Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chiến Quốc Việt mở các camera giám sát ở biệt thự Ngọc Bích, mới phát hiện ra rằng Lạc Thanh Tùng đã lẻn ra khỏi biệt thự vào đêm mưa gió tối hôm qua. Đoán là Lạc Thanh Tùng quay lại Phong Vân để tìm mẹ, Chiến Hàn Quân vội vàng gọi cho Lạc Thanh Du, nhưng sau khi cuộc gọi được kết nối, không có ai trả lời.

Không có tin tức của Lạc Thanh Tùng, Chiến Hàn Quân cực kỳ bất an, anh vội vã đến khu vực trung tâm thành phố cùng Anh Nguyệt và con trai Chiến Quốc Việt cũng rất lo lắng cho Lạc Thanh Tùng.

Mưa rơi suốt đêm, rửa sạch bụi bẩn của thế gian, cảnh vật khắp nơi trở nên sống động và xinh đẹp.

Vào sáng sớm, Lạc Thanh Du cau mày kinh ngạc khi nghe thấy tiếng đập mạnh ở cửa an ninh. Khi bước tới cửa mở cửa, Lạc Thanh Du sững sờ khi nhìn thấy Lạc Thanh Tùng bối rối đứng trước mặt cô đầy bùn đất.


“Lạc Thanh Tùng, chuyện gì đã xảy ra vậy?” Lạc Thanh Tùng không ngừng sịt mũi, rõ ràng đang cố găng thuyết phục bản thân không được khóc và đừng làm Lạc Thanh Du lo lắng, nhưng khi nhìn thấy mẹ, tất cả sự kiềm chế của cậu bé đều sụp đố, cậu lao mình vào vòng tay của mẹ và bắt đầu khóc.

“Mẹ, bố không yêu con nữa” Lạc Thanh Tùng đau lòng kêu lên.

Lạc Thanh Du bị sốc.

Nếu Chiến Hàn Quân không yêu Lạc Thanh Tùng, làm sao anh ta có thể cố tình tranh giành quyền nuôi Lạc Thanh Tùng với cô? “Thanh Tùng, nói cho mẹ nghe, đã xảy ra chuyện gì?” Lạc Thanh Du giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lạc Thanh Tùng, ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé, cô rất đau lòng, cậu bé vẫn luôn hoạt bát rạng rỡ như ánh mặt trời, sau khi đi theo bố được hai ngày, con trai cô lại buồn bã nức nở chạy về với cô.

Trong chuyện này chắc chẳn đã xảy ra điều gì đó không vui Lạc Thanh Tùng ôm chặt lấy cổ mẹ khóc nức nở: “Mẹ ơi, con xin lỗi, con đã gây rắc rối.

Con đã làm vỡ đồ sứ trong lâu đài của Quốc Việt. Bố có vẻ rất tức giận. Bố phạt con dọn phòng, cũng không nói sẽ tha thứ cho con” Lạc Thanh Du cẩn thận lắng nghe lời nói của đứa trẻ, cô cố gắng giữ bình tĩnh để có thể đánh giá một cách khách quan và công bằng những mâu thuần giữa hai bố con.

Cô có thể rõ ràng cảm giác được Lạc Thanh Tùng khá sợ hãi, đồ sứ vỡ nát hẳn là đáng giá một khối tài sản lớn, nhưng nếu chủ tịch Chiến Hàn Quân lại đi so đo tính toán với con thì đúng là lòng dạ hẹp hòi, không thể xây dựng nên tập đoàn Hoàn Á lớn mạnh như ngày hôm nay được.


Lạc Thanh Du lờ mờ cảm thấy lý do thực sự khiến Chiến Hàn Quân tức giận có lẽ không phải vì giá trị của bản thân món đồ sứ. Hơn nữa toàn bộ những thứ đó là của Chiến Quốc Việt. Giữa tình cảm giữa Lạc Thanh Tùng và Chiến Hàn Quân có sự thiên vị, xét theo tính cách của anh, thật sự có thể làm gì đó để tổn thương Lạc Thanh Tùng chỉ vì lợi ích của Chiến Quốc Việt.

Dù sao Chiến Quốc Việt là do anh nuôi dưỡng, còn Lạc Thanh Tùng là do cô nuôi dưỡng.

Nghĩ đến đây, hốc mắt Lạc Thanh Du trở nên ướt át. Cô ôm chặt Lạc Thanh Tùng vào lòng, xoa nhẹ đầu cậu bé, nói ra lời trái với suy nghĩ trong lòng cô: “Lạc Thanh Tùng, bố chắc chắn rất yêu con, nếu không sẽ không dùng mọi cách tranh chấp với mẹ để tranh giành quyền nuôi con” Lạc Thanh Tùng thương tâm nói: “Mẹ, mẹ giúp con nói với bố rằng khi lớn lên con sẽ kiếm tiền đền bù những món đồ bị hỏng” Lạc Thanh Du gật đầu: “Ừm, Lạc Thanh Tùng nhà ta là người có trách nhiệm” Lạc Thanh Du pha nước nóng cho Lạc Thanh Tùng rồi để cậu bé tắm rửa sạch sẽ, Lạc Thanh Tùng có lẽ mệt quá ngủ thiếp đi trong bồn tắm.

Khi Chiến Hàn Quân đến thành phố Phong Vân, Lạc Thanh Du đang chăm sóc cho Lạc Thanh Tùng ngủ. Sau khi vén chăn bông cho cậu, cô ngồi sang một bên, ngây người nhìn Lạc Thanh Tùng.


Cô thầm thề răng sẽ không bao giờ chuyển giao quyền nuôi Lạc Thanh Tùng cho.

Chiến Hàn Quân nữa.

Khi Chiến Hàn Quân gõ cửa, Thanh An đã mở cửa cho anh. Thanh An nhìn chăm chăm vào anh với ánh mắt rất tức giận, hai tay chống nạnh, học bộ dáng người lớn, hung dữ nói: “Chúng tôi không chào đón chú. Chú bắt nạt mẹ và anh trai. Chú là một kẻ xấu” Lời nói đó như kim châm vào tim của Chiến Hàn Quân, khiến anh không nói nên lời.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui