay, dường như anh chỉ đang.
hiểu lầm cô mà thôi.
Vốn dĩ cô không cần vay tiền anh, vì thế cho nên cô cũng không cần phải xúi giục Lạc.
Thanh An nịnh bợ lấy lòng anh, đúng không?
Vậy vừa rồi mục đích cô tiếp cận anh cũng không phải là để cáo mượn oai hùm ư? Bởi vì hành động hiện tại của cô đủ để nói cho tất cả mọi người biết, cô và anh chẳng có một xu quan hệ nào hết.
Sau khi nhận thức rõ được sự thật, Chiến Hàn Quân phát hiện ra, trong lòng anh cũng chẳng vì nhận thức này mà thoải mái hơn chút nào, thậm chí, ngược lại, anh còn cảm thấy hơi khó chịu.
Sau khi trả tiền học phí, nhân viên tài vụ báo cho Lạc Thanh Du và Chiến Hàn Quân, Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng sẽ vào.
lớp mầm non lớn mũi nhọn quốc tế. Còn Lạc Thanh An sẽ học ở lớp mầm non nhỏ mũi nhọn quốc tế.
Nghe được cách phân lớp không hợp lí này, Lạc Thanh Du bất ngờ thất thố kêu lên: “Không được!”
Chiến Hàn Quân không vui nhìn cô, bởi vì Lạc Thanh An có thể vào lớp mầm non nhỏ mũi nhọn quốc tế là do anh âm thầm giúp đỡ.
Không ngờ Lạc Thanh Du lại không cảm kích gì cả.
Anh lớn tới từng này rồi còn chưa từng nhờ vả người ta bao giờ đấy, việc Lạc Thanh Du không hề cảm kích chút nào khiến cho anh lập tức “xù lông”: “Câm miệng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...