Chiến Hàn Quân cùng với Nghiêm hiểu Như đều nhìn người thiếu niên, Nghiêm Hiểu Như cười nhạo nói: “Không phải chỉ là một chiếc vòng cổ làm bằng đá hay sao? Nếu cậu thích thì tôi có thể tặng cho cậu cả đống.”
Người thiếu niên không hề để ý đến cô ta, cậu lau sạch chiếc vòng cổ trông y như mới Nghiêm Hiểu Như nhìn thấy sợi dây chuyền lấp lánh, sau đó cô ta nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ nó, sợi dây chuyền chôn trong đất ba năm trước vẫn có thể có màu sắc như vậy, điều này cho thấy nó có giá trị rất lớn.
Người thiếu niên cầm sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, đột nhiên kéo tay Chiến Hàn Quân lại, đặt sợi dây chuyền vào lòng bàn tay anh, nói: “Giữ nó giúp tôi.”
Chiến Hàn Quân giật mình.
Nghiêm Hiểu Như nghỉ ngờ nhìn người thiếu niên kỳ quái này: “Này, cậu từ đâu tới vậy? Cậu tên là gì?”
Người thiếu niên không hề đi cậu lại tiếp tục dựa lưng vào ghế rồi nhằm mắt dưỡng thần.
Chiến Hàn Quân nhìn chiếc vòng cổ đầu lâu trong tay, sau đó ánh mắt của như chim ưng của anh chuyển từ nghi ngờ sang ngạc nhiên, bởi vì một giọng nói lạ không thể giải thích được trong đầu anh: “Linh Trang, em không thể chết được, anh không cho phép em chết. Em đã nói sẽ ở bên anh cả đời cơ mà.. “
Con ngươi của Chiến Hàn Quân bắt đầu khuếch tán…
Đây chẳng phải là thanh âm của anh sao.
Thanh âm mang theo sự tuyệt vọng đến cực điểm, giọng nói tràn đầy sự tức giận vì sắp bờ vực của sự sụp đổ.
Cảnh tượng kia dường như mới chỉ vừa xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Anh nhằm mắt lại, tất cả thanh âm ảo tưởng ấy đều biến mất.
Anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Nghiêm Linh Trang rõ ràng vẫn còn đang sống rất khỏe mạnh, vì sao trong đầu của anh lại tồn tại một hình ảnh kì quái như vậy?
Nghiêm Linh Trang đã chết rồi sao?
Xe đậu trước biệt thự của một gia đình đã cũ nát.
Nghiêm Hiểu Như nói: “Tới rồi”
Chiến Hàn Quân mơ hồ xuống xe, người thiếu niên dường như có chút lo lắng: “Cất chiếc vòng cổ trước đi đã” Người thiếu niên nói Chiến Hàn Quân nghĩ rằng dù sao chiếc vòng cổ này cũng là đồ của người thiếu niên, nếu cậu đã ủy thác cho anh bảo vệ thì anh sẽ cất nó giúp cậu Anh đem chiếc vòng cổ cất vào trong túi áo, người thiếu niên thở phào nhẹ nhõm khi thấy vẻ mặt anh có chút bình tĩnh.
Nghiêm Hiểu Như đi giày cao gót rồi đi tới trước cửa biệt thự, ấn chuông cửa.
Không bao lâu sau thì Lạc Thanh Phương bước ra. Nhìn thấy Chiến Hàn Quân, Lạc Thanh Phương liền gọi: “Anh rể?”
Mời Chiến Hàn Quân cùng với những người khác vào trong nhà, bên trong phòng khách, bố Lạc và mẹ Lạc ngồi trên ghế, nhìn thấy Chiến Hàn Quân tiến vào, hai người khế liếc mắt nhìn nhau.
Mẹ Lạc hạ giọng nói: “Lão gia, Thanh Phương cũng đã nói rồi, chỉ cần chúng ta ngoan ngoãn phối hợp với Bạch thị, thì Bạch thì có thể giúp chúng ta khôi phục trở lại.”
“Tôi biết rồi” Bố Lạc nói.
Ngay khi Chiến hàn Quân vừa bước vào phòng khách, bố Lạc kích động đứng lên, chỉ vào Chiến Hàn Quân mà quở trách: “Cậu…cậu còn mặt mũi mà tới đây sao. Tôi hỏi cậu, cậu giấu con gái tôi ở đâu rồi?”
Lạc Thanh Phương có phần bất lực nói: “Bố, anh rể cũng đã mất trí nhớ, nếu bố hỏi chị ấy đang ở đâu thì làm sao anh ấy có thể tìm chị trở về được, đến bản thân mình mà anh ấy còn chẳng nhớ được”
Chiến Hàn Quân nói: “Nói cho tôi biết, vì sao tôi phải cưới con gái của ông?”
Bố Lạc cả giận nói: “Ai mà biết được.
Cậu là thái tử gia cao quý, cậu muốn kết hôn với con gái của tôi, đương nhiên là con gái của tôi vô cùng vui mừng rồi. Làm sao mà con bé biết được, gả cho cậu lại chết sớm như vậy chứ”
Chiến Hàn Quân nghỉ ngờ nói: “Tôi cưới cô ta trước mà không hề quen biết gì hay sao?”
Bố Lạc không nói nên lời, mẹ Lạc trừng mắt nhìn ông ta, bà ta kéo anh lại ghế ngồi, sau đó tự đứng dậy nói: “Cậu Quân, khi con gái tôi kết hôn với anh, con bé đã vô cùng hạnh phúc nói cho tôi biết, cậu đã yêu con bé ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó cậu liền quyết định kết hôn cùng với con bé. Vốn dĩ tôi không tin con gái của tôi lại có mị lực như vậy, dù sao Thanh Du nhà chúng tôi có chút ngốc nghếch, trông con bé cũng không tính là xinh đẹp, tôi không biết thái tử gia như cậu làm sao lại nhìn trúng con bé nữa”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...