Chuông cửa đột nhiên vang lên, Chiến Hàn Quân đặt cây dương quy lên bàn cà phê, đứng dậy mở cửa.
Bà cả nhà họ Chiến và Nghiêm Hiểu Như đang đứng ở ngoài cửa, Nghiêm Hiểu Như thân mật nắm tay bà cả, cô ta hôm nay ăn mặc rất trịnh trọng tỉ mỉ, trông rất có phong thái, động lòng người.
Chiến Hàn Quân mở cửa an ninh và hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy họ.
“Nhóc con.” Nhìn thấy Chiến Hàn Quân đã lâu không gặp, bà cả có chút kích động, nước mắt lưng tròng.
Bà ta vươn tay muốn chạm vào mặt Chiến Hàn Quân, nhưng Chiến Hàn Quân quay đầu né tránh.
Nghiêm Hiểu Như nhìn thấy anh cau mày, liền nhanh chóng giải thích với anh: “Anh Hàn Quân, bà ấy là mẹ của anh”
Lấy ảnh đưa cho Chiến Hàn Quân: “Nhóc con, con nhìn xem, đây đều là ảnh của con và chúng ta khi con còn nhỏ *
Chiến Hàn Quân nghỉ ngờ nhận lấy nó, sau đó quay lại ghế sô pha và ngồi xuống Lật xem những bức ảnh một cách nghiêm túc.
Bà cả và Nghiêm Hiểu Như không được mời mà tự vào, yên lặng ngồi cạnh anh Chiến Hàn Quân lật giở cuốn album ghi lại giai thoại thời thơ ấu của mình, đột nhiên mắt anh sáng lên, anh chỉ vào một cô bé trong cuốn album và hỏi bà cả.
“Cô ấy là ai?”
Bà cả liếc nhìn cô gái trong cuốn album, rõ ràng là ảnh của Nghiêm Linh Trang, cô và Chiến Hàn Quân đứng cạnh nhau, ngón tay đan vào nhau, nụ cười rạng rỡ.
Bà cả liếc nhìn Nghiêm Hiểu Như đầy ẩn ý, nói: “Nhóc con, con không nhìn ra sao, đây là Hiểu Như khi còn nhỏ! Có phải là rất đáng yêu không?”
Chiến Hàn Quân liếc nhìn Nghiêm Hiểu Như, độc địa nói: “Đúng là khác một trời một vực.
Nghiêm Hiểu Như tưởng rằng anh đang khen cô ta, lập tức mừng rỡ nói: “Anh Hàn Quân, chỉ có người con gái xinh đẹp như em mới xứng đáng đứng bên cạnh anh thôi.”
Chiến Hàn Quân lại nói một cách độc địa: “Khi còn bé đúng là xinh đẹp, bây giờ một lời khó nói hết”
Nghiêm Hiểu Như da mặt mỏng, mặt lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.
Bà cả trách cứ Chiến Hàn Quân, “Nhóc con, khi còn bé con đã đích thân chỉ đích danh cô ấy khi lớn phải làm vợ của con, bây giờ lại lật lọng rồi, con không biết trân trọng là như thế nào sao?”
Chiến Hàn Quân ném mạnh tập ảnh xuống bàn cà phê, phát ra tiếng động lớn dọa bà cả nhất thời không dám lên tiếng Nghiêm Hiểu Như sững sờ nhìn Chiến Hàn Quân, trong lòng suy xét, bà cả là mẹ của anh, album ảnh cũng là thật, anh không lý nào lại nhận ra cô ta là bạn gái giả được.
Cơn giận của anh là do đâu?
“Cô gái này có thật là cô ta không?”
Chiến Hàn Quân hỏi lại.
Bà cả khẽ giật mình, thầm nghĩ, nghe nói Nghiêm Linh Trang ở bên ngoài đều trang điểm rất đậm vô cùng khoa trương, Chiến Hàn Quân lẽ ra chưa bao giờ nhìn thấy mặt mộc của cô. Cho dù có đi chăng nữa thì bây giờ Nghiêm Linh Trang cũng rất khác so với khi còn nhỏ, Chiến Hàn Quân có lẽ sẽ không nhận ra được mới đúng chứ.
Bà cả có chút tức giận nói: ‘Nhóc con, con làm sao vậy? Đây là con vẫn chưa sẵn sàng đón nhận mẹ và Nghiêm Hiểu Như sao?”
Bà cả bắt đầu bán tín bán nghỉ: “Con có biết sau khi con xảy ra tai nạn xe, suốt ba năm qua mẹ đã sống như thế nào không? Cả ngày đều là rửa mặt bằng nước mắt, cầu xin Bồ Tát, chỉ hi vọng con có thể bình an trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...