Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé
Linh Trang và Chiến Hàn Quân ngủ một giấc đến lúc tự động thức dậy, khi tỉnh dậy thì đã đến gần trưa rồi.
€ó lẽ là do ngày hôm qua đã lo lắng quá nhiều rồi, Linh Trang cảm thấy cơ thể có hơi mệt mỏi, năm ở trên giường không muốn di chuyển.
Chiến Hàn Quân nhìn khuôn mặt trắng ngần và nhỏ như lòng bàn tay của cô, không hiểu sao lại rơi vào tình trạng sững sờ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Linh Trang nhếch mép cười với anh, làm nũng: “Anh Quân, em vẫn muốn nằm trên giường, anh có thể mang bữa sáng vào đây cho em được không?”
Hàn Quân bật cười, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô mỉm cười: “Anh đang nuôi một con sâu lười sao?”
Linh Trang cười tươi như hoa.
Chiến Hàn Quân mặc quần áo vào, phong lưu cường tráng đứng ở đầu giường, nhìn Linh Trang hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
*Gì cũng được”
“Mì?”
Linh Trang lắc đầu.
“Cháo trắng?”
Linh Trang vẫn lắc đầu.
Khóe môi Chiến Hàn Quân cong lên nở ra một nụ cười, đây là mà cô gọi là gì cũng được à?
“Được thôi, vậy bánh quẩy thì sao nào?”
Hai con ngươi của Linh Trang phát ra ánh sáng rực rỡ. Gật đầu như giã tỏi Chiến Hàn Quân chuyển hướng sang đề tài khác, giọng nói có hơi nghiêm khắc: “Không được”
Linh Trang tặc lưỡi nói: “Anh quyết định đị”
Chiến Hàn Quân quay người bước ra ngoài.
Khi đi tới cửa, anh chợt nhớ ra điều gì đó, xoay ngoắt người lại, sải bước trở về.
“Làm sao vậy?” Linh Trang tò mò hỏi.
Ngồi ở đầu giường, vẻ mặt Chiến Hàn Quân rõ ràng là có chút nghiêm trọng. Anh duỗi tay sờ lên trán Linh Trang, rồi lại sờ sờ lên trán mình, xác nhận rằng Linh Trang không bị phát sốt, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Linh Trang biết rằng hành động nằm dài trên giường của cô, đã khơi dậy sự nghỉ ngờ của anh rồi.
“Anh Quân, em không sao.” Cô xoa dịu anh Chiến Hàn Quân lặng lẽ ngắm nhìn Linh Trang một cách tỉ mi, lông mày và đôi mắt như chứa cả mùa xuân, tràn đầy sức sống Theo lý mà nói thì chắc là không có việc gì nghiêm trọng đâu.
Nhưng nghĩ đến việc đêm qua anh đã trở về muộn, liên hệ lại với hành động nằm liệt giường của Linh Trang, trong lòng anh cực kỳ lo lắng.
“Linh Trang, em nói thật với anh Quân, em có cảm thấy cơ thế mình có chút xíu nào.
không được khỏe không?”
Linh Trang cũng biết rằng thay vì để anh suy đoán lung tung, tốt hơn hết là nên nói ra sự thật: “Anh Quân, đừng có lo lắng, em chỉ là có hơi bủn rủn một chút thôi.”
Đột nhiên cô ngồi dậy, vươn tay ôm lấy cổ anh, rồi sau đó hôn lên trán anh.
Sau đó xấu hổ ngã xuống giường, lấy chăn bông che mặt mình lại. Giọng nói to và thấp vang lên từ chăn bông: “Anh nhìn này, em có thể cử động mà”
Chiến Hàn Quân vui mừng đến mức có hơi sững sờ trước phúc lợi mà cô đột nhiên đem tặng..
“Được thôi. Vậy anh đi nấu ăn đây”
Chiến Hàn Quân vui sướng rời đi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...