Vương Tiểu Thiên rất sầu não, một nhà mấy người ngồi hết trước một cái máy tính màn hình lớn, một thanh niên mặc đồ ngủ đã bẩn mất kiên nhẫn ngồi chờ trên chiếc giường cách đó không xa.
“Chú Vương, chỉ báo nguyện vọng cho Tiểu Thiên thôi mà đã gần hai tiếng rồi, vẫn chưa nghĩ xong ạ?” Nam thanh niên hỏi, mắt thỉnh thoảng lại cúi xuống liếc nhìn điện thoại, sắp đến giờ đánh tổ đội rồi.
Hóa ra cái máy tính này là của nam thanh niên, trong thôn vẫn chưa phổ cập máy tính, nhà Vương Tiểu Thiên cũng không có, mà giờ đăng ký nguyện vọng toàn làm trên mạng, vì thế cả nhà Vương Tiểu Thiên đành sang nhà bên mượn.
Năm ngoái cũng mượn rồi, chỉ có điều Vương Tiểu Thiên học lại một năm, không phải điểm không cao mà là nguyện vọng báo cao quá, ông cụ nhà họ Vương mơ tưởng bay cao bay xa, toàn đăng ký trường 211 cho Vương Tiểu Thiên, kết quả chẳng đỗ được trường nào, điều buồn cười chính là Vương Tiểu Thiên bất đắc dĩ học lại một năm nhưng điểm còn chẳng cao bằng năm ngoái.
(Project 211: chính sách mang tính chiến lược do chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa xây dựng và thực hiện nhằm phát triển nền giáo dục cao đẳng đại học Trung Quốc. Nghĩa của “211” là “kế hoạch hướng về thế kỷ 21, tập trung xây dựng khoảng 100 trường đại học cao đẳng và một nhóm ngành trọng điểm”)
Vương Tiểu Thiên thấy nam thanh niên đằng kia giục rồi bèn xin lỗi anh chàng một câu: “Anh Trần, mười phút nữa thôi, mười phút nữa sẽ trả máy lại cho anh ngay.”
Anh Trần này là thanh niên nghiện mạng có tiếng trong thôn, chịu cho họ mượn máy tính chỉ vì đôi bên là hàng xóm láng giềng, không thì cả nhà Vương Tiểu Thiên chỉ có thể sang quán net chui trong thôn mà thôi.
Anh Trần nhìn giờ trong điện thoại, cho dù lòng đang vội lên mạng đánh tổ đội, nhưng nhìn Vương Tiểu Thiên khôi ngô tuấn tú, cũng không giục nữa.
Vương Tiểu Thiên khó xử nhìn bố mình, lại sợ sệt nhìn sang cụ nội đang chống gậy ngồi đó, do dự một hồi rồi vẫn nói: “Bố, nguyện vọng này… đăng ký vẫn còn cao, con sợ điểm con… không vào được…”
Bố Vương Tiểu Thiên cũng là người đã từng đi dạy học, tuy đã về quê làm ruộng hai mươi năm rồi nhưng vẫn hiểu biết nhiều hơn ông cụ ra quyết định, liếc nhìn nguyện vọng đăng ký trên màn hình máy tính, lòng nhẩm tính con mình muốn đỗ thì hơi khó, thế là đánh bạo thương lượng với cụ ông: “Ông à, Tiểu Thiên đã học lại một năm rồi, nếu như năm nay mà còn không đỗ thì cũng không ổn lắm, hay là… chúng ta đừng chọn trường 211 nữa, chọn một trường cũng tầm tầm đấy được không?”
Ông cụ nghe vậy liền dộng cây gậy thật mạnh, trợn mắt nhìn người trung niên nho nhã đeo kính trên mũi, mắng: “Học đại học không chọn trường tốt thì học ra có tác dụng gì? Mày tưởng ông già rồi lú lẫn à? Giờ sinh viên đại học nhiều như thế, không tốt nghiệp từ trường hàng đầu ra thì có khác gì cái lũ tuyến ba kia?”
Ông cụ nói xong thì liếc nhìn người thanh niên đang ngồi trên giường, thổi râu thật mạnh: “Để Tiểu Thiên đi học cái trường rách qua ngày thì thà để nó ở nhà làm ruộng còn hơn!”
Hóa ra anh Trần này cũng từng học đại học, chỉ có điều là một trường bình thường, tốt nghiệp xong không tìm được việc làm nên về nhà, ngày nào cũng ôm cái máy tính chơi điện tử, bố anh ta cho anh ta theo ông ra ngư trường nuôi hải sâm, anh ta cũng không chịu, cứ ở nhà thích chơi thế nào thì chơi, nghiễm nhiên trở thành một tên phế nhân ăn bám, trong thôn rất hay bị người ta chê cười.
Có điều người nghiện mạng chẳng để ý đến người khác nói gì.
Ông cụ ngang ngược, người trung niên bị mắng xong không dám nói câu nào nữa, nhưng khóe mắt thấy con trai cúi đầu im lặng thì thương, nghĩ một hồi rồi quyết định: “Hay là thế này đi, Tiểu Thiên, con đánh dấu vào mục điều chuyển khoa, như thế cũng coi như là được bảo đảm.”
“Điều chuyển?” Vương Tiểu Thiên đang cúi đầu ngẩng lên, trên khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai vẫn còn mang chút non nớt lộ ra vẻ không chịu: “Lỡ bị chuyển sang khoa không tốt thì làm sao?”
Ước mơ của Vương Tiểu Thiên là làm nhân viên văn phòng, ngồi trong văn phòng giữa thành phố lớn, mà có một số chuyên ngành rất khổ, như anh Lâm trong thôn, chọn khoa điều tra địa chất, cứ chỗ nào hoang vu là chui đến chỗ đó, người trong thôn đều bảo còn chẳng thích bằng làm ruộng.
“Tóm lại là vẫn vào được đại học.” Bố Vương Tiểu Thiên nói vậy, lòng cũng không mong con mình cũng rúc cả đời trong thôn như mình, bèn khuyên: “Cứ đánh dấu vào đi, nếu thực sự bị chuyển sang khoa không tốt thì cùng lắm lại học thêm năm nữa.”
Vương Tiểu Thiên nghe vậy, đôi mày thanh tú bèn cau lại, cậu thực sự không muốn đi học lại nữa, mà suy nghĩ của cậu là chọn một trường tầm tầm, chọn một chuyên ngành mình thích, nhưng cụ nội cứ cố chấp, bắt cậu phải vào trường hàng đầu, mà trong nhà thì không ai dám trái lời cụ, làm Vương Tiểu Thiên rất bất lực.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Tiểu Thiên thấy cụ nội cũng không phản đối ý kiến của bố, đành cắn răng đánh dấu vào cột điều chuyển khoa của trường 211 cuối cùng trong bảng nguyện vọng, sau đó ấn nút “nộp” trước ánh mắt thúc giục của nam thanh niên.
Nguyện vọng cứ thế mà đăng ký, sau đó chính là sự chờ đợi trong dày vò, Vương Tiểu Thiên hay lên group lớp ngóng tin, gần hai phần ba mọi người đều đã nhận được thư báo trúng tuyển rồi, còn bên cậu thì vẫn chưa có tin tức gì, Vương Tiểu Thiên lại càng sốt ruột, lòng nghĩ tuy mình không thi tốt bằng năm ngoái nhưng điểm cũng đạt điểm sàn 211, không thể nào mà đã đánh chuyển ngành rồi mà vẫn không đỗ được.
Cậu nghĩ thế, sau đó thư báo trúng tuyển đến ngay, đúng thật là trường đánh dấu điều chuyển kia, Vương Tiểu Thiên vừa mừng vừa lo, xé bức thư to đùng ra trước ánh nhìn chú mục của người nhà, lấy giấy thông báo bên trong ra xem, cột chuyên ngành ghi to lù lù bốn chữ “thiết kế phần mềm”.
Thiết kế phần mềm? Vương Tiểu Thiên hơi bất ngờ nhưng vẫn có thể chấp nhận được, ít nhất thì nghe cũng giống như là sẽ ngồi trong văn phòng.
Cả nhà đều thấy vui cho cậu, chị cả Vương Tiểu Thiên cũng nói chuyên ngành này rất được, là chuyên ngành đứng đầu trong mấy năm gần đây, tuy không bằng khoa kiểu như tài chính theo kỳ vọng, nhưng chuyển sang chuyên ngành này cũng không thiệt, Vương Tiểu Thiên nghe xong càng hài lòng hơn.
Nhưng cụ nội thì không vui như thế.
“Thiết kế phần mềm? Làm với máy tính à?” Cụ hỏi, vì bên cạnh nhà đã có một ví dụ tiêu cực, hơn nữa người già hơi bảo thủ không tiếp nhận thứ mới, cho nên càng nghi ngờ chuyên ngành này.
“Vâng, chuyên ngành này ngày nào cũng phải ngồi trước máy tính.” Vương Thiến Thiến nói, chị là chị cả của Vương Tiểu Thiên, năm ngoái vừa mới kết hôn xong, gả cho một nhà làm chăn nuôi khá giàu ngay trong thôn, thường xuyên về nhà mẹ đẻ thăm.
“Ngồi trước máy tính?” Ông cụ dộng gậy, không vui: “Chuyên ngành này không được! Tiểu Thiên không được học cái này!”
“Ôi chao cụ à, xã hội bây giờ việc gì mà chẳng phải dùng máy tính!” Vương Thiến Thiến làm vợ người ta rồi, cũng bắt đầu dám cãi lại ông cụ, biết ông cụ lo cái gì nên chị lại nói tiếp: “Cụ yên tâm đi, Tiểu Thiên chuyển sang chuyên ngành này, có bắn đại bác cũng chẳng liên quan đến game được đâu.”
Chị vừa mới dứt lời, anh Trần liền bước vào, cũng là nghe bảo giấy báo trúng tuyển của Vương Tiểu Thiên đến rồi, nhân đang rảnh không đánh tổ đội nên sang nhà hàng xóm góp vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...