Đoạn ngắn 1
Dù sao thì nhất định chúng ta phải tái hôn! Em muốn thì tốt, không muốn cũng phải kết hôn!
Vừa dẫm một bước vào nước mình, câu đầu tiên anh nói là đây.
Gỡ chiếc nhẫn trên cổ mình xuống, đeo lên ngón áp út tay trái của cô, cũng gỡ nốt chiếc nhẫn trên cổ cô xuống, đeo lên ngón áp út tay phải của cô.
Hạ Vũ Mạt, anh không tin là hai cái nhẫn còn không trói được em!
Đây là câu thứ hai của anh.
Hạ Vũ Mạt, anh sẽ cho em một hôn lễ còn long trọng hơn cả công nương Diana, anh muốn nói cho tất cả mọi người, cuối cùng thì Phàn Dực Á anh đã lấy được Hạ Vũ Mạt lần nữa.
Đây là câu thứ ba của anh.
Còn câu trả lời của cô là gì?
Không cần!
Vô cùng lạnh lùng.
Mặt anh nháy mắt liền như bị phủ bụi.
Trong lúc anh còn đang tự hỏi mình có nên đánh ngất cô rồi trực tiếp kéo vào giáo đường không, cô lại chậm rãi nói, “Phàn Dực Á, có phải tới bây giờ anh cũng chưa từng tuyên bố với người ngoài rằng chúng ta đã ly hôn không?”
“Phải.” Anh ngơ ngác gật đầu.
Trong cảm nhận của anh vẫn không thừa nhận cuộc ly hôn kì lạ kia, sao anh lại đi công bố tin tức rằng mình đã ly hôn với người ngoài chứ?!
Tin tức của bọn họ chỉ có vài người biết mà thôi.
“Em không cần mất mặt đâu.” Cô quay đầu, không để ý tới anh.
Ngốc chết đi được! Cử hành hôn lễ lần nữa, không phải là khua chiêng gõ trống nói cho mọi người rằng bọn họ từng ly hôn sao!
Đoạn ngắn 2
Vốn dĩ hứng trí bừng bừng muốn chiếu cáo thiên hạ một hỗn lễ thế kỷ, vậy mà lại chỉ đưa cô dâu tới cục dân chính, uể oải cầm theo chứng nhận ly hôn để đổi lấy một cái chứng nhận kết hôn.
Toàn bộ quá trình, ngay cả mười phút cũng chẳng đến.
Hơn nữa thái độ của nhân viên ở đây cũng không tốt cho lắm.
Đương nhiên rồi, vừa sáng sớm tới chỗ làm, còn chưa chuẩn bị xong đã bị giục tiến hành công việc, ai mà có thể hòa nhã với anh được!
Có điều trong mười phút này vẫn có một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, lúc kí tên, cô dâu cầm bút máy, nhăn mày suy nghĩ một chút.
Hoàn toàn là dáng vẻ muốn đổi ý.
Chú rể sợ tới mức toát mồ hôi lạnh đầy người.
“Mau ký đi, đằng sau còn cả đống người đang chờ em đấy.” Anh thúc giục.
Thật ra, đằng sau ngay cả một bóng người cũng không có.
Ngơ ngẩn một phút đồng hồ, cô dâu mới cẩn thận ký tên mình xuống.
Chú rể lập tức đoạt lấy tờ giấy, giống như sợ hôn sự có biến, lấy tốc độ sét đánh giao cho nhân viên.
Thật ra cô dâu đang lo lắng:
Lúc nhận lời cầu hôn, cô rất xúc động, vốn dĩ không nghĩ tới.
Thế này không tính là trùng hôn chứ?…
Lúc ấy vì không muốn cho bất kì ai biết được thân phận thật sự của cô, cô và Thần Y chỉ cử hành hôn lễ theo nghi thức truyền thống của đạo Hồi, không làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Đúng ra mà nói, Thần Y không coi là đã kết hôn, anh và công chúa Pakistan cũng không có giấy hôn thú.
Người dân ở Ả-rập đúng là giản dị, không quá để ý mấy chuyện hình thức đăng ký này.
Không ngờ hiện giờ lại thành một con đường khác cho cô.
Ở đó, ngoại trừ Thần Y và Saman, không có bất kì ai biết Mạt vương phi từng là ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí ở Trung Quốc.
Giấy xanh lại đổi thành giấy đỏ lần nữa, nụ cười trẻ con kéo dài tới tận mang tai trên môi chú rể.
(hình như là chứng nhận ly hôn thì màu xanh, còn kết hôn thì màu đỏ)
Chú rể vẫn có một loại cảm giác lâng lâng không giống như thật.
Anh thực sự lại lấy cô một lần nữa rồi sao?
Anh cứ nghĩ mình phải tốn rất nhiều tâm tư mới có thể đưa cô quay về, thật không ngờ cô cứ thế gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...