Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu

Tuy vạn phần mạo hiểm mà qua được một kiếp, nhưng Vương Tiểu Thiên vẫn tiến hành kiểm điểm sâu sắc như trước, cậu ít nhiều cũng đoán được nguyên nhân mình bị lộ, thế là bắt đầu xem “Quá trình tự tu dưỡng của diễn viên”, đồng thời mỗi lần trước khi đăng nhập game đều sẽ ngồi khoanh chân đếm mười giây.

Thế giới đẹp như thế, mình lại bộp chộp như thế, như vậy không tốt, không tốt.

Mở mắt ra, tiếp tục cắm chốt, vừa đọc sách làm bài vừa thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình.

Vương Tiểu Thiên cũng không định từ bỏ vụ hack nick, tuy hành động của cậu béo hôm đó đúng là đã dọa cậu hết hồn, nhưng sau khi che giấu thuận lợi, sau đó chính là sảng khoái, kích thích và cảm giác bồng bềnh.

Sau khi phong ba qua đi, ba người trong ký túc đã không còn nghi ngờ cậu nữa, Tiêu Ngọc Hoành thậm chí còn tặng một bộ sách bài tập mới nhất cho Vương Tiểu Thiên tạ tội, nhưng Vương Tiểu Thiên vẫn cẩn thận để anh Trần login thay cậu, triệt để thoát khỏi nghi ngờ đã.

Còn anh Trần thì cũng giúp hết lòng, vui vẻ đồng ý luyện cấp cho cậu, thế là khi Vương Tiểu Thiên đi học thì anh Trần onl, cậu về ký túc thì nhận lại tài khoản, đồng thời ấn định địa điểm chuyển giao là ngoài F710, bảo anh Trần cho dù treo máy cũng phải chầu trước cửa môn phái này, cứ qua qua lại lại như thế, khi Vương Tiểu Thiên không ở ký túc, ba người cũng thường xuyên nhìn thấy em gái ngực to trước cửa môn phái, hoài nghi đối với Vương Tiểu Thiên triệt để tan thành mây khói.

“Lớp trưởng, sao cậu lại nghĩ là Vương Tiểu Thiên?” Đoàn Sách ngồi ở cầu thang phòng học nói chuyện với Tiêu Ngọc Hoành, chê hắn: “Cậu ta giống kiểu người sẽ nói ‘Sư phụ chơm chơm~” sao?”

Tiêu Ngọc Hoành cũng không biết sao mình lại nghĩ vậy, “Thì… nghĩ lại đủ chi tiết từ sau khi gặp cô ả kia, cảm thấy là anh ta.”

Im lặng một chốc lại thêm một câu: “Chưa biết chừng Vương Tiểu Thiên chính là kiểu muộn tao như thế thì sao?”

(Muộn tao: bề ngoài trầm lặng nhưng bên trong thì sôi sùng sục)

Đúng lúc đó Vương Tiểu Thiên đi qua, má đỏ ửng cho một chiêu dùng sách bợp đầu, khiến Tiêu Ngọc Hoành nếm mùi cái gì gọi là “tri thức chính là sức mạnh”.

“Nói ai muộn tao cơ?” Vương Tiểu Thiên lạnh lùng liếc hắn một cái, hất đầu đi luôn, bóng lưng vẫn vừa cô độc vừa thoải mái như trước.

Sau đó Tiêu Ngọc Hoành tối hôm ấy nằm ở giường dưới, giơ cái chân dài lên đạp mạnh một phát vào ván giường trên, Vương Tiểu Thiên sắp vào giấc cả người cả ván giường đều bay lên, tỉnh lại, cũng đần ra.

“Tiêu—— Ngọc—— Hoành!”

“Đáp lễ cho cái đánh đầu lúc sáng của anh.” Tiêu Ngọc Hoành nằm giường dưới vểnh chân cười, “Làm rối tóc tôi, dù xa tất diệt.”


“…” Vương Tiểu Thiên tức chết, hậm hực chửi mấy tiếng rồi kéo chăn quá đầu, ngủ tiếp.

Hôm sau tỉnh dậy sớm, xin anh Trần xa tít mù khơi một cái tool hack nói tự động, Vương Tiểu Thiên ngồi xổm trước cửa F710 bắt đầu không ngừng hò hét: “Sư phụ chơm chơm ~ huhu ~ Sư phụ chơm chơm ~ huhuhu~”, như khóc tang.

Sau đó vì dùng tool mà cậu bị ban nick ba ngày.

“Ô? Em gái ngực to kia mấy hôm nay sao không đến nhỉ?” Đoàn Sách quan tâm hỏi, sau đó quay lại trách Tiêu Ngọc Hoành: “Xem nè, cậu làm em kia tức bỏ đi rồi hả?”

“…Chắc đời thật có việc gì thôi.” Tiêu Ngọc Hoành cũng thấy lạ, em gái ngực to này theo đuổi hắn hơn nửa tháng rồi, ngày nào cũng chầu trước cửa môn phái gọi hắn “Sư phụ chơm chơm”, chắc là bị cô ả gọi lâu rồi, giờ hắn mới bắt đầu để ý.

“Cậu kết bạn với cô ả rồi à?” Đoàn Sách hỏi.

“Không.” Tiêu Ngọc Hoành trả lời, sau đó vì mất tập trung mà thua PK.

Không đánh nhau nữa, liên tục phát hai mươi cái loa thế giới hỏi ai kết bạn với “Hàn Tuyết Thiên”, không ai trả lời, thế là thêm 100 vàng treo thưởng, lại hai ba chục cái loa nữa, vẫn không ai đáp.

“Đừng bảo cô ả đến một đứa bạn cũng không có nhé?” Đoàn Sách đoán vậy, sau đó thổn thức: “Đáng thương, như Vương Tiểu Thiên vậy.”

Tiêu Ngọc Hoành không lên tiếng, ngồi ngẫm nghĩ.

Chờ ba ngày ban nick qua, Vương Tiểu Thiên onl, vẫn chầu trước cửa F710 như trước.

Cuối tuần, bốn người cùng ký túc đều rúc trong phòng, ba người kia đều ăn đồ ship đến, Vương Tiểu Thiên không nỡ đặt ship nên ra nhà ăn ăn xong mới về.

“Lớp trưởng, em gái ngực to xuất hiện rồi.” Lại là cậu béo phát hiện ra Vương Tiểu Thiên trước tiên, thuận miệng nhắc Tiêu Ngọc Hoành một tiếng xong bay đi luôn.

Đoàn Sách vừa hay cũng đang ở trong môn phái, môn phái có nhiệm vụ ngày nào cũng phải làm, không thì không duy trì được xếp hạng, phủ đệ cũng không còn, có điều 90% độ vinh dự môn phái đều do Tiêu Ngọc Hoành vung tiền cày hết, không thì chỉ dựa vào cống hiến hàng ngày của hai người Đoàn Sách và cậu béo thì căn bản không thể giữ được địa vị môn phái.


Đoàn Sách đi ra cửa môn phái xem thử, em gái kia quả thực đang chầu ở đấy, đằng nào giờ cũng đang ăn cơm, cậu chàng chán nên mở thông tin nhân vật lên xem, sau đó phát hiện đại sự không ổn.

“Cô ả cấp 33 rồi!” Đoàn Sách kinh ngạc, Tiêu Ngọc Hoành đang ăn pizza sững người, sau đó quay đầu nhìn sang, Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên thì âm thầm đắc ý.

Cậu có tool hack siêu cấp tên “anh Trần”, thăng cấp lại chẳng nhanh sao?

Không ngờ Đoàn Sách lại nói: “Qua cấp 30 thì không thể bái sư, cô ả không biết à?”

Vương Tiểu Thiên sửng sốt, sau đó tái xám mặt, anh Trần! Anh làm hỏng chuyện rồi!

Tiêu Ngọc Hoành vì không kết bạn với Vương Tiểu Thiên, nên bình thường đi ngang qua cửa môn phái nghe cô ả gọi mình “Sư phụ chơm chơm” cũng chẳng để ý mấy, vì thế cũng không biết cô ả thay đổi gì, cũng không ngờ tốc độ luyện cấp của cô ả lại nhanh như vậy, nếu phát hiện sớm một chút…

Tiêu Ngọc Hoành tự nhiên thấy hơi khó chịu, hắn xuất hiện trước em gái ngực to, Vương Tiểu Thiên định thần lại từ trong sự sững sờ, vội vàng theo thói quen gọi hắn một câu:

“Sư phụ chơm chơm~”

Câu này vừa ra, hai người đều hơi phiền muộn, gọi “sư phụ chơm chơm” nữa cũng vô dụng, đã không thể làm sư đồ nữa rồi.

Tiêu Ngọc Hoành hỏi cô: “Cô không biết qua cấp 30 thì không thể bái sư sao?”

Tôi biết cái đếch gì chứ! Vương Tiểu Thiên xoắn quẩy trả lời: “Không biết…”

Nhớ ra mình đang giả gái bèn thêm một câu: “Huhu o(T-T)o ”

“Xem đi xem đi, qua mất thôn này là hết quán này luôn.” Đoàn Sách ở đằng kia bỏ đá xuống giếng: “Cậu lạnh lùng với em gái này quá rồi, trò chơi thôi mà, cậu xem đồ đệ của tôi này, năm mươi bảy đứa.”

Đoàn Sách khoe danh “Nhất đại tông sư” của cậu chàng.


“Mày cũng nhận hơi nhiều quá rồi đấy.” Cậu béo chê bôi, sau đó cũng nói vài câu với Tiêu Ngọc Hoành: “Cơ mà lớp trưởng cũng hơi cố chấp rồi.”

Tiêu Ngọc Hoành cạn lời, hắn thân là người thừa kế doanh nghiệp lớn, là kiểu già dặn, đã quen xử lý ổn thỏa quan hệ, bạn bè có thể quen nhiều nhưng thân một chút thì phải thận trọng.

Có điều nghĩ lại thì hai người này nói cũng đúng, chỉ là trò chơi thôi mà, cũng không cần phải thái độ nghiêm túc như trong thực tế.

Tiêu Ngọc Hoành bèn hỏi hai người kia: “Giờ làm sao?”

Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên vừa nghe họ nói chuyện vừa hỏi dân mạng đáng yêu, thấy có reply cái là mắt sáng lên, đang định gõ phím nói với Tiêu Ngọc Hoành thì nghe thấy cậu béo nói: “Mày muốn nhận cô ả làm đồ đệ thì bảo cô ả đi chết đi.”

Vương Tiểu Thiên thầm gật đầu, nghe thấy cậu béo nói tiếp: “Chết thì sẽ mất kinh nghiệm mà? Bảo cô ả chết về cấp 29 là được.”

Đúng vậy. Câu trả lời Vương Tiểu Thiên có được từ dân mạng cũng như vậy.

Tiêu Ngọc Hoành bừng tỉnh, giờ mới nhớ ra một chuyện, hắn cũng có lần nghiện PK, không cẩn thận từ cấp 100 rớt xuống cấp 99.

“Chết một lần thì mất bao nhiêu kinh nghiệm?” Tiêu Ngọc Hoành nhớ là rất nhiều: “Mấy triệu?”

“Là 3%.” Đoàn Sách đáp: “Cơ chế tử vong người chơi cấp càng cao thì tổn thất càng lớn, cậu full cấp rồi chết một lần mất mấy triệu kinh nghiệm, cô nàng mới có cấp 33, chết một lần chỉ mất mấy vạn kinh nghiệm thôi, cứ tính theo 3% một lần thì muốn hạ xuống cấp 29 chắc cô nàng phải chết chừng một trăm lần.”

Vương Tiểu Thiên nghe vậy nhíu mày, không ngờ lại phải chết nhiều lần như vậy, điều này khiến cậu cảm thấy phiền phức, bèn ngẫm nghĩ rồi quyết định lùi bước, bắt đầu từ bạn.

Nhưng phải cạnh tranh với mấy chục bạn của hắn, không nổi bật hẳn lên thì không có cách nào lấy được sự tin tưởng của hắn mà chôm tài khoản.

Vương Tiểu Thiên hỏi Tiêu Ngọc Hoành trong game: “Sư phụ chơm chơm có bao nhiêu bạn thế?”

Trước tiên xem thử có bao nhiêu đối thủ cạnh tranh đã.

Tiêu Ngọc Hoành liếc nhìn màn hình, rồi mở danh sách bạn bè của mình ra, đáp cô ả: “276 người.”

2, 276?! Vương Tiểu Thiên run rẩy, tiên sư bố mày kết bạn nhiều như thế làm cơm ăn à?


Tiêu Ngọc Hoành nhận ra suy nghĩ của cậu từ câu hỏi, bèn gửi yêu cầu kết bạn, cảm thấy như vậy cũng tốt, nhưng Vương Tiểu Thiên nhìn thông báo của hệ thống mà nghĩ đi nghĩ lại, sau đó vừa xoắn quẩy vừa ấn “từ chối”.

Chuyện Vương Tiểu Thiên không tự tin nhất chính là kết bạn, nghĩ đến mình còn phải tranh đấu với 276 người để lấy vị trí “người bạn tin tưởng nhất của Tiêu Ngọc Hoành”, cậu lại đau đầu, cảm giác còn khó hơn cả làm 276 bộ đề, vì thế… cậu tình nguyện đi chết 100 lần, sau đó làm đồ đệ duy nhất của Tiêu Ngọc Hoành.

“Người ta không muốn làm bạn của sư phụ chơm chơm!” Vương Tiểu Thiên khoác giọng điệu em gái đáng yêu phát huy nũng nịu max: “Người ta chỉ muốn làm đồ đệ của sư phụ chơm chơm thôi! Kiên_định.jpg”

Tiêu Ngọc Hoành nhướn mày, rõ ràng ban nãy còn hỏi hắn có bao nhiêu bạn, rõ ràng là muốn làm bạn hắn rồi, kết quả giờ lại hối hận.

Là cảm thấy hắn nhiều bạn quá khó nổi bật sao? Người này… hình như cho dù thế nào cũng muốn lôi kéo quan hệ thân thiết với hắn.

Tiêu Ngọc Hoành ngửi thấy mùi âm mưu.

“Nhưng cô đã cấp 33 rồi.” Tiêu Ngọc Hoành nói, cũng không từ chối thẳng thừng mà nói với cô có thể dùng cách chết không ngừng để giảm cấp, sau đó hỏi cô ả: “Thế thì cô sẽ đi chết sao?”‘

Vương Tiểu Thiên hừ hừ một tiếng, không phải chỉ chết một trăm lần sao? Cậu cắm chốt cả nửa tháng mà cũng kiên trì được, còn có thể bị việc này làm khó sao? Thế là nũng nịu trả lời Tiêu Ngọc Hoành: “Được! Chỉ cần có thể làm đồ đệ của sư phụ chơm chơm, chết một nghìn lần em cũng đồng ý~”

“…” Tiêu Ngọc Hoành suy nghĩ một hồi rồi đề xuất giao dịch với cô ả, cho cô ả một viên thăng thiên đan, “Ăn cái này đi.”

Vương Tiểu Thiên nhìn viên dược đan vàng rực rỡ trong túi đồ mà không hiểu ra làm sao, di chuột sang xem thông tin, “Thần đan diệu dược chỉ có trong truyền thuyết, quý giá vô ngần.”, và ba chữ “thăng thiên đan” đều màu vàng.

Không hiểu cho lắm nhưng cứ ăn đã. Vương Tiểu Thiên click vào sử dụng…

Hệ thống: Bạn đã sử dụng “thăng thiên đan”, nhận được một trăm triệu kinh nghiệm!

Hệ thống: Chúc mừng! Bạn đã thăng lên cấp 34!

Hệ thống: Chúc mừng! Bạn đã thăng lên cấp 35!



Hệ thống: Chúc mừng! Bạn đã thăng lên cấp 42!

Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Như cô mong muốn, đi chết một nghìn lần đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui