Chiến Hàn Quân đến Lâu đài ma thuật của Quốc Việt,đám người hầu nhìn thấy Chiến Hàn Quân đều cúi đầu không dám hé răng, cứ như anh là một tên bạo chúa hung tàn, chỉ cần không cẩn thận là bị ăn thịt vậy.
Những người hầu e dè với Chiến Hàn Quân là có lý do. Tính tình của Chiến Hàn Quân giống như một cái cúc áo trên người cậu chủ nhỏ, bình thường anh nhiều nhất chỉ là một tảng băng biết đi, nếu cậu chủ nhỏ xảy ra bất cứ chuyện gì, tảng băng liền bùng lên một luồng lửa cực lớn.
Hai vị cậu chủ nhỏ trong Lâu đài đánh nhau kịch liệt, tiếng ly sứ vỡ vụn xuống sàn nhà vang lên, nếu các cậu chủ nhỏ có sơ suất thì cậu chủ sẽ bùng lên ngọn lửa tức giận, đó cũng là ngày tận thế của các người hầu.
Với bộ mặt lạnh lùng, Chiến Hàn Quân giơ †ay gõ cửa, nghe thấy từ bên trong có tiếng rung chuyển của núi, sau đó là tiếng hét hoảng hốt của Chiến Quốc Việt: Chiến Hàn Quân căng thẳng lên, đập tung tấm cửa và hét lên: “Lạc Thanh Tùng, Quốc Việt, mở cửa”
Ngay sau đó, Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt ra mở cửa.
Chiến Hàn Quân ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra cơ thể của hai đứa trẻ, chỉ sau khi xác nhận răng hai đứa đã an toàn, ánh mắt anh mới dời về bên trong “Lâu đài”. Sau khi nhìn thấy đống hỗn độn bên trong, Chiến Hàn Quân sững sờ.
“Nói cho bố biết, hai đứa đang làm gì vậy?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Chiến Quốc Việt đột nhiên mở tay ra, vòng qua cổ Chiến Hàn Quân. Cơ thể cậu bé run lên trong vòng tay của Chiến Hàn Quân. Chiến Hàn Quân biết Chiến Quốc Việt sẽ căng thẳng bất an khi trở về căn nhà này, nên không hề trách móc mà dịu dàng ôm lấy cậu bé.
Chưa bao giờ Lạc Thanh Tùng chơi thỏa thích như hôm nay, đến mức mất kiểm soát và làm vỡ nhiều đồ đạc quý giá. Sau khi kích động qua đi, Lạc Thanh Tùng rất tự trách, lúc này đứng trước mặt Chiến Hàn Quân, trong mắt hiện lên vẻ áy náy cùng tự trách.
Lạc Thanh Tùng nghe thấy người hầu bên cạnh thì thào nói: “Lâu đài bị phá rồi, xây lại thành cũng tốn mấy trăm tỷ đúng không?” Lạc Thanh Tùng nghe xong những lời này liền sửng sốt.
“Hai đứa đánh nhau sao?” Chiến Hàn Quân lạnh lùng hỏi.
Trong mắt người khác, ác quỷ thương trường Chiến Hàn Quân trời không sợ, đất không sợ, sẽ luôn là vị vua thao túng người khác từ trên xuống. Tuy nhiên, trên thực tế, anh sợ một điều, đó là sự bất hòa giữa những người thân trong gia đình.
Trước mặt người ngoài, anh em nhà họ.
Chiến đã làm việc chăm chỉ để tạo ra một cảnh tượng chung sống hòa thuận, tuy nhiên lại âm thầm đấu đá nhau vì lợi ích riêng. Các nhà đàn áp lẫn nhau, thậm chí không hề nương tay mà hãm hại nhau.Trong biệt thự Ngọc Bích của nhà họ Chiến đã xảy ra bao nhiêu chuyện không người biết, bao nhiêu thảm kịch đã xảy ra.
Chiến Hàn Quân sợ nhất là con mình lặp lại bị kịch của mình. Khi Lạc Thanh Tùng nhìn thấy ánh mắt đột nhiên lạnh lùng của bố, Lạc Thanh Tùng vốn dĩ đang sợ hãi vì mình đã làm sai, giờ phút này lại hoảng sợ đến cực điểm. Cậu sợ bố vì mình đã làm hỏng quá nhiều đồ quý giá mà không thích mình nữa, cho rằng cậu là một đứa trẻ hư đốn.
Tuy nhiên, sự im lặng của Lạc Thanh Tùng và sự hoảng sợ của Chiến Quốc Việt dường như ngầm thừa nhận suy đoán của Chiến Hàn Quân, giọng anh trở nên lạnh lùng: “Ai ra tay trước?” Không ai nói gì.
“Lạc Thanh Tùng, là con sao?” Chiến Hàn Quân tức giận nói Cũng khó trách anh trách móc Lạc Thanh Tùng, bởi vì Chiến Quốc Việt chưa từng chủ động đánh người, nhất là sau khi trở về biệt thự Ngọc Bích, Chiến Quốc Việt mỏng manh bất lực như một con cừu non.
Lạc Thanh Tùng dùng đôi mắt ẩm ướt nhìn anh, lắc đầu.
Chiến Hàn Quân nhìn những mảnh sứ trong phòng, cũng như những mảnh ngọc Quan Âm trừ tà lấy về cho Chiến Quốc Việt, và những đồ liên quan đến Phật khác, tất cả đều năm trên mặt đất.
Những thứ này rất quý giá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...