Cô gái kia nghe xong rất không phục, bèn khóc lóc làm nũng với máy quay: “Vậy vì sao anh không về với tôi? Tôi cũng bám lấy anh suốt mà? Tôi bám lấy anh những một năm ròng! Cô ta chỉ có một tháng! Kết quả là anh ở đây nói với tôi rằng anh chỉ là nhất thời nổi hứng chơi đùa? Anh như thế có công bằng với tôi không?”
Tiêu Ngọc Hoành bị cô ả nói đến không biết nói lại thế nào, một lúc sau mới trả lời: “Cô ấy rất đáng yêu.”
Thế nên sau đó hắn nghiêm túc rồi.
“Ý anh là tôi không đáng yêu sao?” Cô gái lại tỏ vẻ ấm ức.
“Không, cô cũng đáng yêu.” Tiêu Ngọc Hoành hết cách với cô ả, cũng không thể nói cô ta xấu ngay trước mặt mấy chục nghìn người được đúng không? Huống hồ cô gái này quả thực ngoại hình không tệ.
Nghe Tiêu Ngọc Hoành nói cô ả cũng đáng yêu, tâm trạng cô ả đã khá hơn một chút, sau đó lại lớn mật hỏi hắn: “Vậy thì cô ta đáng yêu hơn hay tôi đáng yêu hơn?”
Tiêu Ngọc Hoành thành thật trả lời: “Tôi vẫn chưa gặp cô ấy.”
“Vậy anh cảm thấy cô ta sẽ đáng yêu hơn tôi sao?”
Tiêu Ngọc Hoành nghĩ đến Hàn Tuyết Thiên làm mọi cách để không gửi ảnh cho hắn, thế là im lặng.
“Trả lời tôi đi chứ!”
Tiêu Ngọc Hoành khẽ thở dài một tiếng: “Mặt không phải là tất cả.”
“Anh nói tính cách tôi không bằng cô ta?”
“Không phải…”
Lúc này khán giả càng lúc càng đông, cô gái suy nghĩ một hồi, có lẽ cảm thấy cứ truy hỏi thế này cũng vô vị, bèn vứt ra một câu: “Sinh tử, nếu trong lòng anh có tôi, nếu anh chỉ là nhất thời nổi hứng chơi đùa với cô gái kia, tôi chỉ muốn hỏi anh, nếu như cho anh một cơ hội chọn lại, anh có chọn tôi không?”
“…” Tiêu Ngọc Hoành lại im lặng, comment lại một loạt “yêu nhau đi”, còn hắn thì nhìn cô gái đang khóc thút thít trong màn hình, mãi vẫn không trả lời được.
Cô gái kia có vẻ cảm nhận được chút hi vọng từ sự im lặng của hắn, bèn nhìn màn hình, tình cảm nồng nàn mà nói: “Sinh tử, anh biết vì sao tôi lại lấy ID là Tử Hà không? Vì tôi vẫn đang tìm tình yêu của tôi, còn anh… chính là ‘Chí Tôn Bảo’ của tôi.”
Lời này vừa ra, khán giả lập tức bùng nổ, tiếng hô “yêu nhau đi” càng lúc càng to, Tiêu Ngọc Hoành cũng hơi đổi sắc mặt.
“Lớp trưởng.” Cậu béo nói, đưa ra cách nhìn của mình: “Thực ra cô gái này thực sự rất được, tốt hơn “Hàn Tuyết Thiên” nhiều, thật đấy, đánh nhau với mày cả năm rồi, lại còn tỏ tình với mày trước mặt bao nhiêu người như thế, rất can đảm, rất đáng khen, chi bằng… mày chia tay với “Hàn Tuyết Thiên” kia đi?”
Cậu béo còn chưa nói xong đã bị Đoàn Sách ngắt lời: “Mày nói gì vậy? Họ vừa mới kết hôn tối nay xong, giờ mày đã bảo chia tay rồi? Mày nói xem còn cô gái kia thì làm thế nào?”
“Hàn Tuyết Thiên kia bản thân tao không thích lắm.” Cậu béo thực ra trong đáy lòng vẫn còn một tia mâu thuẫn, nhân cơ hội lúc này nói ra luôn: “Nói năng quá điệu, nghe mà phát bực, hơn nữa còn tiếp cận lớp trưởng có mục đích, cứ cho là cô ta thực sự là yêu thầm lớp trưởng nên dùng cách này để tiếp cận đi, tao vẫn cảm thấy Diệt Tuyệt tốt hơn cô ta, ít nhất thì chúng ta quen Diệt Tuyệt cả năm rồi, biết gốc biết rễ rồi, với cả nói năng cũng thẳng thắn hơn Hàn Tuyết Thiên kia nhiều, có trang bị có thao tác, giờ đến ngoại hình cũng có, hai đứa mày nghĩ kỹ lại xem, có điểm nào không tốt hơn Hàn Tuyết Thiên kia?”
“Được rồi, đừng nói mấy cái này nữa, tình cảm quan trọng nhất vẫn là cảm giác lúc ở chung.” Đoàn Sách tuy nói vậy nhưng ít nhiều cũng tán thành lời cậu béo, bèn nghĩ nghĩ rồi nhìn sang Tiêu Ngọc Hoành: “Lớp trưởng, cậu tự coi xem sao đi, thực ra… giờ đổi ý vẫn còn kịp, dù gì thì có những người để lỡ mất thì rất đáng tiếc, nhưng tôi không có ý bảo cậu chia tay, chỉ hi vọng cậu sau này có thể thoải mái, cho dù là chọn ai, đều không để sau này phải hối hận.”
“Tôi…” Tiêu Ngọc Hoành hơi cau mày, tuy không trả lời nhưng ba người trong ký túc đều nhận ra hắn đang do dự.
“Rắc!” Vương Tiểu Thiên cuối cùng cũng bẻ gãy cái bút chì trong tay, tiếng vang giòn đanh khiến ba người phía dưới đều nhìn lên cậu, Vương Tiểu Thiên cúi đầu, hờ hững viết vào sách bài tập.
Khốn kiếp.
Ba người không phải lần đầu trông thấy Vương Tiểu Thiên không làm được bài mà nổi cáu, người này thích nghịch bút, không xoay thì bẻ, họ từng lén nói với nhau, cảm thấy đây là hành vi mang khuynh hướng bạo lực.
Lúc này, cô gái trong livestream bỗng nói: “Hàn Tuyết Thiên kia, cô là mụ đàn bà trong server 22 kia sao?”
Bốn người nghe vậy đều nhìn vào màn hình máy tính của mình, hóa ra có một người xem phát hiện Vương Tiểu Thiên cũng đang trong livestream, bèn comment nhắc, mọi người nhìn lại mới phát hiện hóa ra nữ chính khác cũng có mặt, lập tức tạo nên một làn sóng mới.
Ba người ban nãy đang bàn xem có nên chia tay không đều chột dạ, còn cô gái kia không chờ Tiêu Ngọc Hoành trả lời đã thẳng thắn khiêu chiến với Vương Tiểu Thiên.
“Hàn Tuyết Thiên, tôi đã cho cô quyền hạn rồi, chúng ta nói chuyện được không?”
Mọi người đều đang xem, Hàn Tuyết Thiên kia lại chẳng có bất kỳ phản ứng nào, cô gái bèn dùng chiêu ban nãy kích Tiêu Ngọc Hoành mở mic với Vương Tiểu Thiên:
“Cô không dám sao? Hay là tình yêu cô dành cho Sinh tử cũng chỉ đến thế mà thôi? Tôi dám tỏ tình với anh ta trước mặt mấy chục nghìn người rằng tôi yêu anh ta như vậy, cô dám không?”
Hàn Tuyết Thiên vẫn không phản ứng như trước, cô gái kia đợi một hồi rồi cười: “Có vẻ đến mở mic cô cũng không dám.”
Tiêu Ngọc Hoành nghĩ nghĩ, đang định mở mic nói giúp bà xã mình thì nhìn thấy Hàn Tuyết Thiên im lìm không nói bỗng phát ra bốn chữ:
Tướng ăn khó coi.
(Câu này nghĩa gốc ý nói ăn uống khó coi, về sau mở rộng, chỉ một người làm việc gì đó, đặc biệt là vì lợi ích của mình mà không quan tâm đến lễ nghĩa quy tắc, thậm chí còn không từ thủ đoạn.)
Sau đó là thông báo của hệ thống: “Hàn Tuyết Thiên” đã rời khỏi livestream.
Vương Tiểu Thiên tắt máy tính, thản nhiên trèo xuống giường, cầm đồ đánh răng rửa mặt ra nhà vệ sinh, bỏ lại ba người đang sững sờ nhìn chằm chằm vào máy tính và khán giả đang sôi trào.
[Comment] Bá khí! Trắc lậu! Có không?!
(Bá khí trắc lậu: một loại khí chất nào đó của một người thể hiện ra hơi quá đà dẫn đến phản cảm nhẹ, giống kiểu đến tháng mà bị tràn băng ấy…)
[Comment] Wa~~~ có vẻ là một vị ngự tỷ ó~~~
[Comment] Không ổn, hai em này tôi đều thích hết…
[Comment] Cầu Tuyết Thiên muội lên livestream!! Tôi sẽ tặng quà cho em!!
Vương Tiểu Thiên đương nhiên không nhìn thấy những comment này, còn Tiêu Ngọc Hoành lại cười, rất bất ngờ.
“Không giống bản tính thích làm nũng của Tuyết Thiên lắm.” Tiêu Ngọc Hoành nói, mắt lóe sáng: “Hóa ra cô ấy còn có một mặt như thế này…”
“Ừm… lớp trưởng, giờ không phải lúc ngạc nhiên, cậu tính xem nên kết thúc thế nào đi.” Đoàn Sách chỉ chỉ màn hình: “Cô nàng khóc ầm ĩ lên rồi.”
Tiêu Ngọc Hoành lại nhìn sang kênh livestream, quả nhiên là cô gái kia đang khóc, hơn nữa còn khóc rất dữ, vai run bần bật, Tiêu Ngọc Hoành nghĩ nghĩ rồi liên tục tặng mười chiếc du thuyền xa hoa 1314 nhân dân tệ, sau đó mở mic an ủi: “Cô đừng khóc, tôi không định chia tay với Tuyết Thiên, cô hãy tìm một ‘Chí Tôn Bảo’ khác đi.”
Cô gái kia nghe xong khóc nói: “Không! Tôi sẽ không từ bỏ đâu! Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, tôi mới thực sự yêu anh!”
Nói xong không để ý đến dân mạng đang ầm ĩ, tắt livestream luôn.
“Hầy…” Cậu béo thở dài: “Một cô gái tốt như vậy, sao lớp trưởng lại không cần?”
“Thực ra tôi cũng rất thắc mắc vì sao cô ta cứ nhất quyết phải là tôi.” Tiêu Ngọc Hoành nói, cẩn thận nghĩ lại thì cô gái này cũng giống như Hàn Tuyết Thiên, cũng bám chặt lấy hắn không buông, hơn nữa còn bám suốt một năm trời, nếu chỉ đơn thuần là tình cảm sinh ra trong game, đến mức phải kích động dùng livestream để nói chuyện với hắn không?
Xét từ nhiều phương diện, cô nàng chính là một bạch phú mỹ, không thể liều chết đi theo đuổi một người chơi đến mặt mũi như nào cũng không biết được, trừ phi…
(Bạch phú mỹ: tiêu chuẩn của con gái thời nay là trắng! Giàu! Đẹp! Rồi đi làm ngự tỷ muahahaha)
Tiêu Ngọc Hoành hạ mắt, trong lòng có một tia nghi ngờ, thế là lập tức quay lại xem lịch sử livestream, đang cap hình HD của cô gái kia thì Vương Tiểu Thiên đã rửa mặt đánh răng xong đi vào.
Tiêu Ngọc Hoành cũng chẳng để ý, còn Vương Tiểu Thiên thì lạnh lùng liếc mắt sang, thấy hắn đang cap hình cô gái kia bèn ném chậu rửa mặt lên bàn, bọt nước liền văng vào mặt Tiêu Ngọc Hoành.
Tiêu Ngọc Hoành tốt tính, bình thường không chấp nhặt với Vương Tiểu Thiên, nhưng bị cậu ném như thế cũng hơi bực, bèn cau mày nhìn sang.
“Anh cố ý à?” Bình thường Vương Tiểu Thiên sẽ không vứt chậu rửa mặt như thế.
Vương Tiểu Thiên mỉm cười với hắn, vẻ giễu cợt: “Xin lỗi.”
Tiêu Ngọc Hoành ngẩn ra, sau đó nheo mắt lại, không cap hình nữa mà đứng phắt dậy, túm lấy cổ áo Vương Tiểu Thiên nhấc bổng cả người cậu lên, sau đó vận sức đè lên tủ áo.
Hai người còn lại trong phòng bị biến động đột ngột này làm hết hồn, Đoàn Sách lập tức đứng dậy chuẩn bị cản, cậu béo thì ngồi trên ghế mở to mắt xem.
“Đừng khiêu khích tôi.” Tiêu Ngọc Hoành xách Vương Tiểu Thiên lên nói, cau mày cảnh cáo cậu một câu, sau đó lại thả cậu xuống như người không liên quan: “Cũng đừng có lên cơn linh tinh.”
Đoàn Sách thở phào, Tiêu Ngọc Hoành lại ngồi xuống tiếp tục cap hình, Vương Tiểu Thiên vẫn đứng dựa vào tủ, không nói năng gì nhìn hắn cap hình cô gái kia từ mọi góc độ, sau đó Tiêu Ngọc Hoành lại nhìn sang cậu.
“Anh hôm nay hơi lạ.” Tiêu Ngọc Hoành chỉ chỉ giường của Vương Tiểu Thiên: “Đi ngủ đi.”
Vương Tiểu Thiên bất động, Tiêu Ngọc Hoành bèn túm tay cậu kéo cậu lại, vỗ mông cậu một cái: “Tôi đánh đấy nhé.”
Vương Tiểu Thiên nổi cáu đấm vào cánh tay Tiêu Ngọc Hoành một phát, Tiêu Ngọc Hoành liền siết nắm đấm đứng dậy, sau đó Vương Tiểu Thiên chuồn lên giường mình nhanh như bay.
“Thần kinh.” Tiêu Ngọc Hoành lại ngồi xuống.
Cậu béo lầm bầm: “Đúng là ngứa thịt.”
Đoàn Sách quay sang nhìn cậu ta: “Được rồi, cậu ta cũng đâu có chọc mày.”
“Tao giận thay lớp trưởng.”
“Lớp trưởng không giận.”
Cậu béo không lầm bầm nữa, Đoàn Sách nhìn lên giường trên, Vương Tiểu Thiên nằm quay lưng về phía họ, chắc là ngủ rồi, thế là tắt đèn phòng đi.
Ký túc tối thui, máy tính của ba người phát ra ánh sáng, giường trên cũng phát ra ánh sáng mờ mờ.
Vương Tiểu Thiên đang lượn taobao, lòng cậu tích lửa, vì thế cậu đang tìm đồ nữ.
Không phải vì hack nick, mà là vì câu nói của cô gái kia:
Cô không dám sao? Hay là tình yêu cô dành cho Sinh tử cũng chỉ đến thế mà thôi? Tôi dám tỏ tình với anh ta trước mặt mấy chục nghìn người rằng tôi yêu anh ta như vậy, cô dám không?
Có vẻ đến mở mic cô cũng không dám.
Vương Tiểu Thiên là người rất nhỏ nhen, nguyên tắc của cậu là “người không phạm ta, ta không phạm người, người mà phạm ta, ta tất phạm người!”, cậu mà điên lên, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, bởi vì…
Vì báo thù việc gì cậu cũng có thể làm được.
Tiêu Ngọc Hoành chắc chắn là thấy cô gái kia rất được phải không? Liều mạng cap hình kia kìa.
Cô gái kia chắc chắn là thấy mình xinh đẹp hơn tôi phải không? Vênh váo thế cơ mà.
Vương Tiểu Thiên nằm trong bóng tối im lặng vuốt màn hình, ánh sáng chiếu vào mặt cậu, u ám tựa quỷ ma.
Đại lão giả gái cái gì đó, cố gắng một chút chắc là có thể làm được thôi nhỉ? Chỉ tội…
Đồ nữ đắt quá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...