Lạc Thanh Du cười chế giễu, nói: “Vậy thì đúng rồi. Tuy rằng chúng ta là người một nhà, nhưng mà người một nhà cũng phải tính toán đúng sai rõ ràng! Còn nữa, đừng có cứ mở mồm ra là gọi tôi là con gái ngoài giá thú, tôi có phải là con gái ngoài giá thú hay không, các người hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác”
Người dì ghẻ vô cùng tức giận, trong mắt như nổi lên một ngọn lửa sáng quắc.
Vẻ mặt của bố Lạc có chút vặn vẹo, ông ta nói: “Dù sao thì bây giờ cô cũng nên bằng lòng giúp đỡ Lạc Thị chứ?”
Lạc Thanh Du dừng lại một chút rồi mới nói: “Chuyển tất cả mọi thứ của Lạc Thị sang tên của tôi. Sau này, cho dù kinh doanh lỗ hay lãi cũng đều không liên quan đến các người, có được không?” Bố Lục chết sững ngay tại chỗ.
“Lạc Thanh Du, cô muốn chiếm đoạt Lạc Thị sao?” Người dì ghẻ nghiến răng nghiến lợi nói.
Lạc Thanh Du nói: “Không phải đây chính là ý nguyện của mấy người sao? Chuyển hết tất cả nợ nần lên đầu tôi? Trong lòng các người cũng biết rõ rằng, lúc này mà tiếp nhận Lạc Thị, nếu không nghĩ qua thì chính là muôn đời không thể ngóc được đầu lên. Mấy người có muốn chấp nhận lời đề nghị của tôi không, tự các người quyết định đi”
“Ha ha” Một tràng cười chế giễu phát ra từ chỗ tay vịn trên tầng.
Em gái cùng bố khác mẹ của Lạc Thanh Du, Lạc Thanh Phương, không biết cô ta đã đứng ở chỗ tay vịn cầu thang từ khi nào. Nhìn Lạc Thanh Phong một lượt từ trên xuống dưới, cô ta mặc.
một bộ đồ ngủ màu đỏ tươi, giữa hai đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, trên đầu là một mái tóc xoăn, trông vừa quyến rũ vừa cao quý.
“Lạc Thanh Du, cô thật sự vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ. Cô nghĩ rằng nhân dịp lúc Lạc Thị của chúng tôi gặp khó khăn, mình chỉ cần há mồm chờ sung chiếm đoạt Lạc Thị làm của riêng là được sao?” Lạc Thanh Phương vịn vào lan can cầu thang, tao nhã đi xuống dưới nhà.
Khi đứng trước mặt Lạc Thanh Du, cô ta giơ tay lên định tát cho Lạc Thanh Du một cái, nhưng Lạc Thanh Du lại nhanh tay nhanh mắt hơn, nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay của cô ta, lạnh lùng nói: “Tôi vừa mới trở về mà em gái tôi lại chào đón tôi như thế này à? Cô có được dạy dỗ không vậy?”
Lạc Thanh Phương giễu cợt nói: “Vậy cô tát mẹ tôi một cái là có được dạy dỗ sao?” “Mẹ cô là tình nhân đi cướp người đàn ông của người khác, bà ta có được dạy dỗ sao?” Lạc Thanh Du cười chế giễu, nói.
Lạc Thanh Phương tức giận: “Cô…
Lạc Thanh Du chán ghét hất tay cô ta xuống rồi lấy khăn tay ra lau sạch tay mình.
Lạc Thanh Phương tức giận trợn mắt nhìn Lạc Thanh Du rồi xoay người đi về phía bố Lạc: “Bố à, tuy rằng bây giờ Lạc Thị đang gặp khó khăn, nhưng nếu bố giao toàn bộ Lạc Thị cho cô ta thì chúng ta sẽ mất hết tất cả đấy. Con có cách để cứu Lạc Thị, con biết trợ lý Quan Minh Vũ của Tổng giám đốc Á Châu. Chỉ cần con đến cầu xin anh ấy, để cho anh ấy nói tốt về chúng ta ở trước mặt Tổng giám đốc Lạc Thị thì nhất định cậu Quân sẽ buông tha cho Lạc Thị.”
Nói xong, ánh mắt cay độc của Lạc Thanh Phương đột nhiên hướng về Lạc Thanh Du.
“Đến lúc đó tôi sẽ tự mình nói cho cậu Quân biết răng Lạc Thanh Du chẳng qua chỉ là một con chó được nhà họ Lạc nuôi mà thôi. Hơn nữa, nhà họ Lạc chúng tôi đã đuổi cô ta ra ngoài từ lâu rồi. Chỉ cần tôi giải thích rõ ràng với cậu Quân thì nhất định anh ấy sẽ không quy chụp lỗi lầm của Lạc Thanh Du cho Lạc Thị nữa”
Người dì ghẻ lại độc ác lập tức phụ họa theo: “Đúng vậy đó chồng à, Thanh Phương nói rất có lý. Nhất định là do cậu Quân không biết rõ ràng được tình huống bây giờ của nhà họ Lạc, cho nên cậu ấy mới giận chó đánh mèo vào chúng ta. Chỉ cần nói rõ ràng chân tướng sự việc cho cậu Quân và gửi cho cậu ấy xem phần giấy tờ cắt đứt quan hệ với Lạc Thanh Du mà đã được pháp luật chứng thực thì cậu Quân không có khả năng không nể tình.”
Bố Lạc nghe những lời này thì trở nên do dự, không biết quyết định như thế nào.
Người mẹ kế thấy thế, bà ta tiếp tục chế nhạo, khiêu khích Lạc Thanh Du: “Lạc Thanh Du, cô còn không mau cút đi! Cô thực sự nghĩ rằng Lạc Thị của chúng tôi không thể rời khỏi cô được sao?”
Lạc Thanh Phương khinh thường nói: “Cô còn thực sự nghĩ rằng mình là người làm chủ sân khấu à. Hừm, tôi đã nghe Quan Minh Vũ nói từ lâu rồi, cậu Quân hận cô đến thấu xương, vì vậy, cho dù cô có sinh cho anh ấy mấy đứa con đi chăng nữa, cậu Quân cũng sẽ không để cho cô bước chân vào cửa nhà họ Chiến nửa bước đâu.”
Lạc Thanh Du không để ý đến Lạc Thanh Phương, mà nhìn chằm chằm bố Lạc.
Cuối cùng bố Lạc cũng khó khăn gật đầu nói “Thanh Phương, Lạc Thị phục thuộc vào con!” Lạc Thanh Phương như một con gà trống thắng trận, cô ta ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Du một cách kiêu ngạo.
Lạc Thanh Du nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Tự giải quyết cho tốt” Ha ha, người nhà họ Lạc cho rằng bọn họ có được thông báo của trợ lý của Chiến Hàn Quân là có thể được cứu sao?
Ngày hôm sau, Lạc Thanh Phương ăn mặc, trang điểm xinh đẹp đi gặp người mà cô ta cho răng mình rất thân, có mối quan hệ vô cùng tốt, Quan Minh Vũ.
“Thanh Phương, tại sao cô lại đến Á Châu vậy?” Quan Minh Vũ đã biết được mục đích của cô ta nhưng vẫn hỏi.
“Quan Minh Vũ, lần này tôi tới đây là có việc muốn nhờ anh giúp” Lạc Thanh Phương không nói những lời lịch sự dư thừa, cô ta nói thẳng vào vấn đề chính.
Hồi cấp ba, Quan Minh Vũ cũng có chút tình cảm với cô, và bây giờ anh ta vẫn chưa kết hôn nên Lạc Thanh Phương cảm thấy anh ta vẫn còn có tình cảm với cô ta.
Lạc Thanh Phương là một người phụ nữ có dáng người đẹp và gợi cảm, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, giống như báu vật trời sinh. Và cô ta cũng rất giỏi trong việc sử dụng sắc đẹp để có được những thứ mình cần.
Quan Minh Vũ lộ ra vẻ khó xử, anh ta nói “Nếu như cô đến cầu xin tôi vì khó khăn của công ty Lạc Thị thì tôi thật sự không có cách nào giúp được. Nhưng vì tình bạn nhiều năm của chúng ta, ôi sẽ chỉ cách cho có. Cô chỉ cần đi cầu xin Lạc Thanh Du đồng ý chuyến giao lại quyền nuôi dưỡng con cái cho Tổng giám đốc thì nhất định anh ấy sẽ tha cho Lạc Thị của các cô.”
Sắc mặt của Lạc Thanh Phương trở nên khó chịu khi cô ta nghe được những lời này, bởi vì cô ta không muốn cầu xin Lạc Thanh Du nên mới đến đây cầu xin Quan Minh Vũ. Không ngờ răng Quan Minh Vũ lại bảo cô trở về câu xin Lạc Thanh Du?
Cô ta đã mạnh mồm khoác lác ở trước mặt Lạc Thanh Du và bố mẹ mình, nếu như cô ta không thể thành công cứu Lạc Thị thì chẳng phải là quá mất mặt à?
“Quan Minh Vũ, đây là do tôi không còn con đường nào khác nên mới đến tìm anh, cầu xin anh dẫn tôi đến gặp cậu Quân. Tôi muốn đích thân nói rõ mọi chuyện ở trước mặt anh ấy. Mặc dù Lạc Thanh Du là con gái ngoài giá thú của bố tôi nhưng cô ta đã bị bố tôi đuối ra khỏi nhà họ Lạc rồi. Cậu Quân không thể chuyển hết sự tức giận của mình đối với Lạc Thanh Du lên Lạc Thị vô tội được, đây là một điều hết sức vô lý..
Quan Minh Vũ nói: “Cô nói những lời này với cậu Quân cũng vô ích thôi. Ở trong mắt cậu Quân, trên thương trường kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Các cô còn có thể làm gì chứ?”
Vốn dĩ Lạc Thanh Phương tràn đầy tự tin và quyết tâm khi đến gặp Quan Minh Vũ, nhưng có không ngờ rằng mình còn chưa kịp nhìn thấy cậu Quân thì đã bị Quan Minh Vũ ngăn cản lại, cô ta không cam tâm “Quan Minh Vũ, anh muốn như thế nào thì mới chịu giúp đỡ tôi?”
Cô ta bỗng nhiên hạ thấp cổ váy voan trắng xuống, ý đồ dụ dỗ rất rõ ràng.
Quan Minh Vũ thầm thở dài, người con gái vừa xinh đẹp vừa biết giữ cho mình trong sạch thật sự rất hiếm có.
“Thanh Phương, cô đi về đi. Cậu Quân không gặp những đối tác nữ phóng đấng” Nói xong, Quan Minh Vũ lập tức rời đi.
Lạc Thanh Phương sững sờ ngay tại chỗ, cô †a cho rằng cô ta là một người tốt nhất, nhưng không ngờ rằng gặp mặt cậu Quân một lần cũng khó khăn như vậy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...