Đoạn ngắn 3
“Hạ Vũ Mạt, em thừa nhận đi, có phải là em rất thích anh không?!” Người đàn ông vừa kết hôn xong, tâm lý tự cao tự đại xuất hiện, lập tức đắc ý hỏi luôn mồm, “Có phải em rất muốn gả cho anh lần nữa không? Nhẫn vẫn còn giữ, tái hôn cũng gả cho người đàn ông không thể ‘chạm’ vào phụ nữ. Nói đi, nói em yêu anh đi, để anh nghe một chút.”
Đổi lại chỉ nhận được cái nhìn xem thường của cô.
Người đàn ông này, thật đúng là sẽ vểnh mũi lên tận trời.
Lại còn luôn cho mình là đúng, nghĩ rằng Thần y là đồng tính.
“Phàn Dực Á, anh diễn xuất đến bỏ cả mạng, đồng ý chịu chết với em, dù em không có lương tâm thì cũng phải báo đáp một khối tình si của anh chứ.”
Cô ngoài cười nhưng trong không cười, lạnh lùng trả lời, nhất thời đâm phá tự cao của anh.
Báo đáp. . . . . .
Người đàn ông trừng mắt, khóe môi run rẩy không ngừng.
Nếu anh có cốt khí, sẽ nhảy dựng lên, rống to, ông đây không cần cô báo đáp, cô biến ngay.
Nhưng người đàn ông lại vô cùng uể oải gõ đầu, quyết định về sau phải ‘ngoan’ một chút, tiếp tục ‘cố gắng’ thêm một chút, như thế thì hôn nhân của anh mới không đơn giản chỉ là ‘báo đáp’, mà là bởi vì ‘yêu’.
Cô tỏ ra lạnh lùng, lại lén lút cười.
Ngốc nghếch!
. . . . . .
Đoạn ngắn 4
Tiễn anh ra cửa xong, cầm túi xách, cô cũng định ra ngoài.
Tình Không lại gọi điện giục Phàn Dực Á đến cửa hàng thời trang một chuyến, xem sổ sách nửa năm nay, chồng trước đáng yêu kiêm luôn chồng hiện giờ giao nhiệm vụ quang vinh ấy cho cô.
Nói thật, cô nghi ngờ người chồng yêu quý của mình từ chối đến đó là vì nhân viên trong cửa hàng thời trang đều ăn mặc giống nhau, cả bà chủ Tình Không nữa, có phải chồng cô sợ mất mặt… ví dụ như, nhận sai người….
Đương nhiên, chồng yêu trả lời hợp tình hợp lý, là vì tránh nghi ngờ!
Tình Không đã rơi vào lưới tình với một người đàn ông nho nhã khác rồi, hiện giờ có chỗ nào cần nghi ngờ Tình Không sao?
Cô thông cảm với anh, không bóc mẽ!
“Hạ Vũ Mạt! Cô thật lắm thủ đoạn!” Một vị phu nhân ngăn đường đi của cô.
Cô cứng người một chút, lập tức nhận ra cơn ‘ác mộng’ này.
Hừm, nên tới thì vẫn tới, nhưng sao lại cứ luôn không dứt thế?!
Cô lạnh lùng, đứng thẳng người.
“Nói đi! Cô cần bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời xa con tôi?!” Quý phu nhân vẫn ngạo mạn như cũ, nhưng đương nhiên là đã có vẻ lo lắng.
Nếu nói người phụ nữ này tham tiền của Phàn gia, cả bà và chồng mình đều biết rõ, cô ta thậm chí còn có lựa chọn tốt hơn nhiều.
Nói cô ta không xứng với con trai bảo bối của mình sao? Nghe nói ngay cả con cũng có rồi, hơn nữa còn do tự con mình quấn quýt lấy cô ta không buông, từ trong nước đến tận Ả-rập, lên trời xuống đất, không có cô ta thì không được.
Thật là đau đầu, đầu đầu quá đi!
Thời đại hiện giờ đã khác rồi, cô bé lọ lem không dễ bị bắt nạt, hoàng tử lại mặc kệ mẹ mình.
Hơn nữa người phụ nữ hư hỏng này còn để cháu đích tôn của Phàn gia lưu lạc bên ngoài!
Làm hại bà và ông chồng thèm muốn chết cũng không biết cháu đích tôn như thế nào!
“Hạ Vũ Mạt, không phải cô chỉ muốn tiền sao? Cho cái giá đi, lập tức rời xa con tôi!” Quý phu nhân kiêu ngạo, cả vú lấp miệng em.
Từ lúc bị quốc vương Ả-rập sai người tát cho mấy cái, bà ta có hơi sợ cô con dâu trên danh nghĩa này.
“Mười triệu đô, tôi lập tức đi ngay.” Mặt không đổi sắc, cô cố tình làm khó quý phu nhân.
Quý phu nhân hít một hơi lạnh, trong lòng không ngừng tính toán.
Người phụ nữ này thâm hiểm thật… mười triệu đô… Chẳng lẽ hiện giờ cô ta không biết con bà đang là chủ của Hạ gia sao, hai ông bà già bọn họ rất khó lấy được khoản tiền lớn như thế mà thần không biết quỷ không hay!
“Mười triệu đô đã đủ rồi sao?” Phía sau cô vang lên giọng nói lạnh như băng.
Thân thể cô cứng đờ…
Lại lặp lại một lần nữa sao?
Không cần! Không cần!
“Bảo bối!” Quý phu nhân đắc ý, ngạo mạn nói, “Con nghe hết rồi phải không?”
“Nghe rồi!” Giọng anh có vẻ lạnh nhạt.
Cô vẫn không xoay người về phía anh, không dám để bọn họ phát hiện bàn tay cầm túi của mình đang run rẩy.
Không phải vẫn cho rằng không sợ tổn thương sao?
Vì sao vào thời khắc này lại sợ hãi giống như đến tận thế?
Anh đi tới sau lưng cô, kéo gương mặt ngây dại của cô lại, nhẹ nhàng nói.
“Anh chuyển tất cả cổ phần ‘Pháp vị thiên hạ’ sang tên em, nhà cửa, xe, động sản, bất động sản, đều là của em, nếu em bỏ anh, Phàn Dực Á anh sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng.”
Anh cười, giống như trẻ con, “Phàn gia không lấy nổi 10 triệu đô cho em đâu, trừ khi em tự ký chi phiếu cho mình.”
Quý phu nhân hít một hơi lạnh, hổn hển, “Bảo bối, con điên rồi sao? Đúng là điên mất rồi!” Trời ơi! Phàn gia mà không lấy ra nổi mười triệu đô thì vẫn còn là Phàn gia sao?
Nếu người phụ nữ này rời khỏi Phàn gia, vậy Phàn gia cũng xong đời sao?!
Tương lai sau này, không lẽ hai ông bà già bọn họ còn phải nhìn sắc mặt người phụ nữ này mà sống qua ngày sao!
“Con đã nói với mẹ từ trước rồi, mười năm trước, kể từ khi con trai mẹ gặp cô ấy thì đã biến thành một kẻ điên rồi!” Anh ôm cô, cằm đặt lên vai cô, làm trò trước mặt mẹ mình, vui vẻ dựa sát vào cô, “Em nói đi, nói vĩnh viễn sẽ không rời xa anh!”
Anh tin tưởng, tin tưởng cô sẽ không rời xa anh nữa.
Mắt cô chợt nóng lên, quay người ôm lấy anh.
“Vĩnh viễn không rời xa anh.”
Anh vừa lòng gật đầu.
“Em yêu anh.” Câu này đương nhiên là trong lúc tình cảm dâng trào nên nói ra.
Anh bất chợt im lặng, không cách nào tìm được giọng nói của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...