Số chocolate kia đều đóng theo hộp cực to, tuy Vương Tiểu Thiên không biết là nhãn hiệu gì nhưng nhìn đóng gói cũng biết là giá không thấp, thế là mắt sáng lên, nhưng nghĩ đến mình bị hắn ức hiếp thê thảm như vậy, thèm vào mà ăn đồ của hắn, có hiếm có ngon cũng không ăn, thế là bò từ dưới đất dậy.
Đeo lại ba lô, Vương Tiểu Thiên đi thật nhanh, bỏ lại Tiêu Ngọc Hoành một mình đằng sau.
Tiêu Ngọc Hoành đương nhiên cũng nhìn thấy Vương Tiểu Thiên bỏ đi, hắn đóng cốp xe xong cũng không vội đuổi theo mà nhìn chằm chằm theo bóng lưng Vương Tiểu Thiên, một tay ôm chồng chocolate cao ngất, một tay tựa cằm mân mê môi mình.
Hắn đang hồi tưởng lại nụ hôn vừa nãy với Vương Tiểu Thiên, lúc đó thực ra không chỉ có Vương Tiểu Thiên căng thẳng, hắn cũng rất thấp thỏm, rõ ràng không phải lần đầu tiên nhưng kết quả lại hưng phấn không thôi.
Tiêu Ngọc Hoành cười, giống như một đứa trẻ con, nếu không phải Vương Tiểu Thiên tự nhiên lại khóc, chưa biết chừng hắn sẽ ép buộc cậu hơn nữa, tuy như vậy thì ác quá, nhưng… hắn thích cảm giác chinh phục cậu.
Lúc này Vương Tiểu Thiên đã sắp đi đến chỗ rẽ, Tiêu Ngọc Hoành nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại trong túi ra, nhắn tin cho cậu:
Sau đó Vương Tiểu Thiên dừng lại ở cuối con đường, lấy điện thoại ra xem:
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: sweet kiss.
Vương Tiểu Thiên hơi đỏ mặt, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy người kia đứng dựa vào cốp xe đằng xa, tuy không nhìn thấy rõ mặt hắn nhưng vẫn có thể nhìn thấy hành động của hắn.
Người thanh niên cao gầy giơ hai ngón tay đặt trước miệng, sau đó cho cậu một nụ hôn gió vừa đẹp trai, phóng khoáng nhưng vẫn ngả ngớn.
Vương Tiểu Thiên nghĩ nghĩ rồi xoay người túm vào không khí, sau đó giả vờ ném mạnh nụ hôn gió xuống đất, rồi hướng về người đằng xa kia dùng tay giả làm tư thế bắn súng điên cuồng “biu biu biu”.
Chỉ thấy người kia lùi ra sau một bước, sau đó hai tay ôm ngực giả vờ đau đớn, sau đó quỳ một chân về phía cậu, lảo đảo loạng choạng.
Vương Tiểu Thiên cười, đang định “biu biu biu” mấy cái nữa về phía Tiêu Ngọc Hoành thì mấy cô gái bỗng đi qua cậu, cười nhẹ nhìn cậu, Vương Tiểu Thiên lập tức xấu mặt, vội vàng đứng thẳng người dậy, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng rồi xoay người đi thật nhanh.
Tuyết vẫn đang rơi, đèn đường đã sáng lên từ lâu, tâm trạng Vương Tiểu Thiên có thể coi là tốt, nhưng chính vì vậy mà cậu vui xong lại dâng lên một cảm giác tự ghét mình sâu sắc.
Vì sao lúc đó mình lại khóc chứ? Vương Tiểu Thiên hỏi chính mình, ngẩng đầu lên nhìn khoảng trời tối đen, thở dài một tiếng.
Là vì bị Tiêu Ngọc Hoành ép buộc? Hay là vì… hận bản thân yếu đuối?
“Quỷ nhát gan.”
Bên tai tựa hồ như lại vang lên câu nói nhỏ kia của Tiêu Ngọc Hoành, Vương Tiểu Thiên cúi đầu, sóng mắt nhấp nhô, sau đó cậu lắc lắc đầu, quăng hết những suy nghĩ hỗn loạn kia đi, ánh mắt kiên định, bước nhanh về phía trước.
Vương Tiểu Thiên về đến ký túc chừng hai mươi phút sau thì Tiêu Ngọc Hoành mới về, Vương Tiểu Thiên để ý thấy chồng chocolate ít đi tận mấy hộp.
“Về rồi à?” Đoàn Sách và cậu béo đều quay đầu sang nhìn, hai người đều muốn cướp số chocolate trong tay hắn.
Tiêu Ngọc Hoành cũng hào phóng, cho mỗi người một hộp, thực ra ban nãy là hắn đi phát chocolate cho các phòng, mỗi phòng cho một hộp, sau đó cầm năm hộp còn lại về.
“Một hộp này cũng phải ba bốn trăm tệ nhỉ?” Đoàn Sách đoán, cậu cũng không biết nhiều về chocolate, nhưng nhìn hộp to thế này, đóng gói lại sang trọng, chắc chắn không rẻ.
Tiêu Ngọc Hoành cũng không trả lời, chỉ cười cười, sau đó ôm ba hộp còn lại đến bên cạnh Vương Tiểu Thiên.
Vương Tiểu Thiên đang ngâm chân, vẻ mặt lạnh nhạt, Tiêu Ngọc Hoành ngồi xuống bên cạnh cậu rồi đẩy ba hộp sang.
Vương Tiểu Thiên nhìn nhìn, một hộp giống hệt như của Đoàn Sách và cậu béo, hai hộp còn lại còn to hơn, vốn tưởng chỉ có bấy nhiêu thôi, ai dè Tiêu Ngọc Hoành mở áo khoác mình ra, lại lấy một thanh chocolate từ trong túi áo ngay sát vị trí tim ra, sau đó mắt liếc sang bên cạnh, thấy cậu béo và Đoàn Sách đang ngồi quay người lại, có thể để ý bên hai người, thế là lại nhìn Vương Tiểu Thiên, cầm thanh chocolate kia lên miệng hôn một cái, con ngươi mang đầy thâm ý, rồi lại lặng lẽ cất vào trong túi áo khoác.
Vương Tiểu Thiên cảm thấy, hắn rất lẳng lơ.
Xem ra hắn chuẩn bị cho mình bốn hộp. Vương Tiểu Thiên đương nhiên hiểu ý Tiêu Ngọc Hoành, nhưng cậu quyết định giữ vững tôn nghiêm của mình, bèn đẩy ba hộp chocolate to kia lại.
“Tôi không ăn.” Vương Tiểu Thiên bình thản nói, giọng không nóng không lạnh.
Cậu không hề muốn để Đoàn Sách và cậu béo nhìn ra sự khác thường giữa cậu và Tiêu Ngọc Hoành.
“Vẫn còn giận à?” Tiêu Ngọc Hoành lại hỏi thẳng, Vương Tiểu Thiên lập tức biến sắc, cảnh cáo nhìn Tiêu Ngọc Hoành, còn cậu béo và Đoàn Sách cũng quay đầu lại nhìn.
Tiêu Ngọc Hoành lại nói: “Không phải chỉ gửi mấy bộ phim con heo cho anh sao? Tôi thấy anh bình thường học hành chăm chỉ như vậy, cố ý tìm hàng nước ngoài cho anh giải trí, anh không xem thì thôi, có cần phải nổi cáu với tôi thế không?”
Vương Tiểu Thiên sững ra, nghe mà không hiểu gì, còn Tiêu Ngọc Hoành lại ngồi đó nói tiếp: “Được rồi, biết anh là chính nhân quân tử không xem mấy thứ đó rồi, tôi tặng anh ba hộp chocolate, tha thứ cho tôi được chưa?”
“…” Diễn à?
Vương Tiểu Thiên cuối cùng cũng hiểu ra, đột nhiên cảm thấy hay hay, thế là nghĩ nghĩ rồi cũng tỏ vẻ mắng trước mặt hai người còn lại trong phòng, một lời hai nghĩa: “Không ăn, tôi buồn nôn! Tôi nói cho cậu biết, tôi không thèm để ý đến cậu nữa đâu!”
Tiêu Ngọc Hoành nghe hiểu, cũng nhận lỗi có hàm ý: “Sau này không trêu anh nữa, tôi xin lỗi mà.”
Vương Tiểu Thiên tức giận từ chối: “Không tha thứ.”
Mà hai người bên kia nghe đại khái cũng hiểu rồi, có lẽ là Tiêu Ngọc Hoành gửi video 18+ cho Vương Tiểu Thiên trêu cậu, sau đó Vương Tiểu Thiên nổi cáu, vì thế Tiêu Ngọc Hoành mới cố ý tặng cậu nhiều chocolate hơn để xin lỗi.
Tuy tặng một phát ba hộp vẫn có vẻ Tiêu Ngọc Hoành đối tốt với Vương Tiểu Thiên hơi quá, nhưng hắn vốn là người cực kỳ hào phóng, vì thế cũng không khiến hai người kia nghi ngờ.
Cậu béo tham ăn, ngưỡng mộ muốn chết, hơn nữa lại cảm thấy Vương Tiểu Thiên không biết đối nhân xử thế, Tiêu Ngọc Hoành đã tặng quà xin lỗi cậu như thế rồi mà cậu vẫn không hài lòng, thế là bực mình xen miệng vào: “Vương Tiểu Thiên, lớp trưởng chỉ trêu mày một tí, mày có cần phải trở chứng vậy không?”
Vương Tiểu Thiên lạnh mắt nhìn cậu ta: “Liên quan gì đến mày?”
Tiêu Ngọc Hoành chỉ muốn tặng Vương Tiểu Thiên thêm hai hộp chocolate một cách danh chính ngôn thuận, không hề có ý khiến cậu và cậu béo cãi nhau, thế là quay lại nói với cậu béo: “Anh chơi game đi.”
Cậu béo thấy mình nói thay cho Tiêu Ngọc Hoành lại bị hắn chê, thế là ấm ức, Tiêu Ngọc Hoành biết cậu chàng không thoải mái bèn cười thêm một câu: “Tí nữa tôi gửi anh mấy video kia.”
Giờ cậu béo mới vui trở lại, còn ánh mắt Vương Tiểu Thiên nhìn Tiêu Ngọc Hoành lại thêm vẻ khinh bỉ.
Lại có thật cơ à?
“…” Giờ Tiêu Ngọc Hoành mới nhận ra là mình tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
“Tiểu Thiên, mấy video đó…”
“Câm miệng.”
“Thực ra tôi cũng không hay xem…”
Vương Tiểu Thiên lạnh lùng liếc xéo, Tiêu Ngọc Hoành liền ngượng nghịu im bặt.
Màn kịch của hai người có hiệu quả, Tiêu Ngọc Hoành có thể danh chính ngôn thuận dỗ Vương Tiểu Thiên nhận quà, Vương Tiểu Thiên bị hắn làm phát phiền, đành miễn cưỡng nhận ba hộp chocolate kia, cuối cùng còn không quên diễn thêm: “Sau này còn gửi mấy thứ linh tinh cho tôi, tôi block cậu đấy.”
“Biết rồi.” Tiêu Ngọc Hoành cười đáp, nhân lúc hai người đằng sau không để ý, hôn thật nhanh một cái lên mặt Vương Tiểu Thiên.
Hắn muốn hôn môi cơ, nhưng sợ chạm đến giới hạn của Vương Tiểu Thiên.
Vương Tiểu Thiên quả nhiên nổi cáu, nhưng quả thực bị Tiêu Ngọc Hoành tính chuẩn giới hạn nên chỉ hoảng hốt liếc Đoàn Sách và cậu béo một cái, thấy hai người đều không nhìn thấy mới hung dữ lườm Tiêu Ngọc Hoành, nhịn xuống.
Sau khi lau sạch chân rồi ôm ba hộp chocolate lên giường trên, vốn cứng đầu định không ăn, nhưng nghĩ đằng nào cũng nhận rồi, thôi vậy, cứ ăn đi, thế là Vương Tiểu Thiên bắt đầu bóc ra.
Hộp chocolate giống cậu béo và Đoàn Sách, Vương Tiểu Thiên không có hứng bóc, bèn ném xuống cuối giường, sau đó chọn bừa một hộp trong hai hộp còn lại bắt đầu bóc ra, là hộp thiếc, Vương Tiểu Thiên nhìn nhìn, rất đẹp, thế là định ăn xong sẽ giữ hộp lại để đồ, sau đó mới cầm một viên nhét vào trong miệng.
Ừm, trong ngọt có đắng, nhưng lại đắng một cách vô cùng kỳ diệu, là kiểu Vương Tiểu Thiên thích, thế là nhai một cái, viên chocolate lập tức vỡ ra, sau đó có không ít chất lỏng trào ra, theo sau đó chính là mùi rượu thơm nồng, Vương Tiểu Thiên lập tức sửng sốt.
Nhân rượu!
Vương Tiểu Thiên ngậm viên chocolate tinh tế thưởng thức, sau đó mặt dần đỏ lên, cậu cũng không biết nhân bên trong là rượu gì, nhưng xem trình độ cơ thể tỏa nhiệt, độ cồn không thể quá thấp.
Vương Tiểu Thiên không phải chưa từng ăn chocolate nhân rượu, hồi trước trong tiệc cưới chị cả cậu đã từng ăn rồi, nhưng khác nhau hoàn toàn như trời với đất, cũng không phải loại ăn trong tiệc cưới không ngon, mà là loại Tiêu Ngọc Hoành tặng thực sự quá tuyệt, chocolate bên ngoài ngọt mà không ngấy, đắng mà không chát, rượu bên trong nồng mà không gắt, siêu cấp tuyệt vời, đến mức Vương Tiểu Thiên không khỏi nhét liền bốn viên vào miệng.
Năm viên chocolate vào bụng, Vương Tiểu Thiên từ ngồi thành dựa, xong lại từ dựa thành nằm, cuối cùng chỉ có thể híp mắt ngơ ngẩn ngậm.
Điện thoại để bên cạnh rung lên, Vương Tiểu Thiên liếc một cái rồi mới chậm chạp cầm lên xem:
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Ngon chứ?
Vương Tiểu Thiên hừ hừ.
Hàn Tuyết Thiên: Một_cục_cứt_đang_cười_ngu.jpg
Tiêu Ngọc Hoành nhìn nhìn, không hiểu ý nghĩa của emo cậu gửi lắm, bèn liếc mắt nhìn lên giường trên mình, chỉ thấy người đẹp kia đang ôm hộp thiếc xinh xắn bẹp dí trên giường, má đỏ ửng, mắt mơ màng, đôi môi đỏ mím lại hút hút, cả cơ thể tỏa ra hơi thở mơ mộng nhớ nhung, khiến Tiêu Ngọc Hoành nhìn mà tim đập thình thịch.
Loại chocolate bố già giới thiệu đúng là tuyệt vời~
Tiêu Ngọc Hoành thấy Vương Tiểu Thiên rõ ràng không tỉnh táo lắm, bèn nhân cơ hội mà hỏi một câu:
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Yêu tôi không?
Vương Tiểu Thiên nheo mắt nhìn nhìn rồi trả lời:
Hàn Tuyết Thiên: Một_cục_cứt_đang_cười_ngu.jpg
“…” Tiêu Ngọc Hoành quyết định không hỏi nữa.
Biệt thự vẫn chưa dọn, Tiêu Ngọc Hoành bèn nhắn tin cho giúp việc, rồi lại liên lạc với hội trưởng hội sinh viên một lúc, cuối cùng lại đăng nhập game xem thử, phát hiện Vương Tiểu Thiên một đồng cũng không để lại cho hắn, nhưng có chừa cho hắn một cái quần tà lỏn.
Hắn lại hi vọng Vương Tiểu Thiên có thể có hứng thú một chút với cái tà lỏn của hắn.
Vì không còn trang bị nên Tiêu Ngọc Hoành không thể làm gì được, bèn định log out, đang định click vào hai chữ “đăng xuất” thì chợt thấy thanh công cụ nhảy một dấu chấm than màu vàng, bèn tiện tay mở ra:
[Inbox] Mời nguyệt đối ẩm: Ơ?!! Cậu bị tẩy acc à?
Vì đến lần cuối Vương Tiểu Thiên đăng nhập tài khoản của Tiêu Ngọc Hoành mới chuyển trang bị hắn đi, vì thế vẫn chưa có ai phát hiện tài khoản Tiêu Ngọc Hoành có gì bất thường, nhưng giờ hắn đăng nhập, đứa bạn mở cột thông tin hắn ra liền phát hiện manh mối.
Tên bạn này vốn có tiếng giỏi chơi giỏi phá, Tiêu Ngọc Hoành vì bảo vệ Vương Tiểu Thiên nên mới nói xạo một hồi, nhưng còn đang gõ chữ thì trên màn hình đã xuất hiện một cái loa hoa lệ:
[Thế giới] Mời nguyệt đối ẩm: Coi thường sinh tử bị tẩy acc rồi!!! Loa loa loa!!! Ai muốn ngược hắn mau đến đi!!!
“…” Tiêu Ngọc Hoành đột nhiên muốn unfriend.
Mà sau khi loa chạy xong, hai người trong ký túc không hẹn mà cùng quay đầu lại, kinh hoàng nhìn Tiêu Ngọc Hoành.
Đoàn Sách: “Cậu bị tẩy acc rồi?”
Cậu béo: “Chắc chắn là Hàn Tuyết Thiên!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...