Vương Tiểu Thiên khoác khăn tắm đi từ trong phòng tắm ra liền trông thấy Tiêu Ngọc Hoành tựa trên thành sân thượng nhìn quang cảnh xung quanh, bèn để quần áo bẩn vào trong bể giặt quần áo, sau đó đi đến.
“Phong cảnh nông thôn thế nào?” Vương Tiểu Thiên bình thản hỏi, vì mới tắm xong nên má đỏ ửng lên.
“Hiện đại hơn tôi nghĩ.” Tiêu Ngọc Hoành thật thà nói, cười nhìn cậu: “Tôi vốn tưởng là mấy kiểu cổ cổ như nhà gỗ cơ.”
“Cậu đừng nghĩ khoa trương thế.” Vương Tiểu Thiên mắng hắn, đồng thời nói tốt cho quê mình: “Thôn chúng tôi mấy năm nay tốt lên nhiều rồi, dựa vào phát triển hải sản mà nhiều hộ giàu lên lắm, xây được mấy căn nhà kiểu tây, hồi tôi còn chưa đi học trong thôn có đến một nửa vẫn phải dùng đèn dầu.”
Vương Tiểu Thiên nói xong bèn chỉ nhà bên cạnh nhà cậu, không giống căn nhà gạch đỏ nhà cậu, nhà bên cạnh là một tòa nhà kiểu tây bốn tầng ốp sứ trắng: “Như nhà hàng xóm tôi này, bắt đầu nuôi hải sâm từ lúc tôi học lớp sáu, giờ cũng giàu lắm, chỉ tội… anh con trai nhà đó không tiền đồ, nghiện game online, tốt nghiệp đại học xong không tìm việc làm cũng không giúp nhà làm ăn, cụ tôi rất ghét anh ấy.”
Tiêu Ngọc Hoành nghe xong liền hiểu ra gì đó: “Thế nên em mới bài xích game vậy à?”
Vương Tiểu Thiên nhìn về phía hắn, thừa nhận rất thẳng thắn: “Đúng, tôi đã tận mắt nhìn anh ấy từ một thanh niên rất tốt sa đọa đến mức này, hồi còn bé tôi còn coi anh ấy như anh ruột, không chỉ dẫn tôi đi chơi mà còn mua đồ ăn vặt cho tôi nữa, điểm số cũng rất tốt, nhưng bộ dạng anh ấy hiện giờ, tôi không chấp nhận nổi.”
Lòng rất cảm khái, cho dù anh Trần đã ăn bám bố mẹ nhiều năm nhưng Vương Tiểu Thiên nghĩ đến anh vẫn cảm thấy đau lòng, thế nên không nói nhiều nữa, ra hiệu cho Tiêu Ngọc Hoành xuống nhà: “Được rồi, chúng ta xuống nhà đi.”
Tiêu Ngọc Hoành vẫn đang nhìn tòa nhà kiểu tây bên cạnh kia, ánh mắt sâu thẳm, sau đó quay lại nhìn Vương Tiểu Thiên, mặt rất nghiêm túc.
“Tôi với anh ta không giống nhau.” Tiêu Ngọc Hoành nhìn thẳng vào cậu mà nói, gió biển thổi gợn tóc hắn, cũng khiến tiếng hắn nói truyền đến tai Vương Tiểu Thiên: “Anh ta để em thấy mặt xấu của game, nhưng không sao, tôi sẽ thể hiện từng mặt tốt của game cho em xem!”
Vương Tiểu Thiên sững ra, nhìn cậu thanh niên đẹp đẽ rực rỡ ánh nắng trước mắt mình, đáy lòng ấm sực.
Đang định mở miệng nói thì Tiêu Ngọc Hoành lại hớn hở bổ sung thêm một câu: “Sự tiếc nuối trong lòng em cũng để tôi bù đắp cho! Em có thể gọi tôi là anh…”
Vương Tiểu Thiên tức giận cầm cái khăn mặt trên đầu ném vào mặt Tiêu Ngọc Hoành.
Sau đó hai người về phòng Vương Tiểu Thiên, Tiêu Ngọc Hoành cầm máy sấy nằng nặc đòi sấy tóc cho Vương Tiểu Thiên, Vương Tiểu Thiên không cướp lại được, đành phải bất đắc dĩ ngồi giữa hai chân Tiêu Ngọc Hoành để hắn sấy tóc cho mình, chờ tóc cậu khô rồi, Tiêu Ngọc Hoành bèn làm nũng bắt cậu cũng giúp mình, Vương Tiểu Thiên lại từ chối.
“Hầy…” Tiêu Ngọc Hoành rất đau lòng: “Rõ ràng em trong game nghe lời tôi lắm mà.”
Vương Tiểu Thiên đi đến cửa dừng chân lại, thấy hắn thất vọng thì do dự một chút rồi mới quay lại nói với hắn: “Lúc nào chúng ta… chính thức yêu nhau rồi, tôi sẽ sấy tóc cho cậu.”
Nhưng giờ cậu vẫn phải thận trọng, ít nhất thất bại rồi vẫn có thể lùi một cách dễ coi một tí.
Vương Tiểu Thiên nói xong bèn đi ra ngoài, sau đó nghe thấy Tiêu Ngọc Hoành ở trong phòng gào to: “Tôi sẽ cố gắng!”
Vương Tiểu Thiên cúi đầu cười, xuống nhà.
Chừng năm sáu phút sau, Tiêu Ngọc Hoành cũng xuống phòng khách, ba cô gái ngồi xếp hàng trên ghế dài xem tivi đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn hắn, còn Vương Tiểu Thiên thì ngồi bóc quýt trông rất bình thản bên cạnh cụ già, chỉ có sóng mắt lay động bán đứng tâm trạng cậu.
Tiêu Ngọc Hoành cũng không xấu hổ, đi thẳng đến bên cạnh Vương Tiểu Thiên ngồi xuống.
Khoảng cách này rất tốt, cách ba chị em khá xa, lại gần ông cụ một khoảng thích hợp, không đến mức ngượng nghịu cũng không quá khách khí.
Tuy đã chào hỏi ba chị em rồi, nhưng Tiêu Ngọc Hoành vẫn liếc nhìn các cô, chị hai của Vương Tiểu Thiên trông khá e lệ, chị ba thì cởi mở hơn, còn em gái thì hoạt bát nhất, cũng là người duy nhất trong ba chị em dám đối mắt với Tiêu Ngọc Hoành.
Tiêu Ngọc Hoành đương nhiên vẫn nhớ cô bé, nhưng hai người đều ngầm hiểu mà giả vờ như lần đầu tiên gặp.
“Ngoại hình em trông không giống người phương đông thuần nhỉ.” Chị ba Vương Tiểu Thiên lên tiếng, lớn mật suy đoán: “Tộc Duy Ngô Nhĩ à?”
“…Không, em người Hán, nhưng bố em người Mỹ.” Tiêu Ngọc Hoành cười nhẹ, trông rất ra dáng quý ông lịch thiệp, nhưng trong khách khí lại có vài phần xa cách, khiến các chị Vương Tiểu Thiên có thể thích mình mà không dám dành nhiều tình cảm hơn cho hắn.
Không phải Tiêu Ngọc Hoành chém gió, mười cô gái có đến chín người sẽ có thiện cảm với hắn.
Hai cô chị vừa nghe nói bạn học thằng em là con lai, lập tức hớn hở, còn ông cụ ngồi bên cạnh Vương Tiểu Thiên nghe xong lại nhíu mày: “Người Mỹ? Hừ!”
Một tiếng hừ này của ông cụ khiến bầu không khí vốn đang sôi nổi lập tức cứng đờ lại, Tiêu Ngọc Hoành ngơ ngác, sau đó nhìn Vương Tiểu Thiên vẻ không hiểu.
Lòng Vương Tiểu Thiên căng thẳng, vội vàng đưa quả quýt đã bóc cho cụ, nói giúp Tiêu Ngọc Hoành: “Cụ à, bạn cháu là người Trung đã đăng ký quốc tịch đàng hoàng, với cả đã bao nhiêu năm rồi, lính Mỹ năm đó đánh nhau với cụ đã chết từ lâu rồi, cụ đừng hận mãi chuyện đó nữa.”
Tiêu Ngọc Hoành nghe vậy liền hiểu ra, ông cụ này đã 98 tuổi rồi, chắc chắn đã từng tham dự chiến tranh thế giới lần thứ hai, đương nhiên khá bài xích người nước ngoài.
Không ổn, mình nói chuyện vẫn chưa đủ chu toàn. Tiêu Ngọc Hoành bèn nghĩ nghĩ rồi nói tiếp lời Vương Tiểu Thiên: “Ông ngoại cháu cũng từng tham gia quân đội, cháu rất kính nể ông ấy, đặc biệt là những lão tiền bối đã vì Trung Quốc mà giành lại non sông.”
Tiêu Ngọc Hoành vừa nói vậy, sắc mặt ông cụ lập tức dễ coi hơn nhiều, nếu cậu thanh niên này đã tỏ ý kính phục, ông cũng không tiện nói những lời khó nghe nữa, hơn nữa hắn lại còn là bạn học đầu tiên thằng chắt dẫn về nhà, ông cụ liền “ừ” một tiếng, dịu giọng: “Nghe nói cháu là lớp trưởng lớp Tiểu Thiên?”
“Vâng.” Tiêu Ngọc Hoành biết đã qua nguy hiểm rồi, thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của ông cụ: “Vì cháu khá thích kết bạn, thầy quản lý cũng yêu quý nên mới được làm lớp trưởng, có điều Tiểu Thiên cũng giỏi lắm ạ, anh ấy là phòng trưởng ký túc đấy ạ, trong ký túc cháu cũng phải nghe lời anh ấy.”
Tiêu Ngọc Hoành vừa khiêm tốn nói về bản thân, vừa không quên tâng bốc Vương Tiểu Thiên một chút, quả nhiên sắc mặt ông cụ lại thân thiện hơn một chút.
“Cháu có thể làm lớp trưởng chứng tỏ cháu rất giỏi, Tiểu Thiên thì hướng nội quá.” Ông cụ nói, vươn tay vỗ đùi Vương Tiểu Thiên, cảm thán: “Nó từ nhỏ đến lớn chẳng thích nói chuyện với ai, bố nó cũng thế, đến vợ cũng là cụ tìm về cho, nhân giờ cụ vẫn còn khỏe, phải mau chóng sắp xếp cho Tiểu Thiên, không thì sợ nó cũng chẳng kiếm được vợ.”
Vương Tiểu Thiên trắng bệch mặt, ba chị em ngồi bên cạnh cũng nhìn nhau, Tiêu Ngọc Hoành vốn định nói gì đó, nhưng ông cụ này cho dù là tính tình hay tâm tư nhạy cảm đều cao hơn Vương Tiểu Thiên một bậc, Tiêu Ngọc Hoành để ổn thỏa nên không nói gì.
Em gái nhìn mọi người, cô bé con mười mấy tuổi vẫn dám nói hơn, thế là nói với ông cụ: “Cụ ơi, anh cháu đẹp trai thế này, đầu óc cũng sáng láng, sao lại không kiếm được vợ chứ? Với cả giờ thời đại khác rồi, giờ chú trọng tự do yêu đương…”
“Cái gì mà tự do yêu đương, đám trẻ chúng mày bị văn hóa nước ngoài làm hỏng hết rồi!” Ông cụ dộng gậy, thổi râu trợn mắt: “Cụ còn chưa nói mày đâu, đang giữa đông còn thò cái chân ra, mặc váy ngắn như thế, có ra cái gì không?!”
“Cháu đâu có để lộ chân đâu, là tất giữ nhiệt màu da thôi mà, trong có lót nhung đấy chứ.” Em gái lúng búng.
“Còn cãi thì đốt hết mớ váy ngắn của mày!” Ông cụ đau đầu nhất chính là đứa bé nhất này, chẳng có tí thục nữ nào, lúc nào cũng không chịu nghiêm chỉnh.
Em gái ngượng nghịu im miệng.
Có gương “xuất quân chưa đánh đã hi sinh” của cô bé, Vương Tiểu Thiên không dám trái ý ông cụ nữa, còn Tiêu Ngọc Hoành thì cũng nghiêm túc hẳn, đang do dự xem có nên xen miệng một câu không thì một phụ nữ trung niên ăn mặc rất thời thượng đi từ trong bếp ra.
“Ăn cơm thôi.” Người phụ nữ trung niên này chính là mẹ của em gái, cũng chính là cô của Vương Tiểu Thiên, chồng bà qua đời nhiều năm rồi, thế nên hàng năm đều về nhà mẹ đẻ ăn tết.
Mọi người trong phòng khách bèn lũ lượt đứng dậy đi vào phòng ăn, Vương Tiểu Thiên đỡ ông cụ, Tiêu Ngọc Hoành cảm thấy cũng tàm tạm rồi, thế là đi sang bên kia của ông cụ, cùng Vương Tiểu Thiên đỡ ông.
Ông cụ liếc nhìn hắn, trong đôi mắt đã đục mang nét ôn hòa.
Vào bếp, bố Vương Tiểu Thiên đã ngồi vào bàn, một phụ nữ trung niên hơi đậm người còn đang bận bịu, bà mới là mẹ Vương Tiểu Thiên, mặc đồ ngủ bông dày, tóc dài búi lại, mặt nhiều thịt nhưng không hề dữ tợn mà có màu đỏ dịu mướt, thế nên trông trẻ hơn tuổi thật, ước chừng bốn mươi.
Tuy bà mẹ đã bị cuộc sống đè nén đến không để ý hình tượng nữa, có thể mặc đồ ngủ đi lại trong thôn, nhưng Tiêu Ngọc Hoành có thể nhìn ra, bà hồi trẻ hẳn là một cô gái đáng yêu.
Lại liếc nhìn người đàn ông trung niên cao gầy, Tiêu Ngọc Hoành nhất thời cảm thấy Vương Tiểu Thiên có thể tuấn tú thế này cũng là chuyện đương nhiên.
Tiêu Ngọc Hoành là bạn học của Vương Tiểu Thiên, đương nhiên là ngồi bên cạnh cậu, bàn gỗ hình tròn màu đỏ rất rộng, một đoàn người ngồi không hề chật, mặt bàn không dính dầu mỡ, đũa bát cũng rất sạch sẽ, chỉ là hơi cũ, đũa cũng tróc cả sơn rồi.
Tiêu Ngọc Hoành là phú nhị đại lần đầu đến thôn quê, tỏ ra chưa bao giờ dùng đũa tróc sơn ăn cơm, nhưng hắn cho dù là ở trong trường hợp nào cũng đều có thể tỏ ra rất lịch sự, thế nên chờ ông cụ cầm đũa lên rồi, hắn bèn bình thản dùng đôi đũa đã tróc sơn kia gắp đồ ăn chưa từng thấy bao giờ lên ăn.
Món rau này cắt thành miếng to, vị khi nhai rất khác, hơn nữa còn phải nhả bã ra như ăn mía.
“Đây là cái gì?” Tiêu Ngọc Hoành rất mới lạ.
“Gốc súp lơ.” Vương Tiểu Thiên trả lời.
Gốc súp lơ? Tiêu Ngọc Hoành bất ngờ, hắn đều cắt phần gốc ra rồi vứt đi, không ngờ lại còn có thể nấu như thế này.
Lúc này mẹ Vương Tiểu Thiên bưng một đĩa cá đến, Tiêu Ngọc Hoành liền vội vàng đứng dậy bưng giúp bà, bà rõ ràng khá câu nệ.
“Cháu ăn đi.” Mẹ Vương Tiểu Thiên nói, để cá xuống xong lại đi nấu món khác, Tiêu Ngọc Hoành vốn định bảo bà cũng ngồi xuống ăn cơm, nhưng thấy mọi người đều tỏ ra bình thường, thế là im lặng ăn tiếp.
Bố Vương Tiểu Thiên vẫn chưa nói chuyện mấy với Tiêu Ngọc Hoành, bèn khách sáo hỏi hắn: “Tiểu Thiên ở trường nhờ cháu chăm sóc nhiều rồi.”
“Không ạ, là anh ấy chăm sóc cháu.” Tiêu Ngọc Hoành cười trả lời.
Con trai mình có thể dẫn bạn đại học về nhà, người làm bố rất vui, lại nói tiếp với Tiêu Ngọc Hoành: “Đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Thiên dẫn bạn về nhà, hai cháu chắc hẳn là thân nhau lắm nhỉ?”
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó Vương Tiểu Thiên chột dạ cúi đầu, còn Tiêu Ngọc Hoành lại mỉm cười gật đầu: “Vâng, bọn cháu ngủ giường trên dưới, thân hơn người khác nhiều.”
Thân đến mức vượt cả tưởng tượng của mọi người luôn. Tiêu Ngọc Hoành xấu xa nghĩ, rồi lặng lẽ chạm chân Vương Tiểu Thiên một cái dưới bàn.
Vương Tiểu Thiên cầm đũa run lên, sau đó mặt không biến sắc mà gắp lại đồ ăn vừa rơi ra khỏi đũa xuống đĩa để vào bát, đồng thời rụt chân mình lại.
Cả bàn không ai phát hiện động tác mờ ám của hai người, bố Vương Tiểu Thiên nói tiếp: “Chú vốn rất lo, sợ nó sau này kết hôn đến một người bạn cũng không mời được, giờ ít nhiều cũng có thể yên tâm chút rồi.”
“…” Vương Tiểu Thiên đau lòng, sao lại nói sang chủ đề kết hôn vậy?
Chẳng lẽ… Vương Tiểu Thiên rầu rĩ nhìn về phía bố mình, nghi ngờ chuyện cụ tự ý đi hứa hôn cho cậu là do bố ngầm đồng ý.
Tiêu Ngọc Hoành cũng có nghi ngờ giống Vương Tiểu Thiên, vốn ông cụ đã rất khó đối phó rồi, nếu ông bố cũng tán thành thì sự việc nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Vương Tiểu Thiên không có dũng khí hỏi, Tiêu Ngọc Hoành thì nghĩ ngợi quá nhiều, hắn im lặng nghĩ một lúc, quyết định đổi bị động sang chủ động, không thì cứ im lặng như vậy, chỉ sợ áp lực trong lòng Vương Tiểu Thiên càng lúc càng lớn, hắn cũng không tiện dẫn dắt hướng phát triển của sự việc.
Thế nên Tiêu Ngọc Hoành lên tiếng, hỏi bố Vương Tiểu Thiên khá là thẳng thắn: “Chú cũng mong Tiểu Thiên kết hôn sớm ạ?”
Vương Tiểu Thiên căng thẳng, lặng lẽ đạp Tiêu Ngọc Hoành một cái dưới bàn, còn người đàn ông trung niên thì hơi sững ra, sau đó nhìn sang ông nội mình.
Ông cụ đang ăn cơm, xem ra không có phản ứng gì.
“Chuyện này…” Bố Vương Tiểu Thiên trông rất do dự, đầu cúi xuống: “Suy nghĩ của bản thân Tiểu Thiên quan trọng hơn, nếu như nó muốn kết hôn sớm thì chú không có ý kiến, nếu nó không muốn…”
Người đàn ông trung niên nhìn ông nội mình rồi gồng người nói: “Chú cũng sẽ ủng hộ.”
Vương Tiểu Thiên và Tiêu Ngọc Hoành lập tức thả lỏng, ý người đàn ông trung niên rất rõ ràng, ông duy trì thái độ trung lập với chuyện hứa hôn này, nhưng vậy cũng đủ rồi.
Ông cụ nghe xong lại không vui: “Kết hôn sớm thì có gì không tốt? Giờ đám trẻ bao nhiêu đứa chẳng chịu kết hôn, cũng chẳng biết là nghĩ thế nào nữa.”
Có lẽ thái độ trung lập của bố đã cho Vương Tiểu Thiên hi vọng, cậu cũng vì thế mà có dũng khí, cuối cùng cũng mở miệng bày tỏ suy nghĩ của mình, chỉ có điều giọng nói vẫn hơi yếu đuối: “Nhưng mà cụ à… cháu mới học năm hai, giờ kết hôn cũng sớm quá rồi…”
Ông cụ nhìn chắt mình, nghiêm mặt nói: “Nếu cháu chê sớm quá thì cùng Tiểu Tuệ tìm hiểu hai năm, chờ tốt nghiệp xong kết hôn cũng được.”
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của ông rồi, hi vọng lớn nhất hiện giờ của ông chính là có thể nhìn thấy chắt trai mình có gia đình trước khi tắt thở, đương nhiên nếu có thể ôm chút trai thì càng tốt.
“Nhưng cháu…” Vương Tiểu Thiên nhíu mày, “Cháu không có ý gì với cô Tiểu Tuệ…”
Ông cụ nghe vậy liền cáu: “Thì sao, có ý kiến với cô vợ cụ cháu chọn à? Bố cháu lấy vợ cũng do cụ sắp đặt, cháu nhìn xem giờ nó có phải sống rất hạnh phúc không?”
Bố Vương Tiểu Thiên nghe thấy ông cụ nhắc đến mình, không khỏi hơi lúng túng, sau đó theo bản năng nhìn về phía bà xã mình, người phụ nữ đứng cách đó không xa cũng đang nhìn ông, hai người nhìn nhau, tuy không lên tiếng nhưng đáy mắt đều rất dịu dàng.
Tiêu Ngọc Hoành vẫn bình thản quan sát phản ứng của mọi người, đương nhiên cũng nhìn thấy hai vợ chồng nhìn nhau, biết ngay bố Vương Tiểu Thiên rất hài lòng với cuộc hôn nhân do ông cụ sắp đặt, chuông cảnh báo trong lòng lập tức gióng lên mãnh liệt.
“Không phải… cô Tiểu Tuệ rất tốt, nhưng mà…” Vương Tiểu Thiên thấy cụ nổi cáu, không khỏi sợ hãi, “Cháu…”
Ông cụ lườm cậu: “Cháu cái gì?”
Lời Vương Tiểu Thiên muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, lòng ấm ức không chịu được, khi cậu đang tuyệt vọng thì cậu thanh niên cao lớn bên cạnh cậu lên tiếng.
“Cậu ấy thích người khác rồi ạ.”
Vương Tiểu Thiên đột ngột mở to mắt, sau đó kinh hoàng quay lại nhìn Tiêu Ngọc Hoành, người lạnh ngắt, vốn tưởng hắn định tiết lộ quan hệ của hai người, nhưng lại nghe hắn bình thản nói: “Hơn nữa cũng đang tìm hiểu nhau rồi ạ, không dám giấu mọi người, đối phương thực ra là… em gái cháu.”
“?!” Vương Tiểu Thiên hoảng hốt nhìn hắn, Tiêu Ngọc Hoành lén đá cậu một cái, Vương Tiểu Thiên lập tức phản ứng lại, thu vẻ kinh hồn bạt vía, trưng cái mặt than ra.
Chỉ thấy Tiêu Ngọc Hoành lôi điện thoại mình ra, như để xác nhận lời nói của mình, mở một bức hình cho ông cụ xem: “Đây chính là em gái cháu, Tiêu… Tiểu Tuyết.”
Cô em út ngồi bên cạnh ông cụ nhìn thấy bức ảnh lập tức phun cơm, còn Vương Tiểu Thiên đang trưng mặt than thì giật khóe miệng.
Đó là… ảnh lúc cậu mặc đồ nữ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...