Kết quả kiểm tra:
HLA của cô và HLA của Tiểu Niệm rất khớp nhau, họ đã xét nghiệm HLA từ máu của cô để kiểm tra, thích hợp tới hơn 90%.
Ở trong nước chủ yếu dùng phương pháp thu tế bào gốc trực tiếp từ máu người hiến, đầu tiên người hiến cần tiêm thuốc kích thích để sản xuất ra các tế bào gốc máu nhiều hơn, sau khi hiến, người sẽ mệt mỏi ít nhất là một, hai ngày.
Nhưng vì Tiểu Niệm, Phàn gia muốn chọn một biên pháp tàn nhẫn hơn, khả năng thành công cũng cao hơn – rút tủy từ xương.
Quá trình lấy tủy này vô cùng đau đớn, nếu lấy không thành công ở bộ phận này sẽ phải đổi sang bộ phận khác, phẫu thuật phải gây tê, những nơi bị rút tủy sẽ đau ít nhất vài ngày, thân thể suy nhược nghiêm trọng, thậm chí sau này có thể mất khả năng lao động.
Bất kể là loại hiến nào, đối với cô mà nói đều không thích hợp.
“Cô Hạ, ý cô thế nào?” Thấy suốt đường đi cô chỉ im lặng, đã đến cửa Phàn gia, cha Phàn Dực Á đành mở miệng hỏi.
Đây là lần đầu tiên ông nhìn thẳng cô gái này, nhìn qua thì có vẻ là người lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không giống kiểu lỗ mãng như vợ ông nói.
Ngày nào vợ ông cũng lải nhải bên tai ông về cô gái này, nói cô ta mưu mô đáng sợ thế nào.
Nhưng nói thật, là một thương nhân, những chuyện xảy ra ông ngược lại rất tán thưởng.
Ông luôn tán thưởng những người có thủ đoạn, mà hai con trai ông lại thiếu đúng điểm ấy.
Nếu cô gái này chấp nhận đau đớn cứu cốt nhục của Hoàn Vũ, chuyện cưới xin của cô và Phàn Dực Á, sau này ông sẽ nhắm một mắt mở một mắt, coi như chấp nhận.
. . . . . .
Thật ra trước khi đến cô đã quyết định đồng ý, “Tôi có ba điều kiện, nếu Phàn gia chấp nhận, tôi có thể hiến tủy.”
“Cô cứ nói.” Trong thư phòng, cha Phàn Dực Á và Tình Không đều thở phào nhẹ nhõm.
Đâu chỉ ba điều kiện, cho dù một trăm điều kiện cũng không thành vấn đề!
“Điều kiện thứ nhất là về tôi và Phàn Dực Á…”
Cô còn chưa nói hết, cửa thư phòng đã bị đẩy ra.
Phàn Dực Á lạnh lùng nhìn tất cả, theo sau anh là mẹ anh.
Cha Phàn Dực Á dùng ánh mắt hung bạo nhìn vợ mình, rõ ràng là hai vợ chồng không nhất trí chuyện này.
“Những người khác sống chết thế nào không liên quan đến tôi! Nhưng tuyệt đối không thể hy sinh hạnh phúc con trai tôi được!” Quý phu nhân ngạo mạn hất cằm, đương nhiên là bà đã báo tin cho Phàn Dực Á, vì con mình, không tiếc trả giá đối đầu với chồng.
“Các người còn muốn bán tôi đến khi nào?” Đã lâu không gặp, trong mắt Phàn Dực Á không có nhớ nhung, chỉ có lạnh lẽo như băng. Anh dựa vào khung cửa, châm chọc nhạo báng, “Vì Tiểu Niệm, tôi phải vĩ đại như vậy sao? Ép mình quay lại với cô?”
Mỗi một chữ, mỗi một câu của anh đều giống như roi đánh vào lòng cô.
May mà lòng cô đã thành tường đồng vách sắt.
Sẽ không bị thương nữa.
“Tôi có thể nói tiếp chứ?” Ánh mắt cô tự động coi thường anh, giống như anh chưa từng tồn tại.
Anh hừ lạnh, trái tim bị xé vô số vết rách.
Vợ của Phàn Dực Á! Cô không cần gì khác ngoài nó!
Rõ ràng đã nhắc mình không nên đau đớn nữa, nhưng mỗi ngày vẫn đau như cắt tim cắt phổi.
Máy tính trên bàn bị chính tay anh ném vỡ từng cái một, đơn giản là bên trong có ảnh chụp của cô.
Nhưng vì sao sau mỗi lần đập hỏng, lại giống như một kẻ điên yêu cầu phục hồi dữ liệu bên trong, khôi phục lại hình ảnh chứ?!
“Tôi không muốn quay lại!” Anh lạnh lùng nhìn vào mắt cha, gằn rõ từng tiếng.
Không muốn mất thời gian vô nghĩa, cùng không cần nghe thêm nhiều lời tổn thương mình, cô lấy tập tài liệu trong túi ra, cũng nhìn thẳng vào cha Phàn Dực Á, “Đây là điều kiện đầu tiên của tôi, tôi đã ký tên, hy vọng con trai ông cũng có thể ký tên ngay lập tức.”
Mọi người nhìn rõ văn bản xong, tất cả đều sửng sốt, nhất là Phàn Dực Á.
Là thỏa thuận ly hôn.
“Cô muốn… ly hôn?…” Anh chấn động, sắc mặt tái nhợt, trái tim co rút đau đớn.
“Đúng vậy. Tài sản của Phàn gia, tôi không có hứng thú, chỉ mong về sau nam hôn nữ gả không có liên quan gì.” Cô nói rất bình tĩnh, giống như cô không phải đương sự.
“Vậy sao…” Cha Phàn Dực Á sờ cằm, trầm ngâm.
Ai cũng không thể tưởng tượng được mọi chuyện có thể tốt như vậy!
“Thật tốt quá, bảo bối! Mau ký tên đi! Mau ký tên đi!” Mẹ anh vui mừng đẩy anh đang cứng đờ người.
“Tôi không ly hôn!” Đột nhiên anh rống to, giống như một con sư tử bị thương.
Chấn động, cuối cùng, ánh mắt cô nhìn về phía anh, lần đầu tiên nhìn thẳng anh kể từ khi vào cửa, “Vậy anh muốn quay lại sao?” Cô hỏi rất nhẹ, dường như đã dùng hết tất cả dũng khí.
Nhưng ánh mắt cô lại vô cùng yên tĩnh, giống như trong lòng không hề dao động.
Có lẽ lòng của cô, từ lúc tuyệt vọng vì chờ đợi, đã chết rồi.
Nhưng nếu anh nói chấp nhận, cô biết, cô sẽ bỏ đơn thuận tình ly hôn đi.
Từ nay về sau sẽ không nhắc tới hai chữ ‘ly hôn’ nữa.
Cho dù bao nhiêu năm qua đi, cô sẽ luôn đối tốt với anh.
“Không cần! Tôi tuyệt đối không quay lại với người phụ nữ đáng sợ như cô!” Anh lập tức thốt ra từ chối.
Tim của anh là máu thịt, không bao giờ muốn thương tích máu chảy đầm đìa nữa!
. . . . . .
Cúi đầu xuống, lông mi thật dài che giấu ánh mắt cô, không nhận ra được tình cảm bên trong.
Không cần một người, nhưng lại cố kiềm chế người đó cả đời.
Quả nhiên là tính cách của Phàn Dực Á.
Hai người, sau này sẽ trở nên xa lạ, ở trong một cuộc hôn nhân căm thù nhau, tra tấn đến chết sao?
Cô chậm rãi bình tĩnh nói, “Nếu đã vậy… việc hiến tủy này không cần bàn lại nữa.”
Cô từ từ đứng lên.
Dáng vẻ gầy gò, hoàn toàn không thể nhận ra có một sinh mạng mới đang ở trong bụng cô.
Ngoại trừ tra tấn lẫn nhau, cô càng lo lắng hơn là:
Nếu anh không để cô đi, vậy sau khi sinh con thì sao? Có phải trong tương lai, ngay cả mặt con cô cũng không được thấy, giống như cô không thể thấy mặt anh vậy?
Thì ra, sau khi một phụ nữ mang thai, lo lắng nhất là đứa trẻ.
Cô phải có con của mình, phải ở bên cạnh nó, chờ đợi nó lớn lên!
“Cô Hạ!” Cha Phàn Dực Á và Tình Không đồng thời lo lắng kêu lên.
“Phàn Dực Á, tôi ra lệnh cho anh ký tên ngay lập tức!” Cha anh quát lên với anh.
“A Á, tôi cầu xin cậu…” Tình Không kéo tay áo anh, có một chút sợ hãi rất kỳ lạ, cầu xin, “Bác sĩ nói Tiểu Niệm không thể chịu nổi hơn một năm đâu… A Á, cầu xin cậu…”
Nhưng anh dường như không nghe thấy. Chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt tuyệt tình của cô, nghiến răng nghiến lợi. “Đây là mục đích của cô sao? Cô muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể cho cô! Chỉ cần cô ở lại vị trí của mình! Hạ Vũ Mạt!”
Thật ra anh đang kiên trì cái gì? Ngay chính anh cũng không hiểu…
“Đây là trả thù sao?! Biếm vào lãnh cung vĩnh viễn à!” Cô hỏi lại anh, dũng cảm nhìn vào ánh mắt anh, “Nếu là thế! Thì xin lỗi, thanh xuân của phụ nữ rất đáng quý!”
Hai con nhím là tổn thương nhau, cô không muốn tiếp tục nữa.
“Tôi không hiểu cô, thật sự không hiểu cô…”
Cô là thất bại lớn nhất trong đời anh.
“Phàn Dực Á! Ký tên đi! Anh muốn nhìn Tiểu Niệm chết sao?” Cha anh giận dữ.
Kết cục như thế này không thể tốt hơn được nữa.
Thật không hiểu con ông còn dây dưa cái gì?!
. . . . . .
Nhìn Tiểu Niệm chết… Anh làm sao có thể…
Tuy rằng anh từng tỏ ra độc ác thật.
Hơn một tháng trước, một buổi tối, Tình Không vào phòng anh, định dụ dỗ anh.
Anh không kìm chế được tát Tình Không một cái.
“Cho dù Tiểu Niệm chết thật, tôi cũng sẽ không làm tình với chị!”
Cũng chính cái tát này đã đập nát hoàn toàn chút ảo tưởng ‘tình yêu’ cuối cùng của Tình Không với anh.
Trong khoảng thời gian này, tính tình anh luôn như thế, thứ gì có thể ném liền ném, thậm chí còn ngang ngược cả với người lớn.
Anh làm tổn thương rất nhiều người, đơn giản vì anh bị một người phụ nữ làm thương tích đầy mình.
Hít sâu một hơi, đặt hết quyết tâm, anh viết ngoáy, rất nhanh ký tên của mình xuống.
Bóp chặt bút máy.
Cứ như vậy đi.
Giống như hiện giờ, giao trái tim đã rỗng tuếch, có lẽ từ nay về sau, anh thực sự sẽ không đau đớn nữa.
“Điều kiện thứ hai.” Cô cất thỏa thuận ly hôn đi, lén vuốt lên cái bụng bằng phẳng của mình, “Bởi vì liên quan đến công việc, chuyện hiến tủy chỉ có thể diễn ra vào nửa năm sau tính từ hôm nay.”
“Cái gì? ! !” Mọi người, hô to.
Ánh mắt không thể tin bắn về phía cô.
Cô đứng thẳng lưng, càng lạnh lùng trả lời, “Tôi đã hỏi đoàn làm phim rồi, “Đa dạng nam tử 2” còn cần thêm nửa năm mới có thể hoàn thành.
“Công việc của cô tôi sẽ giúp cô chuẩn bị hết, để bọn họ sắp xếp cho cô hoàn thành trong nửa tháng, vai diễn của cô cũng không nhiều!” Cha Phàn Dực Á lập tức nói.
Đôi môi lạnh lùng của cô khẽ cong lên, “Đáng tiếc, hai tháng này tôi phải đi công tác nước ngoài.”
“Cô! Có ý gì?…” Cha Phàn Dực Á trừng mắt.
“Tôi đã mất tích bốn, năm tháng rồi, thời gian như vậy nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, người xem sẽ rất mau quên, tôi phải lập tức quay lại, tranh thủ nổi tiếng trở lại trong thời gian ngắn nhất, cho nên nửa năm tới rất quan trọng với tôi!” Cô nói thật bình tĩnh, hoàn toàn không cho phép thương lượng.
“Quả nhiên là con hát vô tình.” Quý phu nhân lạnh lùng đích bỏ đá xuống giếng.
“Cô Hạ, tôi cầu xin cô, Tiểu Niệm bây giờ rất khổ sở, mỗi ngày ăn gì nó cũng nôn hết ra, bác sĩ nói khó mà giữ được một năm nữa, cô Hạ, cô không thể tàn nhẫn như vậy! Tôi cầu xin cô, cầu xin cô!” Tình Không quỳ xuống khóc lóc.
“Thật xin lỗi! Tôi chỉ có thể lo lắng cho bản thân mình thôi.” Cô lạnh lùng gỡ tay Tình Không ra.
Anh nhìn cô, giống như chưa bao giờ quen biết.
“Thật đáng sợ, Hạ Vũ Mạt, cô thật đáng sợ…” Phàn Dực Á lắc đầu, trong mắt lộ ra thất vọng tột cùng.
Cô cố che giấu, không nhìn vào bất kì ai, kiên quyết nói, “Nếu các người không thể chấp nhận khoảng thời gian tôi đưa ra thì không cần bàn lại nữa!”
“Điều kiện thứ ba của cô là gì?” Cha Phàn Dực Á gần như hét lên.
“Thù lao một triệu.” Điều kiện thứ ba của cô khá đơn giản.
Phàn gia không nợ cô một hào, vậy là xong!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...