: Dư Nhân, đều là quá khứ rồi
Dư Sinh bị chuyện này làm cho hóa đá.
Không kịp hối hận mà nói: “Hóa ra Nguyệt là cháu trai của con.”
Nghĩ đến việc suýt nữa mình đã giết chết cháu trai của mình, Dư Sinh liền hối hận đến ruột cũng xanh rồi.
Đột nhiên Dư Nhân quỳ xuống trước mặt ông cụ: “Ông nội, ông phạt cháu đi.”
Ông cụ Dư và Dư Sinh đều khó hiểu mà nhìn Dư Nhân. Trong mắt bọn họ, Dư Nhân làm việc rất lạnh lùng, sẽ không bao giờ phạm sai lâm.
“Dư Nhân, tại sao cháu lại nói như vậy?”
Ông cụ lờ mờ cảm thấy được Dư Nhân biết được rất nhiều chuyện của Nguyệt.
Dư Nhân liền nói hết chuyện ân oán của anh ta và Chiến Hàn Quân.
“Ông nội, có lẽ ông không biết, Nguyệt này, cậu ấy còn một thân phận nữ: cháu trưởng của nhà họ Chiến – Chí: Quân”
Ông cụ Dư và Dư Sinh đều bị sự thật làm cho đứng không vững.
Hai nhà Dư Chiến thù oán sâu nặng, tuyệt đối không đội trời chung.
Dư Nhân lại nói: “Ba năm rưỡi trước, con tuận lệnh mà đi đến Thủ đô tàn sát trang viên Ngọc Bích. Con tự tay thiêu cháy xe của Chiến Hàn Quân. Nhìn thấy cậu ấy ở trong xe.
Con tưởng rằng cậu ấy đã chết rồi..”
Nhớ lại chuyện ba năm rưỡi trước, đáy mắt Dư Nhân hiện lên vẻ đau xót. Cảnh tượng Linh Trang ám sát anh ta, đến giờ vẫn làm cho anh ta cảm thấy đau tận xương tủy.
//
Dư Sinh cảm thấy vô cùng may mắn, may là Chiến Hàn Quân không chết.
Nếu như Chiến Hàn Quân thực sự mà chết trong tay Dư Nhân, chỉ sợ cả đời này Dư.
Nhân cũng không thoát ra được bóng ma đó.
Đột nhiên Dư Nhân nở nụ cười tự giễu: “Xem ra bây giờ, con đã bị Chiến Hàn Quân lừa rồi. Cậu ta đã chuyển nhà họ Chiến đến nơi an toàn. Sau đó mới đốt cháy trang viên Ngọc Bích, đốt cháy toàn bộ thi thể, để cháu không thể kiểm tra được. Mà việc mà Linh Trang làm lại làm cho cháu hoàn toàn tin tưởng, không hề nghỉ ngờ rằng Chiến Hàn Quân đã chết thật.”
Dư Nhân ôm đầu, sự áy náy nơi đáy mắt đã biến thành tức giận: “Cháu đã bị bọn họ lừa cho thật là thảm.”
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Dư Sinh chỉ có thể an ủi con trai mình: “Dư Nhân, đều là quá khứ rồi.”
Mặc dù biết Chiến Hàn Quân rất có tài, nhưng mà biết được anh dùng sức mình mà che chở cho sự an toàn của nhà họ Chiến, ông cụ liền bị sự thông minh, trọng tình trọng nghĩa của anh làm cho kinh ngạc mà mãi không nói được gì.
Sau đó đáy lòng tràn đầy sự tự hào.
Một lúc lâu sau.
Ông cụ xót thương mà nhìn Dư Nhân: “Nghiêm Linh Trang là vợ của Tước Nhi sao?”
Dư Nhân có chút xấu hổ mà gật đầu.
Nhất thời Dư Niên cầm chén trà đang.
bốc khói nghi ngút ném về phía con trai, chửi ầm lên: “Chuyện tốt mà con làm đấy. Nếu.
như không phải là con tính kế Linh Trang, thì sao Linh Trang xảy ra chuyện được? Là con đã hại Tước Nhi mất đi vợ, làm cho nó mất đi cả mong muốn tồn tại!”
Dư Sinh vội vàng mà xin lỗi với ông cụ: “Bố, con biết sai rồi.”
Dư Nhân lại nói: “Không, ông nội, là lỗi của cháu. Nếu như cháu không che giấu sự thật ba năm trước, bố cũng sẽ không làm chuyện hồ đồ mà làm tổn thương đến chị dâu của cháu…”
Dư Niên nhìn về phía Dư Nhân đang yếu ớt, oán giận trong lòng cũng biến thành bất đắc dĩ: “Bỏ đi bỏ đi, không biết không có tội.”
Dư Sinh đỡ Dư Nhân lên, ông cụ khoát tay với bọn họ: “Lui xuống đi.”
Dư Nhân và Dư Sinh chậm rãi rời đi. Ông cụ vội vàng lên tầng thăm cháu trai.
Không biết Chiến Hàn Quân đã tỉnh dậy từ lúc nào, dáng vẻ tiều tụy, giống như ngàn hoa rực rỡ, đã héo rũ, điêu tàn.