Trong một tòa nhà hai tầng ở thành phố X, một chàng trai đeo kính đang gõ phím máy tính, một cô gái chừng trên dưới 20 tuổi thì ngồi bên cạnh nhìn.
“Mắc câu rồi! Mắc câu rồi!” Cô gái hét to, tiếng lớn đến mức suýt nữa rách màng nhĩ chàng trai.
“Kỳ Kỳ… làm vậy không hay lắm đâu.” Giọng chàng trai hơi yếu ớt: “Em tìm thấy cô ta cũng có tác dụng gì chứ?”
Đôi trai gái này chính là anh em nhà họ Mã, giờ hai người đang nói chuyện với Vương Tiểu Thiên trên game.
“Sao lại không có tác dụng gì?” Mã Kỳ Kỳ nghĩ đến màn livestream hồi trưa mà nổi khùng: “Cô ta dám chế giễu em ngay trước mặt mấy chục nghìn người! Mã Kỳ Kỳ em làm sao mà nhịn nổi cơn giận này?! Mặc kệ! Em nhất định phải tìm ra cô ta! Sau đó đánh cho cô ta một trận!”
“Thuê người đánh người là phạm pháp đấy.” Mã Tuấn Phi yếu ớt nhắc.
“Ai thèm thuê? Bà tự đánh!” Mã Kỳ Kỳ xắn tay áo lên, bộ dạng hung dữ: “Thuê người đánh làm gì sướng bằng tự mình đánh?!”
Cô ả nói xong bèn bợp đầu ông anh mình một cái: “Mau lừa cô ta đi!”
“Ờ…” Mã Tuấn Phi ngoan ngoãn đáp, sau đó vừa nhìn màn hình máy tính của mình thì thấy Hàn Tuyết Thiên kia đã inbox anh ta trước.
Hàn Tuyết Thiên: Hóa ra khách sạn Mã thị lại lén lắp máy quay trong phòng? Chắc mấy phóng viên sẽ thích tin này lắm.
Mã Tuấn Phi đọc xong lập tức quýnh lên, việc này liên quan đến thể diện khách sạn, thế là vội vàng cúi đầu gõ phím:
Thích khách thần bí: Cô hiểu lầm rồi, khách sạn nhà tôi tuyệt đối tôn trọng đạo đức kinh doanh, trong phòng tuyệt đối không gắn máy quay, là buổi trưa lúc tôi xem cô livestream nhìn thấy logo khách sạn.
Mã Tuấn Phi vừa nhắn tin này sang thì đầu anh lại bị Mã Kỳ Kỳ bợp cho một cái.
“Anh thành thật với cô ta thế làm gì? Bảo anh lừa cơ mà!” Kỳ Kỳ nói xong bèn nhìn ông anh bằng vẻ hận mài sắt không nên kim, bảo anh đứng dậy: “Để em nói chuyện với cô ta!”
Mã Tuấn Phi bèn ấp úng nhường chỗ, Mã Kỳ Kỳ ngồi xuống rồi lập tức gõ bàn phím cành cạch:
Thích khách thần bí: Tôi đã có thông tin cá nhân của cô, không muốn bị tôi phát tán ra thì cô ra ngoài gặp mặt nói chuyện với tôi!
Đối phương im lặng một lúc thật lâu, Mã Kỳ Kỳ tưởng cô nàng sợ rồi bèn nghĩ nghĩ rồi dịu giọng:
Thích khách thần bí: Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô đâu.
Chỉ cho một đám côn đồ đến dập cô sml thôi.
Hàn Tuyết Thiên: Tên tôi.
Mã Kỳ Kỳ sững ra, không hiểu gì, sau đó đối phương lại nói:
Hàn Tuyết Thiên: Anh nói đúng tên tôi, tôi sẽ ra gặp anh.
“Cô gái này cẩn thận ghê.” Mã Tuấn Phi bên cạnh khen một câu, sau đó bị em gái liếc sắc lẻm, không dám xen miệng vào nữa.
Mã Kỳ Kỳ làm sao biết tên đối phương được? Cô cũng không thể lạm dụng quyền riêng mà lấy danh sách tất cả khách nhận phòng hôm nay tại khách sạn Mã thị được, nhưng nếu lọc ra các khách nữ từ 18 đến 25 tuổi thì phát hiện không có ai tên Hàn Tuyết Thiên, thế là mở rộng phạm vi ra, đã chọn đến khách nữ 40 tuổi rồi mà vẫn không thấy đâu, thế nên rất thắc mắc.
Trong video livestream của Hàn Tuyết Thiên quả thực có xuất hiện logo khách sạn Mã thị, cho nên cô chắc chắn 100% là đối phương đã vào khách sạn nhà mình, vì thế Mã Kỳ Kỳ có một suy đoán lớn mật.
Thích khách thần bí: Hôm nay cô cùng đàn ông vào thuê phòng phải không? Đừng tưởng tiếp tân không có chứng minh thư của cô thì tôi sẽ không tìm được cô! Tôi sẽ mở camera giám sát ra!
Trong phòng ký túc đại học A, Vương Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt trắng bệch dần khôi phục một chút hồng hào.
Dọa bố à. Vương Tiểu Thiên lau mồ hôi, cậu còn tưởng lúc mình hóa trang bị nhìn rõ rành rành cơ, cảm giác đối phương không hề biết cậu thực ra là con trai.
Vậy thì dễ xử hơn nhiều rồi.
Hàn Tuyết Thiên: Tôi không thuê phòng cùng đàn ông, camera giám sát anh cứ việc đi xem, tìm được coi như tôi thua.
Nói xong bèn dứt khoát block “Thích khách thần bí”.
Mã Kỳ Kỳ trong nhà tức điên, đang định gửi một câu uy hiếp sang, nhưng lại nhận được thông báo của hệ thống:
Hệ thống: Đối phương đã block bạn.
Mã Kỳ Kỳ đột ngột vỗ bàn một cái, chấn động đến mức Mã Tuấn Phi ngồi bên cạnh cũng run lên theo, sau đó Mã Kỳ Kỳ tức giận đùng đùng rống lên với ông anh mình: “Lấy video giám sát ra! Lập tức! Lập tức! Em muốn giết chết con tiện nhân này!”
Mã Tuấn Phi tháo kính ra lau nước miếng dính vào, nhát gan nói: “Không ổn lắm? Bố mẹ biết được thì sẽ giận đấy.”
“Đi——!”
“…Dạ.”
Trong ký túc, Đoàn Sách hỏi Tiêu Ngọc Hoành: “Còn đánh nữa không? Các anh em đều bảo bên địch hỏa lực quá mạnh, không chống cự nổi.”
“Không đánh nữa, bà xã bị quyến rũ mất rồi, còn đánh gì nữa?” Tiêu Ngọc Hoành cũng từ bỏ, 200 người đối đầu với mấy ngàn người thực sự quá miễn cưỡng, thế là lên YY nói với anh em một tiếng, chờ mọi người đi hết rồi bèn chờ trong điểm hồi sinh để nói chuyện với Hàn Tuyết Thiên.
Ban nãy câu Mã Tuấn Phi nói trong kênh thế giới khiến Tiêu Ngọc Hoành rất để ý.
Anh ta nói: Hôm nay cô livestream trong khách sạn phải không?
Khách sạn? Bà xã livestream trong khách sạn à? Tiêu Ngọc Hoành thử nghĩ lại, kết quả không nhớ ra được khung cảnh như nào, thế là nghĩ nghĩ rồi mở inbox với Hàn Tuyết Thiên, rồi lại lùi ra ngoài, sau đó mở video livestream ra.
Phòng không sáng lắm, rõ ràng là mở đèn phòng nhưng trong màn hình, trừ cô gái nhỏ đẹp đến phá vỡ cả bức tường 2D ra thì chỉ có một chiếc giường màu trắng, giường rất sạch sẽ, trên đó không có gì hết, vì thế cũng không nhìn ra được gì, mà chỗ gần màn hình là một hộp giấy ăn bằng gỗ, không còn gì khác nữa.
Cô gái, giường, hộp giấy ăn, chỉ ba thứ đó, chọn góc độ rất tinh ý, chẳng nhìn thấy gì khác nữa cả.
Có điều xét theo phòng con gái thì cái giường màu trắng này quá đơn điệu, quả thực rất có phong cách đơn giản gọn gàng của khách sạn, nhưng cũng không thể phán đoán đây là khách sạn thông qua cái này.
Chẳng lẽ Mã Tuấn Phi kia nói linh tinh? Tiêu Ngọc Hoành nghĩ lại rồi phủ nhận, tuy hắn chỉ gặp Mã Tuấn Phi mấy lần, nhưng trong ấn tượng của hắn thì người đàn ông đó rất nhã nhặn, trông cũng rất kỹ tính, lại là người làm giám đốc một tập đoàn, chắc chắn không thể phán đoán bừa bãi được.
Mình có lẽ để lỡ chỗ nào rồi. Tiêu Ngọc Hoành bèn xem lại một lượt, lần này cuối cùng cũng nhìn ra manh mối, hóa ra hộp gỗ để giấy ăn là hàng đặt làm, trên có một logo nhỏ, phía dưới logo là mấy dòng chữ, trong video không thể thấy rõ được, chắc là địa chỉ khách sạn và số điện thoại.
“…” Tay Mã Tuấn Phi kia tinh mắt ghê. Tiêu Ngọc Hoành không khỏi cảm thán, có điều ngẫm lại thì đó là logo nhà anh ta, nhạy cảm một chút để ý thấy cũng là bình thường, thế là đổi về trong game.
Lòng đã hơi nghi ngờ, Tiêu Ngọc Hoành đang nghĩ nên hỏi Hàn Tuyết Thiên thế nào thì nhìn thấy góc trái bên dưới nhảy ra một inbox:
Thích khách thần bí: Bà xã cậu hôm nay đặt phòng cùng đàn ông, lúc cô ta livestream, bên cạnh có một người đàn ông, khuyên cậu chia tay đi.
Tiêu Ngọc Hoành căng thẳng, đặt câu hỏi: Làm sao anh biết cô ấy đặt phòng cùng đàn ông?
Thích khách thần bí: Tiếp tân không có thông tin chứng minh thư của cô ta, chắc chắn là người khác đặt phòng hộ.
Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Có thể là bạn cô ấy thì sao?
Thích khách thần bí: Nếu cậu cố tình không tin thì tôi cũng hết cách, tôi sẽ đi tìm video giám sát cho cậu xem.
Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Được, tôi chờ.
Thích khách thần bí: Tôi tìm được thì cậu sẽ chia tay chứ?
Tiêu Ngọc Hoành nghĩ một hồi rồi đáp: Xoạc cái đã rồi chia tay.
Trong nhà, Mã Kỳ Kỳ ngồi trước máy tính tức đến giậm chân, nhưng nghĩ lại thì đàn ông mà, đều là lũ háo sắc hết, mà Hàn Tuyết Thiên lại mọc cái mặt hồ ly tinh, cuối cùng chia tay là được rồi, bèn dùng tên anh trai mà gõ phím:
Thích khách thần bí: Được, tôi chắc chắn sẽ tìm ra video giám sát cho cậu xem!
Thích khách thần bí: PS, em gái tôi rất tốt, suy nghĩ thử xem.
Tiêu Ngọc Hoành cười phì một tiếng, không để tâm, cho dù sự việc vẫn chưa ngã ngũ nhưng hắn chẳng còn tâm trạng mà nói chuyện với Hàn Tuyết Thiên nữa, trong đầu nghĩ linh ta linh tinh một đống, thế là lại đổi màn hình, lên diễn đàn lượn.
Có lẽ sẽ có người lục ra được thông tin về Hàn Tuyết Thiên. Tiêu Ngọc Hoành ôm suy nghĩ đó lên lượn một vòng lại chẳng phát hiện được gì, trừ đang bàn tán về vụ livestream ra thì chỉ có mấy thớt chán ngắt như con trai nghiện game online phải làm sao, tình duyên lại đội mũ xanh, thế là thất vọng đóng diễn đàn lại.
Mở video livestream ra, bắt đầu cap hình số lượng lớn sau đó lên search hình ảnh, nhưng cũng chẳng thuận lợi, Hàn Tuyết Thiên kia rõ ràng xinh xắn như thế, mặt cũng rõ ràng, nhưng trên mạng chẳng có thông tin gì về cô nàng.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Tiêu Ngọc Hoành không có đầu mối gì thử tìm khách sạn Mã thị, bản đồ nhảy ra xong, mắt Tiêu Ngọc Hoành sáng lên.
Vị trí khách sạn Mã thị gần như có đến một nửa là ở trong thành phố X, sau đó dần mở rộng lẻ tẻ về các tỉnh xung quanh.
Tiêu Ngọc Hoành chợt nhớ ra hình như mấy năm nay Mã gia mới bắt đầu phất lên, không như nhà hắn đã có ba mấy năm lịch sử, vì thế các chi nhánh cũng mới mở rộng ra mà thôi.
Một nửa khách sạn trong thành phố à… Tiêu Ngọc Hoành cười, trong đầu đã nảy ra một ý, sau đó ánh mắt bắt đầu sâu thẳm.
Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên hắt hơi một cái, sau đó khụt khịt mũi, giũ chăn ra quấn lên người.
Tiêu Ngọc Hoành đang làm gì vậy? Vì sao không trả lời tin nhắn của cậu? Vương Tiểu Thiên quấn chăn nhìn xuống dưới, trông thấy Tiêu Ngọc Hoành đang ngồi dựa vào thành ghế, trên màn hình là bản đồ, không biết là đang xem cái gì.
Nghĩ đến sự uy hiếp của anh em nhà họ Mã, lòng Vương Tiểu Thiên mơ hồ có ý nghĩ không tốt, thế là cậu trèo xuống giường xem, sắc mặt liền trắng bệch.
Tiêu Ngọc Hoành đang xem phân bố khách sạn Mã thị… quả nhiên hai anh em kia nói chuyện cậu thuê phòng khách sạn với hắn rồi.
Lòng gần như khẳng định là hai anh em kia đã thêm mắm dặm muối với Tiêu Ngọc Hoành, Vương Tiểu Thiên nhất thời hiểu ra vì sao hắn không để ý đến mình nữa, lông mày cau lại.
Đáng ghét, sao cứ mỗi lần mãi mới có tiến triển thì lại gặp trở ngại vậy! Vương Tiểu Thiên nghiến răng, nghĩ đến hai anh em kia có khả năng đang lục camera giám sát tìm mình, Vương Tiểu Thiên bỗng cảm thấy vô cùng nguy hiểm, giờ ngồi nghĩ, quyết định đánh nhanh thắng nhanh trước khi việc bại lộ!
Tuy khả năng không cao nhưng Vương Tiểu Thiên vẫn quyết định mạo hiểm thử xem sao, nhân lúc mới livestream xong, Tiêu Ngọc Hoành vẫn đang đắm đuối mà hỏi tài khoản hắn!
Có khiến hắn nghi ngờ cũng hết cách! Hai bên cùng điều tra, mình rớt đài chỉ là chuyện ngày một ngày hai thôi.
Vương Tiểu Thiên bị tình hình làm cuống lên rồi, thế là lập tức trèo về giường, chọc Tiêu Ngọc Hoành một cái, sau đó nhắn tin cho hắn:
Hàn Tuyết Thiên: Sư phụ chơm chơm~ sao không đánh nữa vậy? Người ta còn muốn xem anh đánh nữa mà~ ngầu lắm luôn~
Hàn Tuyết Thiên: Đúng rồi, sư phụ chơm chơm có thể cho em mượn tài khoản chơi một lúc không? cười_ngây_thơ.jpg người ta thấy anh ngầu như vậy, cũng muốn chơi thử một chút~ moa moa~
Vì Vương Tiểu Thiên dùng trò chọc nên khung chat nhảy thẳng ra ngoài, Tiêu Ngọc Hoành liếc qua rồi cau mày.
Tiêu Ngọc Hoành nghĩ nghĩ rồi không từ chối, chuyển màn hình về trong game.
Tuy hắn treo máy ở mãi trong điểm hồi sinh nhưng vẫn có không ít người chơi vẫn chặn ở ngoài, Tiêu Ngọc Hoành bèn dùng đổi truyền tống về thẳng môn phái.
Chạy đến nhân viên quản lý kho, Tiêu Ngọc Hoành cất hết đồ đáng tiền trong túi đồ vào, nghĩ một hồi rồi gửi luôn cả vàng, chỉ để lại hơn bốn nghìn vàng, lại xác định tất cả trang bị đều đã được khóa xong mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó giả vờ như không biết gì, nhắn lại:
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Được thôi~ vừa đúng lúc bên anh đang có chút việc, em cứ lấy tài khoản mà chơi.
Ngồi giường trên, Vương Tiểu Thiên sửng sốt, nhìn chằm chằm vào màn hình xem đi xem lại, rất không dám tin, sau đó mừng rỡ cong khóe miệng.
Mới thế đã đưa rồi? Cách mạng lật đổ áp bức giành chính quyền cuối cùng cũng thành công rồi sao?! Vương Tiểu Thiên siết chặt nắm tay, vui mừng khôn xiết, sau đó vội vàng nũng nịu trả lời: Sư phụ chơm chơm tốt nhất~ um moa~
Tiêu Ngọc Hoành nheo mắt: Bởi vì anh yêu em mà~ trái_tim.jpg
Vương Tiểu Thiên cười lạnh: o(*////▽////*)q em cũng yêu anh lắm~
Tiêu Ngọc Hoành bình thản đưa tài khoản và mật khẩu của mình sang: 59XXXX69, mật khẩu: XYH 88 885166!!
Vương Tiểu Thiên vui đến suýt nữa thì nhảy dựng lên trên giường, lập tức click shortcut game Thất giới, màn hình đăng nhập lập tức nhảy ra.
Nhập tài khoản, nhập mật khẩu, ngón tay Vương Tiểu Thiên run lẩy bẩy, đang định click đăng nhập thì bỗng nhớ ra gì đó, bèn mở khung chat ra.
Hàn Tuyết Thiên: Sư phụ chơm chơm~ lát nữa có lẽ sẽ có tin nhắn xác nhận, anh nhận được rồi thì gửi em mã nhé~
Tiêu Ngọc Hoành ngồi dưới bình thản gõ phím: OK.
Vương Tiểu Thiên yên tâm rồi, khóe miệng lại cong lên, không thể nhịn được sự vui sướng trong lòng, di chuột, mũi tên nhỏ bé liền chạm đến chỗ “đăng nhập”, Vương Tiểu Thiên vênh mặt liếc xuống Tiêu Ngọc Hoành, đang định click thì ngón tay bỗng dừng lại.
Tiêu Ngọc Hoành dựa vào thành ghế nhìn điện thoại, vẻ mặt rất chăm chú, Vương Tiểu Thiên không thấy rõ được màn hình điện thoại hắn, vì thế không hề biết hắn đang xem gì, nhưng cậu bỗng có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt lạ thường.
Không đúng.
Có gì đó sai sai.
Đơn giản quá rồi.
Vương Tiểu Thiên nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngọc Hoành phía dưới, sau đó dời chuột khỏi nút đăng nhập, nghĩ một hồi, cậu mở khung chat một người ra.
Ngón tay gõ bàn phím mấy cái, Vương Tiểu Thiên lại nhìn Tiêu Ngọc Hoành bên dưới, nhìn hắn không chớp mắt.
Chừng năm sáu phút sau, Tiêu Ngọc Hoành đang nhìn điện thoại bỗng nở nụ cười không thể kiềm chế được.
[Tin nhắn] Chào quý khách, hệ thống phát hiện bạn không đăng nhập game Thất giới trên thiết bị thường dùng, mã xác nhận đăng nhập: 854671, nếu không phải bạn đăng nhập, xin hãy kịp thời đổi mật khẩu.
Tiêu Ngọc Hoành y hẹn gửi mã xác nhận cho đối phương, sau đó mở app quản gia ra, kiểm tra địa chỉ IP đăng nhập.
Hắn muốn xem xem cô gái kia cách hắn bao xa.
Hệ thống: Lịch sử gần nhất: đăng nhập game Thất giới, IP: XXX.XXX.XXX.XXX, địa điểm: thành phố Y.
Tiêu Ngọc Hoành đần mặt.
Thành phố Y, ở phía nam, không có khách sạn Mã thị, cách nơi này, một nửa Trung Quốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...