Chiến Hàn Quân đen mặt nhìn con thú bông nhỏ bé trong ngực rồi lại liếc mắt nhìn phòng của Bánh bao nhỏ. Sau khi bé An bước vào trong phòng thì hung hăng đóng chặt cửa phòng ngủ lại. Tiếng va chạm rất lớn vang lên thể hiện rõ tâm trạng hiện giờ của cô bé đang cực kỳ kém.
Chiến Hàn Quân cảm thấy tính tình của Bánh bao nhỏ rất dễ nóng giận, đã vậy còn cực kỳ khó hiểu.
Đây là do trời sinh cô bé ra như vậy, có lẽ không có một chút liên quan gì tới anh đâu.
Sau một hồi tự an ủi bản thân, trong lòng anh cũng bình thản hơn nhiều.
Bên trong phòng ngủ, bé An đang vùi đầu vào trong chăn, lén lút khóc thút thít. Lạc Thanh Du thấy con gái nhỏ của mình như vậy thì vô cùng đau lòng. Cô nghĩ bản thân cũng không thể tiếp tục giữ chặt Thanh An trong lòng bàn tay mình mà xem nhẹ bóng ma tâm lý ở trong lòng cô bé.
“Con gái yêu à, con muốn chú ấy đi chơi với con có phải không?” Lạc Thanh Du ngôi xuống bên cạnh bé An, giọng nói dịu dàng vang lên khiến người nghe cảm thấy cực kỳ dễ chịu, giống như có một luồng gió xuân mát mẻ thổi tới.
Bé An ngẩng mặt lên, gương mặt nhỏ bé ướt đẫm nước mắt còn chưa kịp khô. Cô bé khẽ gật đầu, giọng nói trong trẻo của trẻ nhỏ chứa đựng sự tủi thân. Cô bé nghi hoặc hỏi: “Mẹ ơi, tại sao chú ấy không thích con?”
Lạc Thanh Du nghĩ ngợi hồi lâu, không biết phải nói với cô bé thế nào. Rõ ràng việc Chiến Hàn Quân không thích Thanh An là bởi vì giận cá chém thớt. Anh không thích cô, vậy nên cũng sẽ không thích con gái của cô.
Tại sao Chiến Hàn Quân không thích Thanh An? Bởi vì anh là loại người tính tình kiêu ngạo, không thèm đặt loại người có xuất thân thấp hèn, hiểu biết nông cạn và nhan sắc tâm thường như Lạc Thanh Du vào mắt. Còn cô lại hết lần này tới lân khác khiêu khích giới hạn chịu đựng cuối cùng của anh.
Cô không chỉ lên giường với anh mà còn dùng mọi cách ép buộc anh.
Hiện giờ anh hận cô cũng là do cô tự gieo gió gặt bão.
Lạc Thanh Du nhìn thấy ánh mắt ngập tràn chờ mong của Thanh An, thực sự không biết phải giải thích cho cô bé như thế nào. Toàn bộ những yêu hận tình thù giữa cô và Chiến Hàn Quân là khúc mắc của cả hai kiếp người. Kiếp trước cô vì anh mà bỏ mạng cho nên kiếp này mới kiên trì lựa chọn cách thức được ăn cả ngã vê không, cho dù đi ngược lại ý muốn của anh cũng nhất quyết phải sinh con cho anh.
Bởi vì con cái là sự kéo dài cuối cùng của tình yêu giữa hai người bọn họ.
Là sự cứu rỗi của Lạc Thanh Du đối với đoạn tình yêu khổ sở hết lòng cho đi mà không được nhận lại của mình.
Cuối cùng, Lạc Thanh Du dùng những từ ngữ dễ hiểu nhất để giải thích cho Thanh An nghe: “Lúc trước con va vào người chú ấy, có lẽ vì thế mà chú ấy cho rằng bé An nhà mình là một đứa trẻ không hiếu lễ nghĩa, tính cách khó ưa. Nếu lần sau.
con còn gặp lại ch ấy thì con có thể tỏ ra ngoan ngoãn, đáng yêu, hiển chitvên nhĩy khi ean năn cán câi chú khác. Mẹ nghĩ nhất định chú ấy sẽ thích bé An của nhà chúng ta ngay thôi”
“Thật sao ạ?” Bé An giơ tay lên mặt dùng sức lau sạch nước mắt còn đọng lại rồi cực kỳ nghiêm túc hỏi lại mẹ mình.
Lạc Thanh Du khế gật đầu khẳng định Lúc này, bé An mới nín khóc.
mỉm cười. Thế nhưng bé An vẫn rất kiên trì giữ vững nguyên tắc của chính mình: “Chỉ cần chú ấy không bắt nạt mẹ. Con hứa với mẹ từ nay về sau sẽ đối xử khách khí với chú ấy Nghe cô bé nói vậy, Lạc Thanh Du như trút được gánh nặng trong lòng.
Bữa tối hôm đó, cô làm một bàn thức ăn cực kỳ phong phú. Bé An chủ động rót cho Chiến Hàn Quân một ly rượu đỏ, còn lấy bát đũa cho anh. Anh khẽ liếc mắt quan sát bé An đã thay đổi thái độ so với ngày thường, bày ra vẻ mặt lạnh lùng như.
băng tuyết lạnh nhạt hỏi bé An: “Cháu nói đi, đột nhiên phục vụ chu đáo cho chú như vậy có phải là vì có chuyện muốn nhờ đúng không?”
Chiến Hàn Quân liếc nhìn Lạc Thanh Du, trong ánh mắt chất chứa vô vàn sự xem thường và khinh miệt Gương mặt của Lạc Thanh Du.
trở nên trằng bệch. Rõ ràng Chiến Hàn Quân đang suy bụng ta ra bụng người, hiểu lầm ý tốt của bé An nhà mình.
Bé An lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt tươi cười hoạt bát bị lả kích nghiêm trọng, trắng bệch như màn sương. Cô bé ngoan ngoãn chạy tới ngồi bên cạnh Lạc Thanh Du, bàn tay nhỏ bé bất an nằm chặt tay của mẹ mình.
Lạc Thanh Du vô cùng thất vọng, quay sang trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân, vẻ mặt cũng trở nên khó coi.
‘Trong khi ấy, Chiến Hàn Quân lại chẳng hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, ngây thơ nói: “Tối nay bé An ngoan ngon như vậy, chú sẽ trả học phí cho cháu.”
Thanh Tùng và Quốc Việt đều vui sướng reo lên: “Bố thật tuyệt vời!”
Lạc Thanh Du không muốn cãi nhau với Chiến Hàn Quân trước mặt bọn trẻ, thế nhưng sự uất ức lại dân dâng trào trong lòng không có chỗ xả giận. Cô nắm chặt đôi đũi trong tay, dùng sức cảm trên đĩa gà hầm, phảng phất như con gà trên đĩa là kẻ thù không đội trời chung với mình. Cô dùng sức xé thịt gà ra rồi mạnh mẽ ném vào trong bát Chiến Hàn Quân lạnh lùng nhìn hành động của Lạc Thanh Du, bực mình mở miệng khiển trách: “Đang ngồi trước mặt bọn trẻ mà cô lại có hành vi ăn uống thô tục như vậy, cô thấy có chấp nhận được không hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...