Giường Đơn Hay Giường Đôi

Ánh ban mai nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa sổ, Lâm Quả
Quả bóp vai đứng lên khỏi ghế, thu dọn cốc nước và khay trên đầu giường.

“Đây chính là toàn bộ câu
chuyện?”.

“Ừ”. Phổ Hoa mệt mỏi dựa lên
gối, khép mắt nhưng
không buồn ngủ, “Đây chính là quá
khứ của tôi và anh
ấy, những thứ còn nhớ chỉ có
vậy”.

Lâm Quả Quả đứng bên cạnh
giường vỗ vỗ vai Phổ
Hoa, “Đừng nghĩ nhiều quá.
Yên tâm tĩnh dưỡng
chokhỏe, cả đêm cô không ngủ rồi.
Nghỉ chút đi, tôi đi
xem Lâm Bác, chuẩn
bị đồ ăn sáng cho nó”.

“Được, cô đi đi”. Phổ Hoa
gật đầu, mắt nhìn Lâm Quả Quả ra
ngoài, khi cửa sắp đóng lại không
nhịn được bèn gọi cô ấy lại,
“Quả Quả...”.

“Sao vậy?”. Lâm Quả Quả thò
đầu vào, trên mặt lộ ra
vẻ tiều tụy vì thiếu ngủ
nhưng vẫn nở nụ cười
ấp áp.

Phổ Hoa chống người
lên, vén lọn tóc
trước trán khẽnói: “Cảm ơn cô”.

Lâm Quả Quả xua
tay, “Cảm ơn cái gì chứ! Nằmxuống đi!”. Nói
xong liền đóng cửa cho cô. Không lâu sau
vang lên tiếng Lâm Bác
dậy, hai mẹ con mỗi
ngườimột câu nói về chuyện trong
nhà trẻ, Phổ Hoa nằm
trên giường, nhìn
ánh mặt trời xuyên
qua khe rèm lặnglẽ lắng nghe và
quan sát căn phòng nhỏ.
Trên bàn viếtbày bức tranh
vẽ bằng bút sáp và
đồ chơi Ultraman,bút màu được xếp gọn gàng
trong hộp, bên cạnh
làkhung ảnh, trong ảnh Lâm Bác
giành chiến thắng bước
lên bục giảng, khuôn
mặt đứa trẻ năm tuổi có một
vẻtrưởng thành trước tuổi. Trên
giá sách phần nhiều
làsách của Lâm Quả Quả,
chỉ có tầng dưới
cùng là đồ chơi của Lâm Bác,
quả bóng, xe hơi, găng
tay bóngchày và một đôi giày trượt pa tanh
mới tinh, màu xanh
rất đẹp.

Phổ Hoa nhìn đôi giày
trượt pa-tanh như đã từng nhìn
thấy ở đâu đó, cuối cùng không chống
nổi cơn mệt mỏi cả
đêm chưa ngủ, nghiêng người
trên gối ngủ mất. Di
động trong túi treo
trên đầu giường reo, cô trở mình
không nghe thấy.

Không biết cô đã ngủ bao
lâu, khi cô mở mắt, ánh mắtrơi
đúng trên bức tranh
bằng bút sáp màu trên
bàn viết, vài giây
sau cô mới nhớ ra mình
đang ở nhà Lâm Quả Quả. Bên
ngoài chắc đã là buổi tối
rồi, vì trong phòngbật đèn. Phổ Hoa
xoay người sang bên kia
mới phát hiện bên
giường còn có một bóng
dáng bé nhỏ, Lâm Bác
đang ôm cuốn truyện thiếu nhi đọc say sưa
dướichiếc đèn bàn, ở chính vị trí
tối hôm trước Lâm
QuảQuả đã ngồi, đường nét
dưới ánh đèn rất giống mẹ.

Phổ Hoa không cử động, cho tới
khi Lâm Bác ngẩng đầu phát hiện cô
đã tỉnh mới ngồi thẳng
dậy vỗ vỗ vàochỗ bên cạnh.

Lâm Bác lập tức đặt sách
xuống nhảy lên ghế,
cẩnthận e dè bước tới bên
giường, ngây thơ hỏi:
“Dì Diệp, dì tỉnh
rồi à? Mẹ nói không được đánh thức dì
dậy”.

Phổ Hoa cười cười,
không nén được liền
xoa xoa cái trán mịn
màng của Lâm Bác,
cậu bé quả thật hiểu
chuyện hơn so với những
đứa trẻ cùng tuổi.

“Mẹ đâu?”.

“Mẹ... đang đợi khách ở dưới
tầng ạ, mẹ kêu cháu lên ở
với dì trên này, ngoài
trời đang mưa!”. Lâm Bác chạy tới đầu giường
bưng cốc nước cho Phổ
Hoa như người lớn,
“Dì Diệp, dì uống
nước đi, mẹ nói một lát nữa dì phải uống
thuốc”.

Phổ Hoa nhận cốc
nước uống một ngụm
lớn rồi cảm ơn cậu bé.

Câu chuyện tuy không
thu hút Phổ Hoa,
nhưng khuôn mặt non nớt
của Lâm Bác khiến cô bất
giác nhớ tới đửa trẻ mình
từng mất. Cô cũng
từng tưởng tượng ban đầu giữ
được đứa trẻ thì cuộc sống sẽ như thế nào, có
lẽ sẽ không ly hôn
với Vĩnh Đạo, cả nhà
yên bình sốngnhững tháng ngày ổn
định. Nhưng những điều này
cũng chẳng qua chỉ là
tưởng tượng mà thôi.

Tiếng chuông cửa ở bên ngoài vang
lên, chắc kháchcủa Lâm Quả Quả
đã đến, cô không tiện lộ mặt,
chỉmặc thêm áo khoác để mình nhìn không đến nỗi quá
thảm hại.

Lâm Quả Quả nhanh
chóng ra mở cửa, người
kháchmái tóc ướt đẫm nước mưa trước trán rũ
rượi dán trênmá, nước trên
chiếc ô rủ trên tay vẫn chảy từng
giọt.

“Lâm Bác, ra đây con”.
Cô ấy vẫy tay gọi con, Lâm Bác
rất nghe lời chạy ra
ngoài.

Phổ Hoa muốn giữ Lâm Bác
lại, nhưng nhận ra
người đứng phía sau Lâm Quả Quả,
nhất thời không dám tin
vào mắt mình, cô vốn
cho rằng sẽ không
có bất cứ liên hệ với bạn bè bên
cạnh Vĩnh Đạo nữa,
không ngờ mớichưa đầy mấy
ngày, Cao Triệu Phong
đã tìm được chỗ Lâm Quả
Quả.

“Cậu... làm thế nào tìm
được... có chuyện gì à?”.

Cao Triệu Phong bước
lên trước, tay nắm
chặt thành nắm đấm giống như
đang chuẩn bị điều gì đó, một lúc lâu
sau mới miễn cưỡng
nói: “Chị dâu... em tới... đón
chị...”.

“Đón tôi?”. Lặp lại lời cậu ta,
trong lòng Phổ Hoa
độtnhiên dâng lên một dự cảm xấu,
giọng nói có phần run
rẩy, “Cậu đón tôi... làm gì?”.

“Đón chị...”. Cao
Triệu Phong hít sâu một hơi, lộ ra vẻ
khó xử, “Chị dâu,
chị đừng hỏi nữa, trước tiên
nhanhchóng chuẩn bị đi, em đợi ở ngoài”.

Nói xong liền quay
người đi ra, chỉ còn lại một
mìnhPhổ Hoa ngồi ngơ ngẩn trên
giường.

Lâm Quả Quả thu xếp
xong cho Lâm Bác rồi
quay lại, trong tay cầm
một chiếc áo khoác
dày. Thấy cô ngồi
ngẩn ra, bước tới
khoác áo lên vai cô.

“Mặc vào rồi đi mau đi”. Lâm Quả Quả
không cười, trong lời nói có vị
an ủi cũng khiến Phổ Hoa nảy
sinhcảm giác bất an. Cô không
nén được liền nắm tay LâmQuả Quả, không
biết nên làm gì.

“Phải đi đâu? Đã xảy ra chuyện?”.

“Phải về Bắc Kinh”.
Lâm Quả Quả ngồi
xuống giúp cô cài cúc áo,
ôm vai cô, “Xảy ra chút
chuyện cần cô vềBắc Kinh, mặc áo
trước đã, tôi đặt thuốc giảm sốttrong túi áo bên
trái, cô nhớ uống, cậu ta
đang đợi ởngoài, nhanh đi đi”.

Phổ Hoa bước tới
cửa, vẫn nắm chặt
tay Lâm QuảQuả không rời,
“Đã xảy ra chuyện gì?”.

Lâm Quả Quả không
nói, chỉ che giấu bằng
cách thở dài.

“Là... Vĩnh Đạo...”. Phổ Hoa
nóng lòng vội ghìm
xuống, giọng nói run rẩy
gần như bản thân
cũng nghe không ra. Cô
nghĩ có thể kinh động đến Triệu
Phongnhư vậy chỉ có Vĩnh Đạo.

“Đừng hỏi nữa!”. Lâm Quả Quả
không muốn trả lời,
đẩy cô ra ngoài, đưa mấy thứ tùy thân
của cô cho CaoTriệu Phong, ra hiệu
cậu ta xuống trước.

Sau khi Cao Triệu Phong
đi, Lâm Quả Quả ôm
chặt vai Phổ Hoa, dặn dò
cô giống như một
người chị gái: “Phổ Hoa, cô phải kiên
cường, biết không!”.

Hai chữ “kiên cường” quá
nặng nề khiến Phổ Hoa
rùng mình.

Lâm Quả Quả đưa Phổ Hoa
xuống tầng, che mưa cho
cô lên xe Cao Triệu
Phong. Cô quay đầu nhìn
LâmQuả Quả dần biến mất
trong màn mưa, lòng
thầm cầu nguyện, cho tất
cả mọi người ở bên, bố, mẹ, Quyên
Quyên, cả Vĩnh Đạo nữa. Nhưng
cố gắng hết sức
kiềmchế đến vậy, đáy lòng
vẫn không ngừng dâng
lên cảm giác sợ hãi
và lạnh giá, cô túm
chiếc cúc áo trước ngực
thành một nắm, để bản thân
mình trấn tĩnh hơn.

Xe đi trong làn mưa, nhanh
chóng chìm vào trong
bóngtối của buổi đêm, không
thể nói được là con
đườngquen hay lạ. Cảm giác bất an
và sợ hãi giống như
tấmlưới dày, tung khắp bầu
trời, vây cô ở giữa.
Trên đường Phổ Hoa gọi điện cho bố, hy
vọng nói với ông vài câu để lòng
vui lên, nhưng tiếng chuông
vang lên rất lâu mà
không có người nghe
máy, xem thời gian,
có lẽ bố đã đi chơi cờ rồi.

Trên đường trở về Bắc
Kinh, ngoài tiếng mưa đập trên
tấm kính, trong xe từ
đầu đến cuối đều bao trùm bởi sự im
lặng. Nửa chừng đi qua trạm thu
phí, Phổ Hoa tìm được hai
viên hạ sốt Lâm Quả Quả
đặt trong túi, bênngười không có
nước, chỉ có thể nuốt
chửng. Viên thuốc tắc
trong cổ họng không
lên cũng không xuống
được, muốn ho không ho ra
nổi, muốn nuốt cũng
nuốtkhông xong, vị đắng lan ra
trong miệng.

Cho dù xảy ra chuyện
gì cũng phải dũng
cảm, giống như Lâm Quả Quả
nói, trải qua đủ mọi chuyện
vớiVĩnh Đạo, còn có gì không
thể chịu đựng chứ?

Xe ra khỏi đường cao
tốc, tiến vào thành
phố, mưa dầndần nhỏ hơn.
cần gạt mưa vẫn
chuyển động theo quy luật, Phổ Hoa
nhìn ra ngoài nhận ra ký
hiệu đường,phát hiện xe đang lái trên
con đường quen thuộc, cách
nhà không xa.

Tại bãi đỗ xe cũ,
Cao Triệu Phong xuống
mở cửa xe.

“Chị dâu, đến rồi”.
Cậu ta không quay đầu chỉ lặng
lẽnhìn cô một cái bằng gương
chiếu hậu rồi nhanh
chóngquay đầu đi.

Phổ Hoa cảm ơn, đẩy cửa xe, vô
thức quấn chặt áo khoác của Lâm Quả
Quả, trơ trọi đứng trước xe.
Đậpvào mắt là ký hiệu lớn,
màu đỏ của bệnh viện, trong
sắc đêm biến thành màu khác,
dường như nuốt đi tấtcả mọi thứ
trong bóng tối.

Một người đàn ông toàn thân
vận đồ đen đang đứngcách xe không xa.

Là Vĩnh Đạo! Chỉ
nhìn đường nét của anh, cô cũngkhông
thể nhận nhầm.

Gặp được anh, Phổ Hoa thở phào
nhẹ nhõm, ít nhất
anh vẫn ổn, không
xảy ra chuyện gì. Khi
anh từng bước đi tới, sự nhẹ nhõm
trong nháy máy biến
mất, cô đang định chạy
tới rồi sững lại.

Đằng sau Vĩnh Đạo là cánh
cửa rộng lớn đã mở một nửa, một con
đường sâu thẳm, đèn hai bên
sáng trưng, treo những
tấm biển nổi bật,
màu đen, màu trắng, cóhoa, cửa sổ còn
bày hộp gỗ, chỉ có
hai vị khách bước
ra, trên mặt mỗi
người đều có vẻ bi thương.

Phổ Hoa bắt đầu run rẩy
không khống chế được, cơ thể
đột nhiên mềm nhũn,
đến một chút sức lực cũng
không có, cơn đau âm ỉ nơi lồng
ngực lan tỏa toànthân. Mỗi lần
Vĩnh Đạo tiến lại từng chút
một, cô liềnlủi một chút.
Nghe thấy bước chân
giẫm trên sàn xi
măng, cho tới khi không còn chỗ
để lùi.

Quen nhau bao nhiêu năm, cô
chưa từng gặp một
Vĩnh Đạo như thế này. Dưới
đôi mắt đỏ ngầu là một
quầngthâm đáng sợ, mái tóc ướt từng
lọn từng lọn dính
trênmặt, nhưng trong mắt anh lại có một
sự lạnh lẽo len vào
tim cô.

Bi thương, lo lắng,
sốt ruột, Phổ Hoa
không phân biệtnổi là cảm giác
gì, cô giật mình,
lại lùi một bước,
taynắm chặt mui xe.

“Anh...”.

Vĩnh Đạo dừng trước mặt cô, anh
đứng rất gần, gần
tớinỗi cô dường như có thể ngửi
được mùi thuốc sát
trùngtrên người anh đã bị nước mưa dội
qua. Anh giơ tay đỡ vai cô, rất dịu dàng
nhưng cũng rất kiên định.

“Nhìn anh, Phổ Hoa!”.

“Phổ Hoa...”. Anh hít sâu một hơi, siết
chặt vòng tay.“Buổi chiều... bố đi chợ mua đồ... bị...”.

“Cái gì?...”.

Cô bắt đầu run rẩy kéo cổ áo tay anh, khom người kiềm chế cơn khó chịu dâng lên
từng đợt.

“Sau đó...”.

“Họ gọi điện cho em nhưng mãi không liên lạc được, sau đó tìm được anh, khi anh
tới... đã không còn kịp nữa...”. Anh kể
lại một cách khó khăn, từng giọt lệ tràn ra trong đôi mắt ngầu đỏ.

“Cái gì gọi... không kịp nữa?”.

Qua vai anh truyền đến tiếng khóc trong cửa lớn, đâm vào thần kinh của cô. Trong
sân, nhân viên làm việc mặc đồng phục đẩy xe qua, một tấm vải trắng trùm lên
chiếc xe, bánh xe nghiến lên con đường gạch phát ra tiếng cót két, toàn thân cô
chấn động theo âm thanh đó, tay dường như bấm vào thịt anh.

“Phổ Hoa...”. Anh nâng mặt cô lên, cực
kỳ bi thương nói với cô, “Phổ Hoa... bố mất rồi...”.

Cô căn bản không hiểu anh nói gì, cơ thể mềm nhũn, nhìn bầu trời sương mù,
trong đầu dường như có tiếng ù ù vô tri vô giác, giống tiếng đồng hồ, lại giống
như tiếng khóc tan nát cõi lòng.

Cô lấy hết sức đẩy anh ra, cơ thể bùng nổ sức mạnh, thúc đẩy cô loạng choạng
chạy về phía trước, xộc vào cửa lớn, men theo con đường gạch.

Anh đuổi theo, ôm cô từ phía sau, điên cuồng gọi tên cô.

“Phổ Hoa! Phổ Hoa! Phổ Hoa!”.

Cô leo lên bậc thềm, ngã trước cửa, cuối cùng cô dừng lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn
bước tới dưới bảng hiệu, ngẩng đầu.

Nhà xác?

Nhà xác!

Nhà xác!

Trong đầu cô nhất thời hỗn loạn, mấy chữ đó trở nên mơ hồ, cô quay đầu kéo Vĩnh
Đạo, hỏi một cách không chắc chắn: “Vừa nãy anh... nói...
cái gì?”.

Anh ôm cô, lồng ngực phập phồng mãnh liệt, cuối cùng một giọng nói bi thương
vang lên:

“Phổ Hoa... bố không còn nữa rồi...”.

*********

Trên giấy chứng nhận tử vong ghi thời gian bố qua đời, bên dưới là chữ ký của
Vĩnh Đạo, Phổ Hoa cầm bút lên, tay vẫn cứ run run, chữ viết xiêu vẹo, Vĩnh Đạo
bước tới nắm tay cô giúp cô viết nốt.

Ra khỏi phòng làm việc của bệnh viện, cô ngồi trên hành lang, đợi Vĩnh Đạo làm
các thủ tục khác. Cửa lớn của nhà xác nằm
chéo với chỗ cô ngồi, luôn có gió lạnh âm u mang theo tiếng khóc vọng lại từ
cuối hành lang. Trước khi vào, Vĩnh Đạo kéo cô ra một bên, dường như cầu khẩn
thương lượng với cô: “Đừng đi đến cuối hành lang nhé? Hai ngày nữa rồi nhìn
sau?”.

Mặt cô đỏ rực, chỉ còn lại hai đầm nước tối om trong đôi mắt, thế nào cũng
không thể tập trung được, cô lắc đầu một cách máy móc, mò mẫm bức tường dài
mênh mông, vẻ mặt bướng bỉnh.

Vĩnh Đạo úp tay lên cái trán nóng bừng của cô, cô tránh đi.

Nền gạch phản chiếu ánh đèn âm u, nét mặt cô cũng xa vắng.

“Em muốn vào!”.

Cô nhấn mạnh từng từ, rít lên qua kẽ răng, bản thân giơ tay ra gõ cửa. Anh
không lùi bước, thở dài, tới cửa sổ của phòng trực đêm đưa giấy chứng nhận.

Rất nhanh, cánh cửa sắt khép chặt từ từ mở ra, một luồng khí lạnh buốt xộc lên.

Phổ Hoa rùng mình, vô thức dán sát vào sau Vĩnh Đạo.

Anh bình tĩnh, kéo tay cô ủ ấm, cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay, họ
trao nhau ánh mắt phức tạp, bước vào.

Nhân viên làm việc theo thông tin trên tờ chứng nhận đi tìm vị trí, mở tủ sắt,
kéo ra giá sắt trong ngăn tủ. Phổ Hoa luôn đứng sau,
khi sắp lật tấm vải trắng phủ trên đó, cô nhắm mắt, dán mặt vào lưng Vĩnh Đạo. “Được
rồi, qua đây đi!”.

Nhân viên đưa tấm khăn trắng cho Vĩnh Đạo, anh quay người lại, che đi cảnh tượng
trước mắt, lại xác nhận một lần nữa với cô.

“Em thực sự muốn nhìn chứ?”.

Phổ Hoa bịt miệng, cúi đầu im lặng, cuối cùng lấy hết can đảm từ từ bước ra.

Một cơ thể mất đi sinh mệnh nằm trên giá, lại gần hơn chút nữa còn có thể nhìn
thấy dấu vết vụ tai nạn xe để lại trên đó. Vệt máu
nâu loang lổ trên bộ quần áo, miệng vết thương cấp cứu chỉ khâu đơn giản, dưới
ánh đèn cả gương mặt xanh xao, co rúm, hoàn toàn là một người khác so với người
bố trong tưởng tượng của cô.

Cô không biết cái gì đã chống đỡ được mình mà có thể giơ tay chống lên giá,
từng chút tiếp cận bàn tay ở bên ngoài.

Cả đời bố làm kỹ thuật trong xưởng, hai tay quanh năm lúc nào cũng có những vết
thương lớn nhỏ, gan bàn tay có một vết sâu, cô không thể nhận nhầm. Lật bàn tay
lạnh lẽo cứng ngắc đó, cô ngồi xuống tìm kiếm nếp nhăn trên đó. Cuối cùng, sờ
thấy vết chai thô ráp quen thuộc ở giữa khe hở ngón tay.

Toàn thân không còn trọng tâm, Phổ Hoa ngồi bệt xuống đất, dựa lên thanh chống
bằng sắt, dường như linh hồn cũng bị rút sạch.

Vĩnh Đạo cúi xuống, cẩn thận đỡ cô: “Chúng ta ra ngoài đi, được không?”.

Cô không chút phản ứng, cũng không đứng dậy nổi, chỉ kéo bàn tay đó không
buông.

“Phổ Hoa...”. Anh vỗ vỗ mặt cô, ôm cô
lên để cô dựa vào mình.

Cô vẫn như đang thiền, cả người mềm nhũn, không ngừng run rẩy.

Nhân viên bước lên đóng tủ, cô mới đột nhiên định thần, nhào lên kéo mép giá
sắt, tan nát cõi lòng gọi một tiếng: “Bố!”.

Thế giới của Phổ Hoa sụp đổ, thậm chí cô cũng không biết trở về nhà kiểu gì, vì
sao có rất nhiều người bên giường, quan tâm gọi tên cô.

Ngoài mệt mỏi và đau đớn, trong đầu cô trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra,
không đau khổ cũng không náo loạn, ngồi trên giường yên lặng đến khác thường.

Có người nắm tay cô, liên tục xoa nắn tay chân lạnh lẽo của cô. Cô quá mệt, không
muốn quay đầu nhìn rõ đó là ai, ánh mắt lạc đến một góc trong căn phòng rồi
dừng lại ở đó, nhớ về gương mặt bố trước khi rời nhà.

“Uống chút nước đi...”. Giọng nói quen thuộc lại
vang lên lần nữa, xoa đầu cô, khẽ vỗ vai cô, giống như đối xử với một đứa trẻ
sơ sinh còn quấn tã, “Phổ Hoa...Phổ Hoa...”.

Cô định thần lại quay về hướng anh, nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng khóc
ngắt quãng ở ngoài cửa. Mẹ cũng chen lẫn trong
đó. Vì rất đau buồn nên cô đắp chăn trùm
đầu để bản thân mình co vào đó, được bóng tối ôm ấp.

Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng thở dài, dường như chạm vào vết thương trong
trái tim, nước mắt chảy xuống.

Sự tồn tại của Vĩnh Đạo là niềm an ủi lớn lao trong giờ khắc này nhưng với thân
phận của họ, cô không thể biểu hiện quá nhiều trước mặt anh.

Tiếng khóc bên ngoài dần yếu đi, ban đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ thấy
âm thanh không khí giãn nở, Phổ Hoa lật chăn ngồi dậy, cầm khung ảnh đầu giường
dán sát vào má nóng bừng, dưới ánh đèn cô nhìn kĩ người trong ảnh. Đó là
bức ảnh chụp chung hiếm hoi của cô và bố tại hiệu chụp ảnh, hai người mỉm cười
với nhau, đường nét mặt mũi đều giống nhau một khách khó nói. Cũng là
sự ngầm ăn ý giữa hai bố con, những năm qua cô mới có thể trở về bên bố khi gặp
thất bại và những điều không như ý.

Nhưng bây giờ, bố đã không còn.

Nghe thấy tiếng động khẽ trong phòng, cô chợt ngẩng đầu mới phát hiện Vĩnh Đạo
ngồi trong góc, cánh tay giao nhau trước ngực, vẫn vẻ bi thương hiện rõ trên
mặt, tuyệt không ít hơn cô một chút nào.


“Uống thuốc đi...”. Anh bước tới, cầm cốc
nước và viên thuốc trên đầu giường, “Em không thể ngã xuống, bố chỉ còn mình em
thôi!”.

Cô nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc.

Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Phổ Hoa đã ra khỏi giường, tìm một bộ quần
áo đen trong tủ, vấn tóc thành búi bằng chiếc bút chì.

Mở cửa phòng, trong phòng khách mùi thuốc lá nồng nặc. Người
đến chia buồn đều tản đi, trên bàn trà bày cốc, gạt tàn đã dùng, Vĩnh Đạo nằm
trên ghế sofa, đắp áo khoác, đầu gối lên tay. Nghe thấy tiếng kẹt cửa anh liền
ngồi dậy.

Phổ Hoa không nói gì, đi vòng qua ghế sofa vào phòng tắm chỉ đơn giản rửa mặt
gội đầu, dùng nước ấm vẩy lên đôi mắt khô. Khi ra, anh xắn tay áo lên thu dọn
đồ đạc trên bàn. Phổ Hoa bước qua đó, cầm
giẻ lau từ tay anh.

Anh đứng bên, dấu vết của việc thiếu ngủ hiện rõ trên mặt. Cô biết
bản thân mình cũng chẳng ổn, nhưng vẫn thu dọn đồ đạc, quay lưng nói với anh:
“Em uống thuốc rồi”.

Cả một buổi sáng, Phổ Hoa đóng cửa trong phòng sắp xếp hậu sự của bố, những
việc muốn làm đều viết trên giấy, liệt kê rất rõ ràng. Cô vẫn
không muốn lên tiếng, việc gì cũng viết trên mảnh giấy đưa mẹ hoặc Vĩnh Đạo.

Buổi trưa Quyên Quyên vội đến, mang theo đồ ăn, Phổ Hoa bày trên bàn, kéo Quyên
Quyên vào trong phòng bố khóa trái cửa.

“Sao vậy?”. Quyên Quyên thấy cô bật
máy thu thanh, bật âm thanh ở mức lớn nhất tiếp sóng chương trình Bình thư đang
phát. [Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian
của Trung Quốc, khi kể chuyện câu chuyện dài dùng khăn, quạt làm đạo cụ.]

Phổ Hoa thu dọn quần áo bên gối, nhoài lên đó, mệt mỏi day day Thái Dương, lấy
ra tờ giấy xếp gọn gàng trong túi “Mua giúp mình chút đồ”.

Quyên Quyên nhìn mảnh giấy dùng mu bàn tay áp lên trán và sau gáy cô, vẫn hơi
sốt, không ra mồ hồi.

“Không thì đi xem một chút? Việc có thể để người khác làm”.

Cô cố chấp lắc đầu, chống người lên ôm Quyên Quyên dựa vào vai cô ấy.

“Mình muốn tự làm, uống chút thuốc là được”.

“Phổ Hoa...”. Giọng nói của Quyên Quyên
trở nên nghẹn ngào, trong mắt lộ ra vẻ thương xót và thông cảm, “Mình biết xảy
ra chuyện như thế này... cậu nhất định rất buồn... nhưng... việc đã
đến nước này, cậu phải kiên cường... Bố cậu
tuy không còn, nhưng vẫn có bọn mình...”.

Phổ Hoa lau đôi mắt khô, ngoài đau đớn vẫn là đau đớn. Trong
lòng trống rỗng, không phải không muốn tưởng nhớ và bi thương, chỉ là không còn
sức mà thôi, “Mình biết... nhưng vẫn có rất nhiều
việc phải làm...”.

“Ăn chút đồ đi, mình mang vào cho cậu nhé?”. Quyên
Quyên hỏi.

“Nằm một chút trước đã, cậu đi ăn đi”. Phổ Hoa
xua xua tay, dựa lên gối vặn nhỏ âm lượng của máy thu thanh.

“Vậy mình ở cùng cậu”. Quyên Quyên ngồi cạnh cô,
kéo tấm mền đắp lên người cô, đút tờ giấy vừa nãy vào trong túi áo.

Lo chuyện hậu sự là công việc cực kỳ rườm rà kiệt sức, cả nhà cô của Phổ Hoa
đến, lo liệu giúp cô từ đầu đến cuối.

Vĩnh Đạo cũng ở đó, Phổ Hoa không biết anh tới khi nào, hoặc anh không hề đi.
Anh phụ trách tất cả việc tiếp đón, tiễn đưa và việc bên ngoài, giảm bớt vất vả
cho cô. Hàng sáng khi cô dậy, trên bàn đã bày nước mật ong và thuốc, bữa ăn
cũng đặc biệt được chuẩn bị, đều là những món cô từng thích ăn.

Nhưng thời gian này, cô quả thật không ăn nổi cái gì, cũng không soi gương. Sờ
hai má gầy đi, đôi môi khô nẻ, cô không còn quan tâm nữa.

Nếu nói bình thường thì chỗ nào cũng đều không thoải mái, nhưng nếu nói cô bệnh
thì Phổ Hoa vẫn kiên trì được.

Hai hôm trước khi đưa linh cữu đến nơi hỏa táng, Quyên Quyên đưa cô đi chọn áo
cho bố. Trong cửa hàng, cô giơ áo
dài kiểu Trung Quốc màu đen lên so với ánh mặt trời, đột nhiên đầu óc choáng
váng ngã trước quầy hàng. Khi cô được đỡ lên, bộ
quần áo trên tay đã bẩn, cổ tay cũng bị trầy một miếng da lớn, chảy máu. Cô dựa
lên tường khó nhọc thở hai hơi, dựa vào người Quyên Quyên dặn dò: “Đừng... Đừng
nói cho anh ấy biết...”.

Quyên Quyên biết cô đang chỉ điều gì, chẳng có cách nào với sự cố chấp của cô.

“Hà tất phải vậy?”.

Phổ Hoa kiểm tra xong chỗ ngã sượt da, cắn môi buông tay áo xuống phủi bụi đất,
yếu ớt tựa như đang độc thoại: “Dù sao sau này... cũng là
một mình...”.

************

Vất vả chống đỡ đến tuần đầu của bố, sáng sớm Vĩnh Đạo vào phòng gọi Phổ Hoa
phát hiện thấy cô đã thay bộ đồ đen lặng lẽ đứng đợi bên cửa sổ, bên mai cài
một đóa hoa nhỏ màu trắng.
Cô tiều tụy hơn mấy ngày
trước, một chút trang
điểm nhẹ cũng không
thể che đi quầng mắt
xanh đen và đôi má gầy đi một
cách rõ ràng.

Cô bước tới bên cạnh
anh, cố ra vẻ bình tĩnh
nói: “Em xong rồi... đi thôi...”.

Anh nắm chặt chiếc
chìa khóa xe trong tay,
kìm chếcơn kích động muốn bước lên ôm cô vào lòng.

Ở nhà họ Diệp bảy
ngày, những câu họ nói
với nhau cộng vào
không quá mười câu,
cho dù anh làm gì, nói gì, cô đều phản ứng
rất lạnh lùng, cũng
không chỉ đốivới mình anh, cô chẳng có hứng thú với cái gì,
ăn cơm cũng miễn
cưỡng mới ăn được một ít.

Trước khi ra khỏi cửa,
Phổ Hoa lại vào phòng
ngủ của bố, nằm sấp lên
giường một lát, mở
chương trình phátthanh, chuyển sang
tiết mục bố thường
nghe.

Trên đường, tâm trạng của Phổ Hoa gần
như không cóbất kỳ sự bất
ổn nào, tới giờ phút
tạm biệt cuối cùng,
chỉ yêu cầu được ở riêng
với bố vài phút.

Sau khi tất cả mọi
người đi ra, cô cầm những thứ
chuẩn bị trong túi bày
bên cạnh bố. Trong
đó có tấm ảnh hồi nhỏ của cô, một lọn tóc,
một hộp bánh sủi
cảo,một bao thuốc và một hộp cờ
tướng. Cô khẽ gọi tiếng
“bố”. Giống như khi bố
ngủ trưa, cô rất sợ làm bố
tỉnhgiấc.

Nhưng trong lòng Phổ Hoa
hiểu rõ. Lần từ biệt này là
vĩnh viễn, vì thế cô
ngây ngốc nhìn bố đang nằm
trongcỗ quan tài, ghi nhớ từng chi
tiết trên gương mặt
bốvào trong đầu. Cuối cùng cô bước tới
trước bố, cúingười ấn môi lên
vầng trán đã không
còn ấm nữa.

Nước mắt tràn ra khỏi
khóe mắt, theo chóp
mũi rơi trên mặt bố, một
giọt, hai giọt... Cô lặp
lại: “Bố, con là Phổ Hoa...”.

Căn phòng từ biệt
trống rỗng chỉ có
giọng nói của mình
cô.

Quan tài đóng lại,
đặt lên xe đẩy đi. Phổ Hoa
đuổitheo, mắt tiễn chiếc xe đẩy
đi xa, quỳ trước cánh
cửacuối cùng của phòng từ biệt, bái lạy chào
tạm biệt bố.

Trán đụng vào nền đất lạnh
lẽo, một chút an ủi tronglòng cô tan vỡ theo
từng giọt nước mắt,
dường như hóa thành nhiều
mảnh vỡ.

Vĩnh Đạo bước ra từ cửa sau, đỡ cô lên,
tất cả nỗi bi
thương và yếu ớt của cô
đều bộc lộ trước mặt
anh. Anh không nói gì chỉ ôm cô, dùng cằm cọ lên
trán cô.

“Khóc đi... Khóc đi em...”. Anh như đang cẩn
thận dỗ dành một đứa trẻ.

Lời của anh khiến cô càng
đau lòng hơn, sự
kiêncường bề ngoài mấy ngày
qua sụp đổ tan tành, cuốicùng Phổ Hoa
không kìm nén được nữa, cô
òa khóctrong vòng tay anh.

“Vì sao... Có phải
em... làm sai điều gì
không...”. Cô chạy đến cánh cửa lớn
đã đóng, nhoài lên cửa
gàokhóc, “Bố... Sao bố tàn nhẫn
như vậy... Bố... Đừng
bỏcon... Bố trở lại đi... Con là Hoa
Hoa... Bố, con là Hoa Hoa... Con làm
thế nào... Bố, bố trở lại...
bố trở lại...”.

“Suỵt...”. Anh bước theo,
nghẹn ngào nói không
lênlời, cúi đầu trước bố như cô, áp lên vầng trán
nóng hổi của cô, đáy mắt có
sự áy náy được cất giấu rất lâu rồi,
“Khóc đi... Sẽ ổn thôi... Còn có anh mà...”.

Cho dù anh đang nói dối cô cũng
muốn tin, giây phút
này cô rất cần một cái
ôm, không thể suy nghĩ đến khúc mắc và
khoảng cách giữa hai
người, ôm eo anh,cô mặc kệ tất cả mà
khóc, nước mắt từ từ
thấm ướt áo anh.

Họ ở lại một lúc trong
phòng từ biệt, trước
khi nghi thức từ biệt bắt
đầu, họ được nhân
viên mời ra ngoài.

Một trước một sau rời
phòng từ biệt, cô liền bước
vàotrong ánh nắng mặt trời,
trốn xa anh, một mình
hongnắng dưới ánh nắng bên ngoài, ánh mắt bay đến tấm bia
mộ phía xa.

Một bóng đen trùm
lên đỉnh đầu cô, bước tới
đằng sau ôm lấy bờ vai
cô. Cô vốn có thể
vùng vẫy nhưngkhông muốn động đậy, dựa sát vào
lòng anh.

Nhân viên đột nhiên
mở cánh cửa bên,
thúc giục ngườinhà rời đi.

“Đỡ chút nào chưa?”. Anh
hỏi.

Cô thu lại ánh mắt đặt trên
tấm bia phía xa, “Vâng”một tiếng, để anh
đỡ.

“Vần không hạ”. Tay anh
đặt trên trán cô,
muốn xoay người cô lại.

Cô không cử động, thấp giọng
nói: “Em không sao”.

Trên xe trở về nhà,
Phổ Hoa ôm hũ tro
ngồi cùng Quyên Quyên ở ghế
sau, khi đến gần
ngõ, xe đi chậmlại, Vĩnh Đạo hạ cửa
kính một bên xuống,
chống lên vô lăng nói:
“Sắp tới nhà rồi”.

Phổ Hoa áp mặt lên tấm kính,
hồi tưởng lại con ngõ
nhỏ quen thuộc, người
già tụ tập xung
quanh cây khếchỗ ngã ba,
dưới cột điện là nơi
bố thường hay đánh cờ mỗi buổi tối,
con đường nhỏ kéo dài đến chợ,
mộtbên đường hơi trũng xuống,
vẫn chưa được rải
nhựa.

Cô cúi đầu xoa nhẹ
hoa văn trên hũ tro,
chớp đi hơi nước trong mắt, ôm hũ lên ngang
cửa sổ, nói: “Bố, chúng ta sắp
tới nhà rồi”.

Xe chầm chậm đi qua con ngõ họ
sống mấy chục năm,
chạy thẳng đến dưới
tòa nhà.

Vì là tối đầu tiên
sau khi hỏa táng, Phổ Hoa
kiên trì túc trực bên
lĩnh cữu bố.

Cơ thể biến mất,
linh hồn mãi tồn
tại, đây là lý giải về sinh
mệnh của cô.

Bàn thờ đặt trong
phòng bố, bức ảnh phục chế
trước đó đã được in ra.

Đa phần người thân và
bạn bè tham gia xong
nghi thức đều đã rời đi, cả nhà
cô họ về khách sạn, mẹ cô đợi
đến nửa đêm cũng bị dượng đón về. Căn
phòng trở nêntrống vắng, Phổ Hoa
thắp nén nhang, chuyển
chiếcbàn, ngồi trước di ảnh của bố, cầm vài tờ
giấy đã viếttrong bảy ngày qua, lặng lẽ
đọc dòng chữ trên đó.

Nửa đêm gần về sáng có
người gõ cửa, cô mở
khóa,Vĩnh Đạo đang đứng trước cửa, bưng
thuốc. Vài ngàykhông được nghỉ
ngơi, nếp nhăn trên
trán anh hằn rất sâu, hiện rõ tâm sự
nặng nề.

“Anh có thể vào không?”. Anh
hỏi.

Cô lùi lại một
chút, nhường đường: “Anh vào đi, em...vừa
vặn em đang có chuyện
muốn nói với anh”.

“Sao vậy?”. Anh vô
thức giơ tay thử nhiệt
độ của cô,bị cô tránh đi.

“Anh ngồi đi”. Cô
chuyển chiếc ghế đặt trước mặt
mình.

“Có chuyện gì?”.

Cô trở lại bên tấm
ảnh bố, lấy một vật
bước tới cạnh anh.

“Cái này... cho anh”.

Phổ Hoa cẩn thận mở bàn
tay, đôi mắt vằn những tia máu
không chút do dự.

Một chùm chìa khóa
nằm trong lòng bàn tay
cô, trên vòng chìa
khóa treo mác ô tô, vốn dĩ cùng
một đôi vớichìa khóa xe của anh, khi mua
xe mỗi người dùng
mộtchiếc, ám chỉ sẽ không
chia ly.

Vĩnh Đạo nhìn chìa khóa, lại
nhìn cô, không hiểu ý
cô.

“Đây là chìa khóa nhà bên
đó...”. Cô dừng lại
mộtchút, nhấp môi, “Sau này...
em không muốn qua đó”.

Đến một, hai giây
sau anh vẫn hoàn toàn
không hiểu.

“Em có ý gì?”.

“Chính là căn nhà... trả lại cho
anh, em sẽ nhanhchóng hết sức dọn
đồ về đây”. Cô nói hết những
lời đã chuẩn bị sẵn trước
đó, học thuộc đâu ra đấy từng
chữ.

“Em muốn chuyển đi?”. Anh vẫn
không thể tin nổi,tang lễ vừa kết
thúc cô liền nghĩ
tới những điều này.

“Vâng, em muốn chuyển về, đây mới là
nhà của em”.Cô gật đầu.

“Nếu anh không đồng ý?”.

“Đây là chìa khóa, anh nhận lấy
đi”. Cô không giải
thích nhiều nữa, giao
chìa khóa vào tay
anh, lấy cốc nước lại
tiếp tục ngồi trước
di ảnh, trở thành một pho
tượng.

“Em...”.

“Mấy ngày này, cảm ơn
anh. Bây giờ... anh có
thể về rồi”. Cô ngồi thẳng
lưng, từ đầu đến cuối quay
lưng lại với anh.

Phổ Hoa không nghĩ ra
cách nào tốt hơn để cảm ơn anh, những
thứ cô có chỉ còn lại căn nhà
đó.

Nhưng anh không đi, cũng không ngồi, chỉ
đứng sau lưng cô.

Không biết đứng đã bao lâu, không
đợi được cô quay đầu, anh mở cửa đi
ra.

Sau vài phút là
tiếng đóng cửa.

Phổ Hoa lại chờ đợi rất lâu, cổ tê dại
mới quay đầu lại,
Vĩnh Đạo đã không còn ở đó nữa.

Cô đứng lên đi ra phòng ngoài, dựa lên
khung cửa nhìnxung quanh căn
phòng.

Bốn bức tường trắng,
đồ đạc trong nhà đã cũ.

Đây là căn phòng trống
rỗng, không có bố, sau
nàycũng không còn Vĩnh Đạo.

Họ đều là những người không
thể thay thế, bây
giờ, cô đều đã mất họ.


************


Cho dù trải qua đại tang,
cũng không thể có
người mãi mãi ở bên,
đây là đạo lý Phổ
Hoa hiểu rất rõ.

Sau khi Quyên Quyên
về, cô uống thuốc,
vẫn mặc nguyên quần áo nằm
trên giường, nhanh
chóng thiếp đi. Sau bảy
ngày, lần đầu tiên cô
được gặp bố trong
giấc mơ của mình, ông vẫn chắp
tay sau lưng đứngtrong ánh tà
dương mỗi hoàng hôn,
nghe tiết mục Bình
thư ông ưa thích. Thấy cô vào,
ông cười hỏi: “Hoa Hoa. Tối nay
gói bánh sủi cảo
không?”.

Cô vội gật đầu bước tới ban
công, gọi một tiếng
“Bố?”.

Bố quay người chỉnh
kênh, không nghe thấy.

Cô tiếp tục bước
lên phía trước, tới ban
công, run rẩy gào: “Bố...”.

Bố vẫn không để ý, nhìn
xuống tầng dưới.

Cô không cam lòng,
giơ hai tay muốn ôm bố. Cơ thể
bố đột nhiên nghiêng lệch ra
ngoài lan can, khi cô sắp
chạm vào, kể cả
chiếc đài cũng bay theo. Cô cảm
nhận được gấu áo bố, cũng chỉ trong
giây phút ngắn ngủi,
sau đó là âm thanh va chạm rầm
rầm, hồn bay pháchlạc...

Phổ Hoa hét lớn, cơ thể
nảy lên, thực ra chỉ
là trở mình tỉnh
giấc.

Cô ngồi dậy, rèm cửa sổ vẫn khẽ lay
động trong gió,không có bóng
dáng bố, căn phòng
chỉ có cái lạnh u buồn.
Cô sờ lên người, toàn
thân toát mồ hôi,
quần áo dính lên lưng rất khó chịu.

Bầu trời chiều âm u ảm đạm như sắp
mưa.

Đóng cửa ban công, cô ôm
đầu gối ngồi ngồi
ngẩn trên giường.

Từ tối trở về từ
Thiên Tân, vết thương
cũ trên ngực bắt đầu tái
phát, sau đó đau từng
cơn, dùng thuốc Quyên
Quyên mua để giảm đau, bây giờ cơn
đau lan rộng ra bả vai và sau
lưng, trước ngực cũng có
cảm giác khóchịu, hít thở đều rất khó khăn.

Cô cầm điện thoại
gọi cho mẹ. Hỏi bà đã
ăn chưa, dặndò bà không cần tới nữa. Cô hiểu rõ thân
phận của bà tham gia quá
nhiều việc hậu sự sẽ
khiến dượng khôngvui. Tuy nói theo
tình lý, mẹ nên tham
gia. Mẹ hỏi cô khỏe hơn
chút chưa, cô cười
nói: “Con không sao”.

Đặt điện thoại xuống, Phổ Hoa
bước ra ban công, đứng ở chỗ bố dừng
lại trong giấc mơ,
nhìn ra xa.

Căn phòng yên tĩnh
đến mức có thể nghe
thấy âm thanh chiếc kim rơi
xuống đất, chỉ có kim đồng hồ treo trên tường chuyển động tích tắc từng tiếng. Trong
hoàn cảnh như thế nỗi đau khổ và cô đơn trong lòng cô không ngừng lan ra, nó
hình thành sự đối lập rõ ràng với cái ồn ào náo nhiệt ở dưới lầu.

Vợ chồng cãi nhau vì chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, trẻ con gây rắc rối, người
già thảo luận giá cả thức ăn và giảm giá ở chợ trong thời gian gần đây, tài xế
xung đột với bảo vệ vì xe ra vào cửa lớn. Còn cô chỉ có một mình với căn phòng
trống.

Cô đứng rất lâu, hai chân đã mỏi, mắt cũng mờ mới trở về phòng. Cô vào
thắp nén nhang cho bố, lấy vải bông lau xung quanh hũ đựng tro của bố, chuyển
ghế tới chỗ gần hơn, giống như trước đây khi ăn cơm xong, ngồi cạnh bố nói
chuyện.

Nhưng lần này chỉ có mình cô nói, không nghe được tiếng bố trả lời.

“Bố... con rất buồn... không
rõ vì sao... có thể... là nhớ
bố...”. Cô nắm chặt quân cờ tướng
trong tay, “Buổi sáng Quyên Quyên đã đi làm... Mẹ...
cũng về nhà bên đó... Con không biết khi nào họ
sẽ trở lại... hay sau này không còn trở lại nữa... Tối
qua... anh ấy cũng đi rồi...”. Cô
ngẩng đầu chờ đợi, sau đó tiếp tục nói.

“Vừa nãy con đã nằm mơ... một giấc mơ rất đáng
sợ...Con gọi bố, nhưng bố không để ý đến con cũng không quay đầu nhìn con một
cái... Có phải bố giận con rồi không.... Nếu
thật thế, cho dù con phạm lỗi như thế nào... bố nhất
định phải tha thứ cho con.. Được không?... Con
biết những năm qua bố sống rất vất vả, rất mệt mỏi... Nguyên
nhân do mẹ, cũng vì con... Con và anh ấy... nhất
định đã khiến bố thất vọng...


Thực ra... con vẫn luôn cho rằng... anh ấy
sẽ chờ đợi...nhưng anh ấy đi rồi... giống
như mẹ lúc đầu...

Con hơi sợ hãi... trước đây, bên cạnh bố ít nhất còn có con... nhưng
sau này... bên cạnh con còn có ai đây?”.

Nhìn nụ cười của bố trong khung ảnh, nước mắt bất giác trào ra, Phổ Hoa không
muốn lau, từng giọt rớt xuống mu bàn tay, lại từng giọt từng giọt khô đi.

“Vì vậy con không muốn tiễn bố đi, mẹ nói bố ở trong nhà sẽ không tốt cho
con... nhưng con thấy không phải
như vậy... con muốn giữ bố lại nơi đây... ở bên
con...có thời gian thì nghe con nói chuyện... Chúng
ta lâu lắm rồi... không nói chuyện... đúng
không bố...”.

Phổ Hoa bình tĩnh nhớ lại quá khứ, thậm chí nghĩ đến cái chết.

“Con không biết... chết có cảm giác thế
nào... không biết bố ở đó sống
có tốt không... Nếu bố thiếu gì... có thể
nói với con trong mơ... nói chuyện với con... Một ngày nào đó... con cũng sẽ
tới nơi đó... con sẽ mua một miếng đất bố thích... sau đó
qua đó ở bên bố... Khi ấy, chúng ta có thể gặp mặt rồi... Đúng không?”.

Nghĩ tới có một ngày đoàn tụ cùng bố, cô ngậm nước mắt mỉm cười.

“Bây giờ con rất tốt... bố không cần lo lắng... Con
sẽ...chăm sóc tốt cho bản thân... Thật
đấy... Con chỉ nhớ bố... vô cùng
nhớ bố...”.

Bố trong ảnh vẫn nở nụ cười, cô đặt quân cờ trở lại bàn cờ, cầm khung ảnh lên,
xoa nhẹ lên khóe mắt đầy nếp nhăn sau tấm kính, khẽ khàng ôm trước ngực.

Cánh cửa két một tiếng dần dần mở ra, ánh dương bên ngoài chiếu qua khe cửa vào
phòng.

Cô quay phắt đầu lại, thấy Vĩnh Đạo nghiêng người dựa lên khung cửa, Phổ Hoa
kinh ngạc đứng sững tại chỗ, hoàn toàn quên mất phải lau nước mắt trên mặt đi.

Cô vốn không chú ý tiếng chuông cửa, nhưng rõ ràng anh đã đứng ở đó rất lâu
rồi, ánh mắt ngưng đọng ở một nơi, túi ni lông trong tay lặng lẽ rủ xuống một
bên người.

“Anh... sao đến vậy...”. Cô lau
qua loa mặt, lấy lại tinh thần.

Vĩnh Đạo không trả lời, bước vào phòng đóng cửa, đổi sang tư thế dựa vào cánh
cửa.

Anh dường như cũng không ngủ cả đêm, mí mắt mệt mỏi rũ xuống, uể oải, râu mọc
lan xung quanh hàm dưới, trên người vẫn mặc bộ quần áo cũ, miếng vải tang màu
đen trên cổ tay áo cũng chưa gỡ xuống.

“Em ăn cơm chưa?”. Anh dịu dàng hỏi.

“Rồi”. Phổ Hoa đặt bức ảnh của
bố lên bàn thờ, trốn tránh ánh mắt của anh.

“Em ăn gì?”. Anh tiếp tục truy vấn.

“Không nhớ nữa”.

“Vậy còn thuốc?”.

“Em cũng uống rồi...”.

“Thật không?”.

Anh không tin, giống như sớm đã nhìn thấu lời nói dối của cô, bước tới đặt tay
lên gáy cô. Trong giây phút lòng bàn tay và da thịt tiếp xúc, Phổ Hoa không nén
được hơi co người lại.

Tay anh rất lạnh, cơ thể cô lại nóng bừng.

Anh không cho cô thời gian giải thích, bế bổng cô lên.

“Anh... làm gì vậy!”. Cô
hoảng hốt, toàn thân mềm nhũn.

“Em đang sốt!”. Anh không thèm phân trần
đưa cô về phòng, đặt cô lên giường, kéo chăn đắp thành hai lớp lên người cô.

Cô vẫn muốn ngồi dậy, lại bị ấn xuống gối. Lần này Vĩnh Đạo dùng chút sức, cô
quả thật không động đậy được, đành nằm xuống, quay mặt vào trong.

“Nghe anh một câu được không?”.

Anh ngồi rất lâu sau lưng cô, vài lần thở dài bất đắc dĩ, giống như quở trách,
cầu khẩn, lại giống như đau lòng.

Nản lòng và mệt mỏi kéo nhau trở lại, cô không phân biệt được tâm trạng của
mình, cuộn tròn người, cảm thấy mọi người đều đã đi, nhưng anh trở lại, còn
khiến cô tủi thân, buồn bã hơn trước kia.

“Anh... đi đi...”. Cô vùi
đầu trong chăn, không muốn nhìn anh, nước mắt không nén được tuôn trào.

Anh không nói gì, ôm cô qua tấm chăn.

Toàn thân cô căng ra, rất nhanh chóng lại mềm đi.Trong cánh tay anh có một sự
ấm áp an ủi không thể nói rõ, cho cô cảm giác an toàn, khiến cô không thể không
từ bỏ cái gọi là khoảng cách, vô tình càng dựa sát vào anh.

Giống như khi từ biệt bố, hai người ôm chặt nhau, không hề có khe hở nào.

**************

Phổ Hoa mệt mỏi rã rời đẩy chăn trên người ra rồi ngồi dậy, túi chườm trên đầu
trượt xuống gối, vài
giọt nước chảy từ Thái Dương
vào tai.

Cô không nhớ mình
ngủ khi nào, trước đó xảy ra việc
gì. Bộ quần áo còn vết mồ hôi
trên người đã được thaybằng bộ đồ ngủ sạch
sẽ, sau cổ còn lót
khăn bông khô.Cô còn đang nghi
hoặc thì cửa phòng
bật mở.

Thấy Lâm Quả Quả
bưng khay vào, Phổ Hoa
kinhngạc, “Lâm Quả Quả... Sao chị
ở đây?”.

“Tỉnh rồi? Cảm giác đỡ hơn
chưa?”. Lâm Quả Quả
đặtkhay xuống, ngồi bên cạnh
giường lấy mu bàn tay thử
nhiệt độ của Phổ Hoa, ấn cô trở lại gối kéo
chăn lên vai cô, “Nằm xuống đi, vừa hạ
sốt”.

“Tôi sao vậy?”. Phổ Hoa
ngơ ngác nằm trở
lại.

“Cô sốt hai ngày rồi”.
Lâm Quả Quả khuấy
cốc nước, thổi cho
nguội, “Khi tôi vừa tới, cô còn
không nhận ra tôi, gọi dậy cũng
không tỉnh, cũng may đã
uống thuốc hạ sốt,
bằng không phải đi bệnh viện”.

Phổ Hoa quay đầu nhìn
đồng hồ báo thức trên đầugiường,
“Bây giờ... đã là chiều rồi
à?”.

“Buổi tối... sắp hai giờ
rồi...”. Lâm Quả Quả
bưngnước đường gừng tới, “Uống chút
đi, vừa đun xong,
uống vào sẽ toát mồ
hôi”.

“Cảm ơn”. Phổ Hoa dựa lên gối,
múc một thìa nước
đường gừng cho vào
miệng.

Đường gừng mịn, đường đỏ mềm, trứng
gà thơm dịu, vị ngọt
ấm lâu ngày chưa được thưởng thức.
Đã bao lâu chưa uống
cái này? Cô không nén
được cảm xúc.Trước đây khi
người không khỏe, Vĩnh
Đạo thích nhất đun nước đường gừng,
hàng tháng đều đun một, hai
lần. Anh cũng sẽ ngồi cạnh
giường như Lâm Quả Quả
vậy, nhìn cô uống từng
ngụm, đến đáy bát thì dùng thìa
múc chỗ còn lại đút cho cô.
Sau này chia tay, bản
thâncô không hào hứng làm mấy thử
phức tạp như vậy,
khibị bệnh chỉ có thể miễn
cưỡng chịu đựng, nằm
xuốnghoặc ôm một túi nước
nóng cho tới khi cơn đau
biếnmất...

Đây chính là hiện
thực bày ra trước mắt cô.

Không nghĩ nữa, Phổ Hoa
lúng túng dùng khăn
bôngchắn lên mắt, sự bị Lâm
Quả Quả nhìn thấy.
Vị nước đường gừng
đọng lại trên đầu lưỡi mãi
không tan, cũng đánh thức cả quá
khứ đã qua.

Lâm Quả Quả ngồi
bên giường ôm vai Phổ
Hoa, thở dài, hạ
giọng an ủi: “Gặp chuyện như vậy...
thực sự là khó khăn
cho cô rồi... Bây giờ dù
sao cũng đều đã qua... Phải
nhìn thoáng hơn... Ngày
tháng sau này vẫncòn dài...”.

Phổ Hoa không nói lên
lời.

“Con người thường trải
qua những việc như
vậy, có thể sớm hơn
cũng có thể muộn hơn,
đây là cuộc sống.
Trải qua rồi sẽ trưởng
thành độc lập, sẽ càng rộng
lượng, biết cách cảm
ơn”. Lâm Quả Quả đỡ Phổ Hoa
nằm xuống, chỉnh đèn đầu giường
tối đi, “Ngủ một chút nữa
đi... Tĩnh dưỡng cho
khỏe... Đừng nghĩ gì...
Tất cả sẽ tốt đẹp thôi”.

Lâm Quả Quả rời
khỏi phòng ngủ, căn
phòng trở nêntĩnh lặng hơn,
Phổ Hoa gối lên cánh
tay nằm nghiêng một bên,
chuyên tâm lắng nghe âm
thanh trong khôngkhí. Ngoài tiếng
thở của bản thân,
từ khe cửa còn rầm rì
vọng lại tiếng nói
chuyện của hai người phòng
ngoài.Người phụ nữ là Lâm Quả
Quả, giọng người đàn ôngrất quen, nhưng
tiếng quá nhỏ cô nghe
không rõ.

Hầu hết những lời Lâm Quả Quả khuyên
cô lại đang được nói với một người
khác.

“Đừng lo... sẽ không
sao... trước tiên để cô ấy
tĩnhdưỡng đã”.

“ừ... Đừng nghĩ gì...
Sau này dần dần, sẽ tốt
hơn...”.

Một khoảng thời gian
sau đó, ngày nắng hay
ngày âmu, Phổ Hoa đều dậy sớm đứng trước
cửa sổ hóng gió,
không nghĩ bất cứ điều gì. Bệnh
đi như rút tơ, thời gian
kéo dài, cô đành choàng
áo đứng trên ban công quabuổi sáng. [Bệnh
đi như rút tơ: xuất phát từ câu: Bệnh đến như núi
lở, bệnh đi như rút tơ thể hiện bệnh đếnnhanh,
nhưng lâu khỏi.]

Nhìn lâu, cô cũng sẽ quay
đầu gọi Lâm Quả Quả,
để cô ấy cùng tham gia thưởng thức
cảnh vật.

Lâm Quả Quả nấu
cháo xong, bưng lên một cốc cà
phêtrở lại đứng trước cửa sổ cùng
Phổ Hoa, hai ngườikhông nói chuyện
nhiều, đợi ánh mặt trời chiếu
từ bờ vai lên trán
mới trở về phòng
mỗi người làm việc.
LâmQuả Quả thích uống cà phê
bắt đầu một ngày đọc sách
hoặc viết văn, Phổ Hoa
không có việc để làm, liền
tìmnhững cuốn sổ dán những bài báo
được thu thập bao năm
của bố, đọc từng
bài, phơi nắng từng
cuốn.

Họ thi thoảng sẽ nói
về Lâm Bác, Phổ Hoa
nghe nói cậu bé bị
gửi đến nhà một người bạn,
trong lòng áy náy, vài lần nhắc
tới chuyện đón Lâm Bác
qua ở cùng,nhưng Lâm Quả Quả lại nói
“Không bất tiện đâu, nócòn thích
ở bên đó hơn, tự do hơn
ở cạnh tôi mà!”.

Phổ Hoa rất tò mò,
người bạn như thế nào có thể
thaythế vị trí của Lâm Quả Quả
trong lòng Lâm Bác? Cô
từng muốn hỏi thân
thế của Lâm Bác lại cảm
thấy đây là việc riêng tư của
Lâm Quả Quả, khi cô
ấy không muốn đề cập đến thì không
nên mạo phạm đi hỏi.

Phơi xong sổ, Phổ Hoa
cũng giúp Lâm Quả Quả một số công
việc. Vì trước đây từng hợp
tác, thói quen làm
việc hai bên cũng đã hiểu. Lâm Quả Quả sẽ
để PhổHoa giúp cô ấy sàng lọc bài viết.
Khi rảnh, cô ấy cũngsẽ dừng bút đọc cho Phổ
Hoa nghe.

Cuối cùng Phổ Hoa
cũng hiểu lĩnh hội về mặt tình
cảmcủa Lâm Quả Quả đến từ đâu. Dưới
ánh mặt trời buổichiều, khi Lâm Quả Quả hạ kính
xuống, những câuchuyện và nhiệm
vụ trở nên sống
động trong lời kể
củacô ấy, thi thoảng Phổ Hoa có
thể nghi ngờ những
điều đó chỉ là một câu chuyện
hay thực sự đến từ cuộc
sốngcủa một người nào đó.

Câu chuyện của Lâm Quả Quả
phần nhiều kết thúc bi
thương, chưa bao giờ hoàn
mỹ. Phổ Hoa từng hỏi
tạisao, cô ấy nói mấy năm một mình
chăm sóc Lâm Bác,cách nghĩ đối với cuộc
sống và tình cảm ngày
cànghiện thực, sẽ không có khát
khao không thiết thực
nữavì vậy câu chuyện dưới ngòi
bút và bài viết bình
luậncũng không còn mang màu sắc mơ
mộng.

Vì Lâm Quả Quả đến nên
cuối tuần Quyên Quyên,
Thái Hồng, Tiểu Quỷ,
mấy người họ lần
lượt ngưỡng mộ danh
tiếng mà tới, bề
ngoài là tới thăm “tác giảchuyên mục” nhưng
thực tế là đặc biệt
đến thăm PhổHoa, cùng cô tiêu
phí thời gian ngơ
ngẩn im lặng suynghĩ.

Mọi người làm các món
ăn đơn giản, Lâm Quả Quả pha
một ấm trà ướp hoa lớn, tự pha cho
mình một cốccà phê, ngồi trong
phòng khách nói chuyện
linh tinh, không biết ai
khơi ra nói về chủ đề trong
chuyên mục trước đây: Hạnh phúc.

Mỗi người đều nói về
quan điểm hạnh phúc của mình,
cuối cùng tới lượt
Lâm Quả Quả và Phổ
Hoa.

Lâm Quả Quả giữ
thái độ thận trọng, nói với Phổ Hoa:
“Cô nói trước đi”.

Phổ Hoa cố nén suy
nghĩ về chủ đề này,
bảo nó lớn,thực ra nó gần
ngay trong tay, bảo nó
nhỏ nhưng lạibao gồm rất nhiều
thứ.

“Đối với mình mà
nói... có lẽ sống với
nhau tới đầubạc răng long...”.

Lâm Quả Quả nghe
xong gật đầu, rót cho mỗi ngườimột lượt trà,
“Đáp án truyền thống, hợp với cá
tínhcủa cô”.

“Vậy cô nhìn nhận thế
nào?”. Thái Hồng không
thểchờ đợi được bèn truy vấn.

“Tôi à...”. Lâm Quả Quả dẩu môi,
uống ngụm cà phê,
“Tôi không truyền thống
như thế nên sẽ
không hy vọng sống với
nhau đến đầu bạc răng long,
tôi luôn cho rằng hạnh phúc rất khó có thể
mãi mãi như mới, đợi nóbiến chất không
bằng chủ động giành
lấy, khi nên bắt đầu thì bắt
đầu, đến lúc nên buông tay thì
buông tay”.

“Buông tay?”. Thái Hồng
không hiểu.

“Đúng, buông tay. Kết
thúc một tình cảm,
lại đi tìm một tình cảm khác!”. Lâm Quả Quả thu
lại nụ cười, trở nên nghiêm
túc, nhìn mấy người
phụ nữ đang ngồi,
“Các cô đã từng thử
chưa?”.

Mọi người đưa mắt
nhìn nhau, chỉ có
Quyên Quyên vẻmặt tò mò, “Lẽ nào... cô từng buông
tay?”.

“Tôi?...”. Lâm Quả Quả
không nhịn được mỉm cười,hỏi
ngược lại Quyên Quyên,
“Vậy cô cảm thấy thế
nào?”.

“Ớ... cái này...”. Quyên
Quyên nghẹn lời, không
trả lời được.

Không thể nhìn mặt mà
bắt hình dong, người
phụ nữ như Lâm Quả Quả chính
là như vậy.

Sau khi mọi người về, Phổ Hoa thu
dọn mọi thứ, Lâm Quả Quả
đang viết trên bàn ăn.
Thấy cô ra khỏi phòng
bếp, đặt bút xuống vẫy vẫy
tay.

“Qua đây ngồi”.

“Cô đang viết gì à?”. Phổ Hoa
lau khô tay, liếc mắt
nhìn bản thảo trên
bàn.

“Chuyên mục tháng sau,
đang chọn chủ đề”. Lâm
QuảQuả hào phóng đưa bảo
thảo cho cô, Phổ Hoa xem
qua rồi đặt lại,
ngồi đối diện với Lâm Quả
Quả, chống cằm nghiêm
túc hỏi: “Quả Quả...”.

“Ừ?”.

“Tôi... muốn...”.

“Gì?”.

“Tôi muốn hỏi... sống
tới đầu bạc răng long thực
sựkhông thể ư?”.

“Cũng chẳng phải đâu, vì mỗi
người mỗi khác, nhưng
tôi không tin lắm”.
Lâm Quả Quả nhún
nhún vai, “Cóngười từng nghiên
cứu, tình yêu là
Dopamine có tác dụng đối với trung
khu thần kinh, đơn thuần
là một loạiphản ứng hóa
học, Dopamine ngừng bài
tiết, cảm xúcmãnh liệt kết
thúc, tình dục thoái
hóa, nhất định phải
chuyển hóa thành tình
bạn hoặc tình thân
mới có thể tiếp tục duy
trì. Nhưng duy trì
tiếp cũng không coi là
tình yêu, ít nhất không
phải cảm xúc mãnh
liệt!”.

Lâm Quả Quả xếp lại bản
thảo trên bàn, “Tóm lại, tôi
không tin tình cảm lâu
dài, ngoài quan hệ
huyết thống, những thứ
khác đều sẽ thay đổi, giới
tính, bề ngoài,công việc, tính
cách, trải nghiệm của con
người... Cả thế giới
bây giờ không có gì
tuyệt đối vì vậy hai ngườicủa khi bắt
đầu, lúc kết thúc đã trở thành
hai con người khác”.

“Vậy cô cảm thấy... tôi...
cũng đã thay đổi ư...”.

“Cô?”. Lâm Quả Quả
đứng lên bước tới sau
lưng Phổ Hoa, ấn lên vai cô,
“Phải nhìn ở phương diện
nào, có rất nhiều mặt cô
đã thay đổi, cô đổi kiểu
tóc, đổi côngviệc, tình trạng gia đình cũng khác
trước, nhưng mộtvài mặt khác,
cô thay đổi không
nhiều”.

“Thế ư?”.

“Ừ!”. Lâm Quả Quả gật
đầu khẳng định, “Cô vẫn rấtbài xích người
ngoài thảo luận vấn đề tình
cảm, cô vẫn trốn trong
vỏ, vẫn... không thể công khai thảo luận
về anh ta!”.

“Tôi...”.

“Tôi biết cô có chỗ khó của cô, bây giờ cũng không phải lúc phá bỏ quá khứ, cô
cần thời gian, điều chỉnh tốt tâm trạng và sức khỏe, cũng cần thích ứng với
những thay đổi này, chuẩn bị trở lại với cuộc sống. Tương lai làm thế nào, cô
từng nghĩ chưa?”.

Phổ Hoa liên tiếp lắc đầu, cô không hề có chút manh mối gì về tương lai, thậm
chí còn cố tình không đụng tới hai chữ này.

“Thực ra...”. Lâm Quả Quả hơi do dự,
nhưng vẫn nói ra, “Là anh ta đón tôi tới đây, cô chắc có thể đoán ra”.

Phổ Hoa nhìn sang chỗ khác, lờ đi cái tên Vĩnh Đạo.

“Mấy hôm nay, tôi cũng luôn suy nghĩ về vấn đề giữa hai người. Nếu
không thể vứt bỏ quá khứ, sau này cô nên làm thế nào...”.


“Chẳng phải tôi... đã lựa chọn từ bỏ rồi
ư?”. Cô không nhịn được bèn hỏi, “Tôi không giống chị, có thể lựa chọn bắt đầu
và kết thúc, tôi... chưa từng lựa chọn...chỉ tiếp nhận...”.

“Nếu... anh ta hồi tâm chuyển ý,
cô cũng sẽ chấp nhận chứ?”. Lâm Quả Quả hỏi.

Giả thiết của cô ấy khiến Phổ Hoa muốn cười lại rất muốn khóc.

“Không biết... tôi căn bản chưa từng
nghĩ qua... cũng không muốn nghĩ...”. Cô thả
lỏng bờ vai căng cứng, mệt mỏi day day huyệt Thái Dương, “Bây giờ... trong
đầu tôi rất trống rỗng... chuyện của bố... anh
ấy... tôi đều không nghĩ... nghĩ nhiều hơn nữa, cũng không thể thay đổi kết
quả. Bố đã không còn... anh
ấy... nói chung... tôi
không thay đổi được... cái gì cũng không thể
thay đổi...”.

Lâm Quả Quả bước tới cùng ngắm cảnh với Phổ Hoa, vạn nhà sáng đèn trong sắc
đêm, sau mỗi cánh cửa sổ đều có một cuộc sống, giống như một câu chuyện. Ánh mắt
của Phổ Hoa dừng ở một nơi, mang theo lưu luyến sâu sắc.

Khi những ngọn đèn đã tắt, Lâm Quả Quả nói: “Phổ Hoa...”.

“Ừ?”.

“Cô biết không...”.

“Chuyện gì?”.

“Vĩnh Đạo... bây giờ đang ở dưới
lầu...”.

Phổ Hoa dùng ngón tay vẽ đường nét bóng dáng trên tấm kính, suy nghĩ lời của
Lâm Quả Quả, tất cả suy nghĩ xoay chuyển trăm nghìn lần trong đầu cô, cuối cùng
đều kết thúc cùng một giọng nói.

“Tôi... không muốn gặp anh
ấy...”. Cô nói cho Lâm Quả Quả
biết quyết định của mình, “Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong... muốn
được yên tĩnh một chút...”.

“Cũng tốt”.

Lâm Quả Quả ở lại đó ngắm cảnh, Phổ Hoa trở về phòng mình.

***********

Một tuần sau đó, sau khi viết xong chuyên mục, họ ra ngoài đi dạo, tới siêu thị
mua vài đồ dùng, hoặc ngồi trong công viên trung tâm nói chuyện. Cuối
cùng Lâm Bác cũng được đón qua sống cùng họ, thêm một đửa trẻ, tiếng cười dần
dần lan ra từng góc căn phòng, tâm trạng và sức khỏe của Phổ Hoa cũng khá hơn
rất nhiều.

Trong một năm ngắn ngủi trải qua hai lần bệnh nặng, cô cảm thấy bản thân già
đi, ánh mắt không còn như trước kia, khi vui mừng kinh ngạc cũng cười lãnh đạm
như sương, luôn có tâm trạng bi ai không có chỗ để trút bỏ. Cuộc sống đã mài
bằng tính cách, cũng mài vỡ máu thịt, cô trở nên trầm mặc hơn trước, chỉ khi ở
cùng Lâm Bác mới thi thoảng tìm thấy niềm vui, lộ ra nụ cười.

Ngày tháng cứ trôi đi như vậy, Lâm Quả Quả làm hai kỳ bản thảo ở nhà Phổ Hoa,
Phổ Hoa đã hồi phục, có thể tự mình lo liệu cuộc sống, cũng đã cúng từ tuần đầu
đến tuần thứ sáu cho bố.

ở cùng một tháng, Phổ Hoa và Lâm Quả Quả dần trở thành bạn thân không gì không
thể nói, nhưng bữa tiệc vui mấy cũng đến lúc tàn. Trước khi Lâm Quả Quả đưa ra
ý rời đi, Phổ Hoa chủ động bảo cô ấy sức khỏe của mình đã hồi phục, không muốn
phiền cô ấy chăm sóc nữa.

Từ Quyên Quyên, Lâm Quả Quả, Hải Anh đến Thái Hồng, Tiểu Quỷ, mỗi một người bạn
ở bên cô vào thời điểm tệ nhất trong cuộc đời, Phổ Hoa đều cảm kích ghi nhớ
trong lòng.

Tối trước khi đi, thu dọn đồ đạc cho Lâm Bác ngủ xong, Lâm Quả Quả tới gõ cửa
phòng Phổ Hoa.

“Phổ Hoa, ngủ rồi à?”.

“Tôi chưa, cô vào đi”. Phổ Hoa mở cửa, nhường
đường cho cô ấy vào.

“Đang làm gì vậy?”.

“Viết bừa mấy thứ”. Phổ Hoa bước tới bàn
viết, thu dọn mấy quyển sách cũ bày dưới đèn, vặn nhỏ âm lượng chiếc đài.

Lâm Quả Quả ngồi xuống cạnh cô, lặng lẽ liếc qua nét nguệch ngoạc lung tung
trên tờ nháp.

“Cô đã thu dọn đồ xong rồi à? Sáng sớm mai tôi sẽ tiễn hai người”. Phổ Hoa
che tờ nháp đi, vuốt lại mái tóc rối.

“Không cần phiền đâu, bạn tôi qua đón, đưa chúng tôi về”. Lâm Quả
Quả khẽ cười, “Biết không, khi cô có tâm sự, rất thích vuốt tóc như vậy”.

“Tôi?”. Phổ Hoa dừng lại động tác
trên tay, vội vàng đặt tay lên đầu gối.

“Đúng. Khi trong lòng cô có
chuyện, hoặc nhất thời không biết nên làm thế nào, hay... muốn đề
cập tới một vài chủ đề đặc biệt... nói
chung rất thích vuốt tóc ra sau tai, tôi chú ý lâu rồi”.

“Có thể... là thói quen...”. Phổ Hoa có chút ngại
ngùng.

“ừ, mỗi người đều có động tác quen thuộc che giấu sự căng thẳng, Lâm Bác thích
dụi mắt hoặc nắm tai... giống tôi”. Lâm Quả Quả cười, nụ cười của cô ấy có sức
lan tỏa, khiến Phổ Hoa nhẹ nhõm hơn, quên cả mái tóc đang rủ xuống.

“Ngày mai đi rồi, thực ra... có vài chuyện tôi muốn
nói với cô”.

“Chuyện gì vậy?”.

“Là... liên quan tới Vĩnh
Đạo...”. Lâm Quả Quả dừng lại một
chút, quan sát phản ứng của Phổ Hoa.

“Vâng... cô nói đi”.

“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy... cô nên
gặp Vĩnh Đạo một lần, nói chuyện tử tế”. Lâm Quả
Quả không cười nữa, nghiêm túc nói.

Phổ Hoa không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên, hơi cúi đầu, vuốt khẽ một góc tờ giấy
nháp thò ra.

“Thực ra... khi đi Thiên Tân đón tôi, anh ta và tôi nói chuyện rất lâu, nhưng
tôi vẫn không có cơ hội kể với cô. Anh ta nói rất nhiều thứ, tuyệt không ít hơn
những câu chuyện cô kể, nhưng có thể vì lời anh ta nói làm tôi xúc động nên tôi
mới quyết định đến Bắc Kinh”.

“Anh ấy... đã nói gì...”. Phổ Hoa chuyển sự chú ý
sang Lâm Quả Quả, nửa như chờ đợi, nửa... như sợ
hãi đáp án cô ấy sắp đưa ra.

“Anh ta nói... anh ta vẫn muốn sống cùng
cô...”.

Cho dù tận tai nghe được, Phổ Hoa vẫn không thể tin, nhưng cô nhiều lần có được
đáp án khẳng định từ Lâm Quả Quả.

“Đây là nguyên văn lời anh ta nói”. Lâm Quả
Quả do dự một chút, tiếp tục nói: “Hơn nữa không chỉ Vĩnh Đạo từng nói, anh
trai anh ta... cũng từng nhắc đến với
tôi...”.

“Cô nói Vĩnh Bác?”. Điều này hoàn toàn nằm
ngoài dự đoán của Phổ Hoa, “Cô... quen
Vĩnh Bác...”.

“Chúng tôi... không chỉ quen...”. Lâm Quả
Quả cười chua xót, có chút giống như tự giễu mình, “Không phải tôi có ý muốn
giấu cô, cũng do gần đây... tôi mới làm rõ mối quan hệ trong đó... Thế
giới này thật nhỏ bé đến đáng sợ... vì thế khi nhà cô xảy ra chuyện... Vĩnh
Đạo không gọi được điện thoại cho cô nhưng lại tìm ngay được tôi”.

“Đây... sao có thể?”. Phổ Hoa
bỗng chốc không thể tin nổi, “Ý cô nói... cô và Vĩnh Bác...”.

Lâm Quả Quả ngược lại rất bình tĩnh, “Hôm bọn Quyên Quyên đến, chúng ta chẳng
phải từng nói về hạnh phúc ư? Tôi đã nói... tôi sẽ không giống cô theo đuổi
cuộc sống tới đầu bạc răng long, khi nên buông tay thì buông. Người
khiến tôi nảy sinh quan điểm đó...chính là Vĩnh Bác!”.

Lâm Quả Quả cầm chiếc bút chì bị dùng cùn trên bàn, chầm chậm xoay trên tay,
“Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, tôi mới trở thành tôi của ngày hôm nay,
nghiên cứu tâm lý và viết bài, thuần túy muốn tự mình lần nữa đối diện với nhu
cầu của cuộc sống và tình cảm... Đương nhiên... cũng
cần lần nữa đối diện với Vĩnh Bác...”. Lâm Quả
Quả viết tên của Vĩnh Bác lên tờ nháp, cầm cho Phổ Hoa xem, “Anh ấy không thích
hợp với hôn nhân, không thể ổn định được, điểm này khác với Vĩnh Đạo... Chia
tay đối với chúng tôi mà nói không hẳn là việc không hay... nhưng
cô và Vĩnh Đạo không như vậy...”.

“Vậy Lâm Bác... cậu bé là...”.

Lâm Quả Quả không đưa ra bất cứ câu trả lời chính xác nào, chỉ khẽ cười, ôn hòa
như xưa.

“Lâm Bác là con của tôi, nó có tôi là đủ rồi”.

“Nhưng...”. Phổ Hoa vẫn muốn hỏi,
nhưng rõ ràng Lâm Quả Quả không muốn nói.

“Được rồi, tôi nói như vậy là hy vọng cô có thể nhìn thẳng vào vấn đề giữa cô
và Vĩnh Đạo. Vĩnh Đạo và anh trai anh ta... đều không phải loại người dễ dàng
buông tay. Cô từng nói anh ta luôn
dùng cách thức của anh ta để sống cùng cô. Giữa
hai người thiếu sự trao đổi”.

“Chúng tôi...”. Phổ Hoa muốn phản bác,
nhưng không tìm ra lý do vững chắc.

“Nói chung, cô không nói cho anh ta biết cô đang nghĩ gì, anh ta nên làm gì,
anh ta sai, cô sẽ đau lòng thất vọng, lại truyền cho anh ta tâm trạng và suy
nghĩ tiêu cực, anh ta càng không biết tiếp theo nên làm thế nào.Đây chính là
vấn đề còn tồn tại của hai người, mâu thuẫn và hiểu lầm đều từ đó mà tích tụ,
mười mấy năm rồi, hai người chưa từng nhìn thẳng hay giải quyết vấn đề”.

‘Tôi…”

“Ví dụ người bạn trở về nước và gặp mặt cô đó, và cả Cầu Nhân cô từng nhắc đến
và bạn gái trước kia của Vĩnh Đạo. Nếu những vấn đề này sớm được nói ra, hai
người sẽ ngừng cãi nhau. Vì thế... tình cảm cần bồi dưỡng và che chở... cần để
đối phương biết...”.

Lâm Quả Quả rút tờ giấy nháp bị đè dưới quyển sách. Nét chữ lộn xộn trên đó
giống như bức tranh, thực ra chỉ là các loại biến thể của sáu chữ “Thi Vĩnh
Đạo” và “Diệp Phổ Hoa”.

“Nếu có thể buông tay, cho bản thân mình tự do... thì
đừng viết những cái này nữa...”. Lâm Quả
Quả đặt tờ nháp trở lại bàn, “Nếu không thể... thì gặp
mặt anh ta... nói chuyện với anh ta, để anh ta biết, cô... cũng vẫn quan tâm
tới anh ta!”.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Quả Quả thu dọn hành lý, đưa Lâm Bác trở lại Thiên Tân.

Người lái xe tới đón là Vĩnh Bác, Phổ Hoa đã không còn cảm thấy bất ngờ. Vĩnh
Bác vội xách hành lý đưa Lâm Bác lên xe, xuống lầu gặp Phổ Hoa chỉ đơn giản
chào hỏi.

Thấy Lâm Bác nhoài lên vai anh vẻ mặt phấn khởi trêu đùa làm nũng, Phổ Hoa có
cảm giác ngưỡng mộ khó nói.

Lâm Quả Quả từ biệt Phổ Hoa qua tấm kính, miệng vẫn cười. Lâm Bác
cũng dán sát mặt lên kính, học dáng vẻ của mẹ vẫy tay với cô, miệng hét to:
“Tạm biệt dì Diệp! Tạm biệt mẹ! Tạm biệt Lâm Bác! Tạm biệt chú!”.

Ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Quả Quả truyền đạt cho cô rất nhiều thứ, có
những điều khiến Phổ Hoa động lòng, có những điều cô vẫn không hiểu.

Nhìn chiếc xe Jeep đi xa, dường như cô vẫn đắm chìm trong cuộc nói chuyện tối
qua, nhất thời không thể bước ra.

Quay người chuẩn bị lên lầu, Phổ Hoa thấy một bóng dáng quen thuộc đang dựa lên
bức tường xi măng ở cửa tòa nhà. Nắng sớm chiếu trên đỉnh đầu anh, bóng tòa nhà
nghiêng xuống khiến một nửa thân hình anh ở trong ánh nắng, nửa kia lại chìm
trong bóng râm. Rất giống mười lăm năm anh mang lại cho cô, một nửa là vui vẻ,
một nửa là khổ đau.

Hai năm nay, cô đã dần quen với việc xuất hiện bất ngờ như thế này của anh,
thấy anh từng bước đi về phía mình ngược lại không còn hoảng hốt lo sợ.

***********

“Chắc... cô ấy đã nói với em rồi
chứ?”. Vĩnh Đạo bước tới trước
mặt Phổ Hoa, nhìn về hướng chiếc xe đã rời xa.

“Nói gì ạ?”. Phổ Hoa nheo
mắt lại, Vĩnh Đạo dưới ánh mặt trời
lại có chút mờ ảo.

“Chuyện của chúng ta, anh
muốn... nói chuyện tử
tế!”.Anh nói với giọng cầu khẩn,
đặc biệt nhấn mạnh haichữ
“tử tế”. Quả thật,
những năm nay, thời gian có
thểbình tĩnh ngồi xuống nói
chuyện ít đến đáng thương.Bận học hành,
bận sự nghiệp, bận
cuộc sống riêngchung, lại thiếu
đi sự hiểu biết
lẫn nhau.

Cô im lặng không lên
tiếng, suy nghĩ tính khả
thi.

“Nói... về tất cả
những việc em muốn biết...
ví dụ CầuNhân...”. Anh
không định giấu diếm điều gì,
cũngkhông muốn lãng phí thời
gian trong việc suy
đoán.

“Đương nhiên... cũng có thể
nói chuyện An Vĩnh...
nếuem muốn nói...”.

Sự thẳng thắn của
Vĩnh Đạo ít nhiều khiến Phổ Hoa
bất ngờ, ổn định lại tâm
trạng và suy nghĩ, cô rút
chìakhóa khỏi túi áo.

“Chúng ta lên nhà nói
chuyện”. Cô đi lên lầu,
nhưng bị anh gọi lại
phía sau.

“Có thể... đi nơi
khác không?”. Anh vẫn
đứng ở chỗ cũ, lắc nhẹ chìa
khóa xe.

“Vì sao?”.

Anh vò đầu, xem ra
có chút căng thẳng,
“Có vài lờivẫn không nên để bố
biết. Anh cảm thấy...
vấn đề giữachúng ta, tự chúng ta giải
quyết. Bốn mươi chín
ngàybố chưa tới... vì vậy...”.

Lời của anh chạm đến đáy tim cô,
cũng như anh, rấtnhiều lời cô cũng
không thể mở miệng
trước mặt bố,cho dù chỉ có tro
tàn của bố tĩnh
lặng nằm trong gian
phòng kế bên, cô cũng
cảm thấy sự lừa gạt và che
giấumấy năm nay là bất hiếu
lớn nhất đối với bố.

“Vậy... đi đâu?”. Cô do
dự.

“Trở về nhà bên kia
nhé”. Anh đề nghị.

Phổ Hoa nghĩ một chút,
tuy đã xảy ra nhiều chuyện
không vui trong căn nhà đó, khiến
quan hệ của họ đi
tới kết thúc nhưng
đó rốt cuộc từng là căn nhà
chungcủa họ, phải đối mặt từ
đầu tất cả những điều đã trải
qua cùng anh, ngoài
nơi đó, quả thật cũng không
cònlựa chọn nào tốt hơn.

Cô đồng ý, theo Vĩnh Đạo lên chiếc
xe đang đỗ sau bụi cây.

Dấu vết bánh xe in
đậm trên nền đất, có thể
nhữngngày này, anh thường đỗ xe ở đây. Cô đi về phía cửa
sau, anh đã mở cửa chỗ ghế phụ cho cô
rồi.

Trước ánh mắt mong chờ của
anh, cô kiên trì hai
giây,cuối cùng lựa chọn vị trí
vốn thuộc về mình.

Con đường trở về rất
quen thuộc, xe trên
đường cũng không nhiều,
Vĩnh Đạo tìm một đĩa CD bật
lên. Phổ Hoa chống tay lên
mặt dựa vào ghế
chìm trong suy nghĩ nặng
nề.

Muốn hỏi anh cái gì đó, trả lời như thế
nào, từng câutừng chữ vội vã
lướt qua đầu cô,
cuối cùng vô tình ánh mắt lạc
trên tấm kính, chăm
chú nhìn dáng ngồi
lái xe của anh. Cô ngây
ngốc nhìn hình bóng
đó, lại cảm thấy
chưa từng yên tĩnh
như vậy. Gió lướt
qua tóc, đĩa CD bật
tới bài hát họ đều thích, cảm
giác rất giống một
ngày bình thường, cùng
anh về nhà.

Anh dùng chìa khóa cô
đưa mở cửa nhà,
vào bếp đunbình nước nóng,
Phổ Hoa mở một cánh
cửa ban công, để gió thổi đi hơi ẩm
trong phòng. Có vài
tháng không ở, đồ dùng trong
nhà đã bám bụi, họ không
hẹn mà cùng lau, ngón
tay vô tình chạm vào
nhau. Vĩnh Đạongẩn người một
chút, tiếp tục cúi đầu lau bụi
trên bàn. Phổ Hoa rụt
tay lại, mang theo
tâm sự ngồi trên ghế
sofa nhìn anh làm việc.

Nước sôi, Vĩnh Đạo rót ra cốc
đặt trước mặt cô, thêmmột
viên sủi vào, cởi áo
khoác ngồi đối diện
với cô.

“Anh nói trước được không?”. Anh rút
ra điếu thuốckẹp giữa ngón tay, nhưng
không châm lửa.

Phổ Hoa cúp mắt, khẽ gật
đầu.

Vĩnh Đạo hắng giọng: “Anh và...
Cầu Nhân... ban đầu... là năm
thứ nhất đại học...
Khi đó vừa biết em học trường
Sư phạm, từ lo lắng
đến điên cuồng, sau đó chỉ có thể
chấp nhận hiện thực,
sau khi khai giảng, anh gặp Cầu
Nhân ở Đại học Bắc Kinh”.
Anh dừng lại,nhìn Phổ Hoa mơ
màng, “Cô ấy vì chuyện của An
Vĩnh cũng rất chán
nản, có thể là cảm
giác đồng bệnhtương lân, bọn anh ở bên
nhau. Nhưng... đã quá
hiểuquá khứ của nhau vì vậy
nhanh chóng chia tay. Có
mộtthời gian bọn anh không liên
lạc, nhưng học cùng
trường vẫn có cơ hội gặp mặt,
sau đó gặp lại trở thành
bạn bè. Cô ấy... còn
giới thiệu Thẩm Thanh
cho anh...”.

Phổ Hoa im lặng nghiêng
người dựa lên ghế
sofa, bất động giống
như pho tượng, nhưng
thi thoảng đồng tử
chuyển động một cái, lại ngưng
đọng ở một chỗ, chứngminh cô vẫn
đang nghe.

“Sau khi anh gặp em ở
buổi họp lớp, anh rất mâu
thuẫn. Muốn chia tay ở
bên em lại từ đầu, nhưng anh lại biết em
đối với An Vĩnh... Hơn nữa Thẩm
Thanhcũng không làm gì sai... Nói
chung đó là giai đoạn anhsống thảm nhất,
dường như sa vào bùn mà
bất cứ lúc nào cũng có
thể bị chìm xuống,
chỉ có thể ra ngoài
uống rượu cho khuây
khỏa cùng bọn Doãn
Trình.Nhưng kéo dài một khoảng
thời gian, anh vẫn ngả
bàivới Thẩm Thanh. Doãn Trình
khuyên anh nếu hai người đều không vui,
chi bằng trở về tìm em
nói rõ mọi chuyện. Nhưng
thực sự chia tay rồi anh
lại không dámlập tức đi tìm em. Sau
cuộc họp lớp anh thấy em và
An Vĩnh nói chuyện ở trạm xe
bus... Anh không chắc em còn
có thể tiếp nhận
anh không... hoặc trong
lòng em có phải vẫn còn cậu
ấy”.

Vĩnh Đạo dừng một lát, đưa điếu thuốc
chưa châm lênmiệng, tay run
run.

Phổ Hoa vẫn duy trì tư
thế lúc trước, đôi mắt rất
mônglung, lần đầu tiên nghe Vĩnh Đạo hồi tưởng
lại việc thời đại học, những
ký ức đã nhạt dần lại trở nên rõ
ràng hơn.

“Ghen tỵ là điều rất
đáng sợ, anh từng đặc biệt ghen tỵ
với An Vĩnh, có thể đến bây giờ vẫn
thế”. Vĩnh Đạo lại bắt
đầu kể, mang theo vướng mắc khó có thể
che giấu trong giọng
nói, “Bốn năm đó toàn bộ những điều anh đạt
được là một ảo ảnh, mà người
dẫn tới mọi thứ
nàychính là An Vĩnh. Từ khi anh kể cho
cậu ấy anh thíchem, cậu ấy vẫn luôn ủng hộ anh, cổ vũ anh,
thậm chí còn nghĩ cách
cho anh, vì vậy anh mới
không bỏ cuộc.Nhưng mặt khác,
cậu ấy cũng dùng cách thức
anhkhông biết để tiếp cận em, ví dụ như
gọi điện cho em, tặng em
sách. Sau khi nhận ra
những điều này, quan hệ của anh và cậu ấy
một dạo trở nên vô
cùng căng thẳng,sau này Doãn Trình,
Cao Triệu Phong đứng giữa giải
hòa, bọn anh mới dịu
đi”.

“An Vĩnh chủ động lùi bước,
và qua lại với nữ sinh
lớpkhác, sau này, cậu ấy lại trở
thành bạn trai Cầu
Nhân”.

Anh thấm ướt đôi môi khô,
thở dài.

“Anh đem hết tâm tư của mình
vào em, nhưng tiếp
theo là sự việc thi đại học,
anh hoàn toàn bị đả kích,
cảm thấy bản thân vô
cùng ngốc, bị chơi
xoay vòng vòng, hơn nữa
đến em cũng không dám
tin. Nhưng anh lại không quên nổi em,
ban đầu về tìm em là do
trong lòng vẫn có suy nghĩ em
cũng để ý đến anh, nhưng bản thân em
không thừa nhận. Em chưa
bao giờ khóc trướcmặt người khác,
nhưng em lại khóc rất
nhiều lần trướcmặt anh, vì vậy
anh liền quay lại,
tối đó ở tầng dưới nhà em, em
lại khóc trước mặt
anh... vì vậy... anh thà
tin rằng... thực ra em
yêu anh...”.

Anh do dự, hỏi một
cách không chắc chắn:
“Em từng khóc... trước
mặt cậu ấy chưa?”.

Phổ Hoa rất muốn nói
những lời khiến anh tức giận
hoặc lừa anh, nhưng
lại không nhẫn tâm,
thành thật lắc đầu.

“Anh biết em sẽ không
làm thế!”. Vĩnh
Đạo đạt đượccâu trả lời mình muốn,
xem ra nhẹ nhõm hơn một chút,
“Có rất nhiều thứ em
đều không thể vứt bỏ! Vì thế
hôm đó em mới tiếp nhận anh. Anh nhớ chúng
ta đitrên đường rất lâu, đi ăn bánh nhân
trứng, anh vẫn luôn kéo tay em.
Còn nhớ không?”.

Sao có thể quên chứ?

Trong lòng cô rất chua
xót, tất cả biến cố trong
cuộcsống của cô đều có anh
ở bên, không biết
nên coi là may mắn hay
bất hạnh. Quay đầu, lặng lẽ nhìn chăm
chú dáng vẻ ngồi kể chuyện
của anh, Phổ Hoa có phầnmuốn khóc.

“Tối hôm đó... em cho
anh hy vọng, hoặc
là... một biểuhiện giả dối
mới, nói chung anh lại sa vào.
Nhưng lần này anh sớm đã chuẩn bị,
trực tiếp tìm An Vĩnh, ngả bài với cậu
ấy. Sau đó cậu ấy lựa chọn xuất ngoại,
anhkhông hề cảm thấy bất
ngờ, đó vẫn là cách thức trước
nay của cậu ấy, cho dù có
phải là từng nghiêm
túc bỏ ra tình cảm hay
không, đứng trước khả năng gặp
thấtbại, cậu ấy sẽ thức thời lựa
chọn rút lui. Anh thì
khôngbình tĩnh lý trí như cậu ấy, cho dù
biết rõ sẽ chết trận,
chỉ cần có một tia hy
vọng thắng lợi, anh sẽ chạy ra
chiến trường”.

Vĩnh Đạo gượng cười một cái,
cuối cùng bật lửa
châm điếu thuốc đó.

Phổ Hoa lại không cười
nổi, ngược lại cảm
thấy trong ví dụ cuối
cùng của anh có quá
nhiều bất lực. Nếu
không phải vì cô, anh
sẽ có một cuộc đời hoàn toàn
khác, bây giờ có thể
sớm đã gia đình hạnh phúc vợ
chồng hòa thuận. Cuộc
đời con người không
thể trở lạilần nữa, nếu có
thể, cô không hy vọng
anh vất vả như
vậy.

“Sau đó... có rất nhiều chuyện
em đã biết. Năm đó thờigian anh ở Sư phạm còn
nhiều hơn ở Đại học
BắcKinh, em vẫn tiếp nhận anh, tuy là từng
chút tiếp nhậnnhưng kết quả đều như
nhau. An Vĩnh xuất ngoại,
đốivới anh coi như một thắng
lợi, nhưng khi đó anh quálạc quan, không
nghĩ tới có thể để lại tai họa
ngầm. Có thể sau thời
gian cậu ấy ra nước ngoài,
anh mới pháthiện ra em giữ đồ của cậu
ấy, ban đầu là quyển sách đó, sách và thư
giữa bọn em, số điện thoại của cậu
ấy. Anh bắt đầu nghi
ngờ, rất để ý phản ứng của em, tuy
chúng ta hiếm khi nhắc
tới cậu ấy, nhưng
anh cảm thấy em
không hề thực sự quên
cậu ấy. Anh từng muamột quyển Tập thơ Tagore
đặt trên giá sách,
nhưng em chưa bao giờ lật ra...
có thể em còn không biết...
anhcó quyển thơ đó. Sau
này... cậu ấy trở về nước...chứng
minh suy nghĩ của anh...”.

Anh không hề trách
mắng, chỉ thuật lại sự việc
anhbiết. Kể xong, rít mạnh
vài hơi thuốc.

Cuối cùng Phổ Hoa
cũng cử động đôi chân tê nhừ, đứng lên, bước
tới cửa phòng ngủ
đang đóng.

Nghe lời anh nói, ký ức, tình cảm đã phong kín rất lâu lại ào ra từ khe hở đáy
tim cô, cánh cửa đóng rất lâu đó từ từ mở ra.

Trên tường vẫn lưu lại chiếc đinh gỉ, nơi đó từng treo bức ảnh cưới của họ, sau
này bị lấy đi. Khung kính để lại một
khoảng tường màu trắng khác thường, cô sờ lên bức tường trắng đó, chậm rãi nói:
“Thời gian cậu ấy về nước, bọn em... quả thực từng gặp riêng. Một lần
là vô tình gặp ngoài trường, lần khác... là em
đi tặng quà cho cậu ấy... có quyển Tập thơ Tagore ấy và bút máy cậu ấy từng
dùng, vốn đã gửi đi, nhưng nửa đường bị bưu điện trả lại, em đành tự đi”.

Cô đứng dưới cánh cửa, cố gắng nhớ lại tình cảnh và tâm trạng lúc đó, “Em chưa
bao giờ cố ý lừa anh... Ngoài lần điền nguyện vọng thi đại học đó... Em biết
em không lừa nổi anh... Đối với An Vĩnh... em
không nói rõ được đó là cảm giác thế nào... có thể... là tiếc nuối... nhưng
cũng hy vọng là bạn bè... Em trả hết đồ cho cậu ấy vì không muốn giữ trong
tay... cũng muốn cảm ơn cậu
ấy... ban đầu đã từng giúp em...”.

Cô quay người, dựa lên cửa nhìn bóng lưng của Vĩnh Đạo, vì chưa bao giờ nói với
ai những chuyện này thành ra có chút khó mở miệng.

“Em chỉ mang đồ đến nhà cậu ấy, nói chuyện cũ đồng thời tạm biệt... Khi ra
sân bay có Quyên Quyên đi cùng em... Em chưa
từng nghĩ đến hậu quả, càng không nghĩ anh sẽ tức giận đến vậy sau việc này. Em chưa
từng lừa anh... đối với chuyện của An
Vĩnh... em chưa bao giờ... nhưng
em không thể đưa ra đáp án anh cần vì anh nghi ngờ không chỉ em... mà cũng

nghi ngờ chính bản thân anh nữa...”.

Sự chua xót chôn sâu bao năm đã trút hết ra, Phổ Hoa vẫn có thể mơ hồ cảm nhận
sự đau đớn và tiếc nuối.

“Chúng ta cãi nhau quá nhiều lần, cãi nhau đến mức em phát sợ... cũng rất mệt
mỏi... Em không biết phải làm gì anh mới có thể không phòng bị An Vĩnh... Như thế
không công bằng với cậu ấy...”.

Cô khẽ mím môi, “Thực ra cậu ấy và em... chưa
từng ở bên nhau... Khi em cô đơn nhất... cậu ấy
từng là một người bạn rất quan tâm, chu đáo... đặc
biệt... năm anh không ở đó...”.

Anh dụi dụi khóe mắt, không muốn thể hiện ra sự yếu đuối, nhưng vẫn không nén
được thổn thức.

Vĩnh Đạo bị tàn thuốc lá rơi vào tay, cả người chấn động, bừng tỉnh.

Vứt đầu thuốc bước tới bên cạnh cô, anh dùng tay chống lên tường, bao bọc cô,
cùng chạm vào khoảng trắng dưới khung kính.

Phổ Hoa co người lại một chút, đứng im.

Vĩnh Đạo cũng không cử động, chỉ rút cái đinh trên tường đặt vào tay cô.

“Cho em cái này”.

Phổ Hoa không hiểu tại sao, nắm bề mặt thô ráp của cái đinh, chừa lại một nửa,
bỗng chốc bị Vĩnh Đạo nắm lấy.

Anh vừa như có ý vừa như vô tình chạm vào ngón tay cô, khẽ kéo.

“Quá khứ, hiện tại và sau này... đây
luôn là nhà của em, sẽ không có người khác!”.

**********

Nhà?

Nghe từ này, Phổ Hoa ảm đạm buông tay, trở về ghế sofa.

Vĩnh Đạo thay cốc nước nóng cho cô, lại châm một điếu thuốc. Lần này
anh không sốt ruột bắt đầu, mà chầm chậm hút thuốc. Ánh sáng lập lòe trong
không khí kèm với khói thuốc dày đặc bay lên giữa họ, gương mặt anh ẩn phía
sau, nửa chân thực, nửa hư ảo.

Khi điếu thuốc sắp cháy hết, anh hỏi: “Em còn về Thiên Tân không?”.

“Em chưa nghĩ tới... chắc là không về nữa”.

“Vậy... có từng nghĩ đến dự định
sau này không?”.Anh chờ đợi, rút ra chìa khóa trong túi đặt lên bàn, “Trước
tiên... em dọn trở về đây được không?”.

“Vì sao? Cầu Nhân làm thế nào...”.

“Điều này không liên quan tới cô ấy, đây là chuyện của anh và em”. Trên
mặt Vĩnh Đạo có chút bất đắc dĩ và mất mát, giống như sớm sẽ đoán trước được cô
sẽ hỏi như vậy, “Việc anh làm không cần cô ấy đồng ý. Cô ấy ở Mỹ, nếu thuận
lợi, thời gian cư trú đạt tiêu chuẩn sẽ xin được thẻ xanh. Anh và
cô ấy kết hôn chỉ vì hai mục đích. Cô ấy có thể có trong danh sách đi Mỹ, chi
phí do nhà nước tài trự, còn anh...”. Anh dập
tắt đầu thuốc, “Có thể biết lòng của em... rốt cuộc có ai trong đó...”.

Trong lòng Phổ Hoa vẫn chấn động một hồi, dường như có thứ gì cuối cùng cũng
được cởi bỏ.

“Hơn một năm trước, Cầu Nhân thông qua một người bạn ở Đại học Bắc Kinh lấy
được cách liên hệ với anh, cô ấy tìm đến anh... lại biết anh đã ly hôn... Anh
nghĩ...khi đó cô ấy chắc không rõ tình trạng của chúng ta, lại rất hy vọng nắm
được cơ hội đi Mỹ... thậm chí có cần kết hôn
giả hay không... cô ấy không hề để ý”.

“Vì thế... anh đã đồng ý?”. Cuối cùng Phổ Hoa có chút tức giận, hận anh đối xử
với hôn nhân như vậy.

“Đương nhiên không! Anh đã từ chối. Khi đó, anh vẫn tin chúng ta sẽ có thể tái
hợp, nhưng vẫn cứ kéo dài, về sau... em vẫn không hề có bất cứ sự bày tỏ rõ
ràng nào, hơn nữa càng ngày càng cách xa anh, tới nửa năm cuối... anh
không chắc kéo dài như vậy còn có tác dụng không, vì vậy... cảm thấy chúng ta
cần thêm tác động bên ngoài... kích thích một chút...”.

Lời của Vĩnh Đạo khiến Phổ Hoa kinh ngạc, cơ hồ như cắn môi bật ra mấy từ.

“Sau đó thì sao?”.

“Sau đó... anh để Doãn Trình gián tiếp chuyển lời đến em,” ấn đường của Vĩnh
Đạo nhíu lại thành đường nhăn sâu hoắm, lòng dạ rối bời phủi tàn thuốc trên
bàn.

“Khi gặp em trong trường, những điều anh và em nghĩ gần như nhau, nhưng... lại
không hoàn toàn giống nhau. Em không hề tìm đến
anh... chất vấn anh... Anh vẫn
luôn cho rằng em sẽ đến, sẽ đau lòng... Nhưng em im lặng chấp nhận tất cả mọi
việc... sau đó... Hải Anh
nói... em bắt đầu đi xem mặt...”.

Vĩnh Đạo lấy ra bao thuốc lá trong túi áo, bao thuốc trống rỗng, anh nhặt đầu
thuốc vừa nãy lên, muốn châm nhưng lại vứt đi.

“Cuối cùng anh biết cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông, phía Cầu Nhân không
ngừng thúc giục... Em đã đi xem mặt... thời
gian đó điều gì cũng không suôn sẻ... Anh từng nghĩ đến khả năng ra đi, nhưng
vẫn ôm một chút hy vọng... ít nhất hai bên gia đình
không biết, bố mẹ anh còn cho phép anh...”. Gương
mặt anh lóe lên chút hy vọng rồi nhanh chóng tiêu tan, đầy vẻ chán nản sâu sắc,
“Có lúc em vô cùng tuyệt tình, bản thân em có thể không biết, giống như hồi cấp
ba”. Anh thở dài một hơi.

“Ban đầu cái gì cũng theo ý em, anh không nói, anh liền cùng em che giấu hai
năm, chỉ cần em trở lại cho dù nói gì, anh cũng đều đồng ý. Nhưng em không như
vậy, hơn nữa em không nói gì liền đem chuyện của Cầu Nhân nói cho hai nhà. Anh
không phải tức giận...mà là lo lắng đến phát điên. Em vừa
nói... cái gì cũng không thể
giấu nữa... anh bị kẹt ở thế đã cưỡi
lên lưng hổ... Mỗi lần Vĩnh Bác gọi về đều chửi anh như tát nước, bố mẹ sắc mặt
khó chịu, bố bệnh một thời gian dài, Cầu Nhân gần như ngày ngày gọi điện thúc
giục, anh dứt khoát... liền đi ký tên...”. Anh
không tìm thấy thuốc hút, ngón tay nắm chặt hằn lên đường gân xanh, vô thức
liếm khóe miệng khô, “Ký tên rồi thì đã muộn... Hối hận
cũng không có tác dụng... Hôm sau không liên hệ
được với Cầu Nhân... Một tuần sau, cô ấy đã
đến Mỹ rồi”.

Vĩnh Đạo mệt mỏi dựa vào thành ghế, “Khi đó anh vô cùng muốn đánh chính mình,
nhưng càng muốn gặp em giải thích. Có điều em trốn anh, mấy ngày anh ở dưới lầu
đợi em cả đêm. Nghĩ về hai năm qua, anh
cũng đợi như vậy. Những thứ có thể làm, không thể làm anh đều đã thử làm, em
vẫn không quay đầu, ngược lại càng ngày cách anh càng xa. Anh thực sự nản chí
ngã lòng, mười mấy năm nay đã kết thúc như vậy, đến nhà em chờ, anh mới phát
hiện... em mang vứt hết đồ của
anh...”.

Vĩnh Đạo dừng lại, phần sau câu chuyện Phổ Hoa vẫn nhớ, ấn tượng quá rõ ràng,
giống như mới xảy ra ngày hôm qua.

Quyên Quyên, Hải Anh, Lâm Quả Quả, ai cũng đều từng khuyên cô. Nhưng cô lại
dừng ở chỗ cũ, chờ anh.Bây giờ nghĩ lại, thứ anh cần không phải là sự chờ đợi
của cô mà là sự chủ động trở về bên anh. Nhưng anh là một người rất thông minh,
lại sử dụng cách thức ngu xuẩn như vậy!

Họ ngồi trong im lặng, không hẹn mà cùng nhớ lại từng chuyện đã xẩy ra trong
một năm qua.

Phổ Hoa cầm cái đinh trên bàn lên, nắm đến phát nóng trong tay. Chiếc đinh này
chỉ là một phần trong nhà, hồi ức mỗi một góc trong ngôi nhà này còn rất nhiều,
không thể bỗng chốc nhớ lại hết, bao gồm cả con người đang ngồi đối diện.

Ánh mắt trở lại người anh, cô không biết nên nói gì.Kiên quyết rời đi dường như
quá tàn nhẫn.

Buông cái đinh xuống, cô nghĩ một chút, đứng lên nói: “Em... nghĩ về nhà trước
đã...”.

Vĩnh Đạo chấn động.

“Em không sao... muốn về...”. Phổ Hoa
tránh tay Vĩnh Đạo, đi về phía cửa, vài bước sau dừng lại, quay lưng với anh
đứng thẳng người, “Cảm ơn anh... vừa rồi đã nói cho em những điều đó... em cần
suy nghĩ một chút...”.

Cô bước tới mở cửa, một lực mạnh ập đến, gần như khiến cô xô phải cánh cửa. Tay anh
ôm cô từ phía sau, quắp chặt lấy hai vai cô ép về phía mình.

“Em đừng đi...”. Anh khàn khàn kêu lên.

“Anh từng đi Thiên Tân... thấy em và Ngu Thế Nam...
Anh không dám đi tìm em nữa... Anh biết em không cách nào tha thứ... anh kêu
Triệu Phong đưa em đi họp lớp... muốn nhìn thấy em... thật đấy... chính
là muốn xem em có ổn không...”. Anh siết chặt cánh tay
lại, hơi thở nóng bừng phả bên tai cô.

“Đừng nói nữa...”. Cô quay đầu lại, không
nén được run rẩy trong vòng tay anh.

“Nếu không phải bố xảy ra chuyện, có thể anh vĩnh viễn không có can đảm đi gặp
em lần nữa... Nhưng tối đó... bác sĩ
gọi anh vào gặp bố lần cuối... Một mình anh đứng ở đó... em
không có mặt... bố nắm tay anh...ông
không nói được... nhưng ông muốn gặp em..
Anh phải đi tìm... ông không muốn buông
tay...”. Giọng nói của anh khàn
tới mức nghẹn ngào, chạm vào nơi mềm yếu nhất trong sâu thẳm trái tim cô.

Cô cũng không chịu nổi, đau như bị dao cắt vào tim, “Đừng nói nữa...”.

“Là lỗi của anh, tất cả mọi chuyện... Tất cả
mọi chuyện... Những năm qua...”.

“Đừng nói nữa...”. Nước mắt từ má chảy xuống
cổ, đọng ở cằm lại rớt xuống mu bàn tay anh.

“Sau này... anh sẽ không ép buộc em làm bất cứ việc gì... Thật đấy...”.

“Đừng nói nữa...”.

“Xin lỗi... Xin lỗi... Thật đấy... Xin lỗi... Anh sai
rồi...”.

Anh liên tiếp nói ba lần, mặt vùi vào gáy cô, khẽ chà lên đó, có thứ gì đó ấm
nóng lan rộng trên da cô.

‘Vĩnh Đạo...”.

Cô cúi đầu chạm vào cánh tay của anh, không nhẫn tâm trách nữa.

Anh ôm rất lâu, cuối cùng buông tay một cách nuối tiếc, quay đầu mở cửa cho cô.

“Đi thôi... anh... đưa em về...”.

Anh dựa lên cửa, chờ đợi với hàm ý sâu xa, khóe mắt có dấu vết của nước mắt,
cũng có sự bối rối và áy náy sâu sắc. Giống như anh nói, sẽ không ép buộc cô
làm gì nữa. Nhưng anh càng như vậy thì sự mâu thuẫn buồn bã trong lòng cô ngược
lại càng tăng lên, hai chân giống như bị đổ chì không thể cất bước.

“Phải đi ư?”. Anh hỏi.

Cô không cách nào trả lời, quay đầu tìm kiếm khoảng tường trắng từng treo ảnh
cưới, giống như con vật nhỏ bị thương mệt mỏi lạc đường.

“Không đi có được không?”. Anh vẫn hỏi, đôi mắt đen
lóe lên vẻ đa cảm, bước tới quay người cô lại.

Cô không chỗ trốn chạy, cũng trốn chạy quá lâu rồi.Tất cả những điều đã qua
dường như trở về điểm xuất phát, mọi thứ đều là sự lựa chọn của cô, lựa chọn ở
bên anh, hay chia tay anh.

Nâng mặt cô lên, anh lau nước mắt trên đó, dịu dàng nói: “Nhìn anh, đừng nhìn
cái khác, chỉ nhìn anh, nói cho anh biết, em thực sự muốn đi ư?”.

Cô hoảng hốt gật đầu, lại hoảng loạn phủ nhận, cắn môi, giọt nước mắt mới tràn
ra làm tầm nhìn trở nên mơ hồ.

“Anh nói rồi, sẽ không ép em làm bất cứ việc gì. Chỉ cần
em muốn, cho anh một cơ hội nữa... chúng ta... có thể bắt đầu lại từ đầu. Nếu em
không muốn, anh sẽ không tới quầy rầy em, để em đi... Anh có
thể tiếp tục chờ đợi em, bao lâu cũng được...”. Anh
vuốt mái tóc dài ướt đẫm nước mắt của cô, “Chuyện của Cầu Nhân, anh đang nghĩ
cách. Anh sẽ xử lý xong, em tin không?”.

“Em không biết...”. Cô nghẹn ngào thử sắp xếp
lại suy nghĩ nhưng càng sắp xếp lại càng rối loạn.

Anh bất đắc dĩ lùi lại, trên người có gánh nặng, nhưng lại vờ như nhẹ nhõm
thoải mái, “Vậy... em muốn đi?”.

“Em... không thể nghĩ...”. Cô nức
nở, nói năng lộn xộn, “Quả Quả nói... phải
kết thúc... mới có thể bắt đầu... Quyên
Quyên... không cho em... quay
đầu...”.

Anh nghiêm túc kéo tay cô ấn vào ngực mình, nghiêm túc nói: “Khi bố mất vẫn
luôn nắm tay anh, cứ nắm như vậy. Bố không nói được nhưng anh có thể hiểu ý bố.
Lúc bố sắp mất, còn lại mình em, bố không yên tâm, muốn anh chăm sóc em, đừng
buông tay nữa”.Mắt anh hằn lên những tia máu, khiến cô cảm thấy nhịp tim mạnh
mẽ trong lồng ngực anh, “Lời của bố, em có nghe không?”.

Anh vẫn hiểu cô, thậm chí hiểu bản thân cô hơn cả cô. Bị gợi đến hồi ức bi
thương, cô ôm mặt bật khóc.

Trên thế giới này có hai điều quý giá, cô từng có rồi lại mất đi, Một là bố,
một là anh.

“Em không đi được không? Khi bố ra đi, anh ở bên ông, khi anh ra đi, muốn em ở
bên anh...”. Anh ôm đôi vai run rẩy
của cô, kề sát đôi mắt đầy lệ của cô, không thể kiềm chế được mà hôn lên đó,
nước mắt lã chã, “Mười lăm năm rồi... Phổ Hoa... anh yêu em... tròn...
mười lăm năm rồi...”.

Thầm đọc con số ấy, cô đau đớn, ôm lấy anh, khóc thất thanh.

Trước tình cảm mười lăm năm, tất cả ân oán đều trở thành mây khói.

************

Đêm đã khuya, họ đều không đi mà ở lại.

Phổ Hoa mặc nguyên quần áo nằm trên chiếc giường đơn của mình, nhìn ra căn
phòng trống rỗng, co mình lại, mắt hơi ướt nhưng không muốn khóc.

Sau lưng là lồng ngực ấm
áp của Vĩnh Đạo, chân
thực,mạnh mẽ, không còn chỉ
trong mơ mới có thể
chạmvào nữa. Họ đắp chung
một cái chăn, bàn tay
nắm tay cô đặt phía
trước, tìm kiếm từng
ngón, sau đó trượt từ mu
bàn tay lên cánh tay,
khuỷu tay, từ khuỷu tay lại
nắm cổ tay.

Một lát sau, anh nói:
“Em gầy đi, Quả Quả nói em
đãhồi phục”. Giọng nói của anh
vẫn hơi khàn khàn,
“Saokhông đeo sợi dây đỏ?”.

“Đứt rồi...”. Cô mệt
tới mức không thể mở mắt,
nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh
táo, không sao ngủ
nổi.

“Sao lại đứt?”. Anh lại
đo cổ tay mảnh mai của cô, thở dài theo
thói quen.

“Khi mua đồ...”. Cô nhớ
đến chuyện gặp An Vĩnh ởcửa hàng đĩa, do dự một lát vẫn quyết
định nói cho anhbiết, “Gặp An Vĩnh, đột
nhiên liền đứt”.

“An Vĩnh?”. Anh
không nén được phì
cười.

“Vâng, gặp cậu ấy và vợ cậu
ấy...”.

“Em nói Đức Cần?”. Anh
không hề ngạc nhiên,
ngượclại có chút vui mừng, khẽ
vuốt cánh tay cô, cảm
nhậnsự thân mật đã lâu
không có, “Có thể là
một sự ám chỉ,khi cần đứt thì nên
đứt”.

Cô chẳng buồn suy
nghĩ lý do, vẫn giữ tư thế
ban đầu, giống con chim non co lại
trong tổ.

“Anh... từng gặp cô
ấy?”.

“Ừ... từng gặp”. Vĩnh
Đạo không hề né
tránh, “An Vĩnh phiêu bạt bên
ngoài bao năm, cũng nên tìm
mộtngười để ổn định. Doãn Trình, Cao
Triệu Phong đềutừng gặp, một
người con gái rất tốt”.
Anh nhích lênphía trước, cúi
xuống phần da thịt mềm mại sau gáy
cô, “Anh cũng phiêu bạt mệt
rồi, không phiêu bạt
nổinữa, muốn ổn định, năm nay... cũng
sắp ba mươi rồi”.

Chớp cái đã mười lăm
năm, anh đã không còn là cậuthiếu niên mà là
một người đàn ông trưởng thành.

“Ba mươi tuổi, nên
thành gia lập nghiệp”. Anh có
vẻbất đắc dĩ, “Em cũng
hai mươi chín...”.

“Em già rồi...”. Cô đột nhiên
than thở.

“Nói linh tinh... một
chút cũng không già...
chỉ nên ổn định thôi...”. Anh
siết chặt cánh tay, ôm
cô vào lòng.Anh từng thích
ôm cô thế này, dường
như có thể quấnlấy cả người
cô.

“Chấp nhận anh lần
nữa... thực sự khó thế
ư?”.

Cô hít hít mũi, vẫn đau lòng,
nhưng không tuyệt vọng
như trước kia.

“Rất khó... anh và
người khác đã kết hôn rồi...”.

Anh rất áy náy, chỉ có
thể nhận sai lần
nữa, bất cứ giải
thích nào khác đều trở nên dư
thừa.

“Xin lỗi... Anh đã sai...”.

“Khi đó... Quyên Quyên nói cho em
biết... em không dám tin...
Em nghĩ là nhầm lẫn...
Trước đó còn gặp... anh vẫn đưa tiền
nhà... Em hỏi Hải Anh... cô ấy
cũngnói là thật... Em chưa chuẩn bị tâm
lý chút nào... chỉ có
thể... coi là thật...”.

Cô ngẩng đầu, nước
mắt chảy từ Thái
Dương vào tai, giọng nói trở nên mơ
hồ, cả căn phòng chỉ còn lại
tiếngkhóc nghẹn ngào và tiếng thở của
anh. Thực ra một người phụ nữ tuyệt
vọng tự ti vẫn còn
sống trong lòngcô, sự ra đi của anh hoàn toàn
bóp chết niềm vui của
cô, khiến cô sống
một năm đau khổ trong
nỗi xót xa ănnăn hối hận.

“Xin lỗi...”.

“Em chỉ có thể kể với bố...
không dám lại giấu
ông... vì anh không thể
quay về thăm bố...”.

“Anh biết... Anh biết...”. Nước
mắt thấm lên tay
anh, rất nóng, anh lau cho
cô, càng lau càng nhiều.

“Bố rất đau lòng...
cả đêm hút thuốc ngoài ban
công...Anh giống như con trai của
bố... quan trọng như
em...”.

“Anh biết...”.

“Bố... rất nhớ anh...”.

Anh kề sát lưng cô, một lúc lâu
không nói gì.

Anh bình tĩnh lại,
mới ngẩng đầu hỏi cô:
“Vậy... em có nhớ không?”.

Cô trả lời bằng
cách nghiêng đầu qua,
nước mắt thấmlên vai anh.

Sao có thể không nhớ? Họ
đã được định sẵn phải dâydưa cả đời, mỗi giờ mỗi
khắc cô đều nhớ,
nhớ đến điềutốt đẹp, sự phản bội của
anh, từ khi biết anh tái hôn,giây
khắc đó cô đã giẫm vào vòng
xoáy kỷ niệm, tự chui
đầu vào rọ.

“Được rồi... không nói
chuyện này nữa...”. Anh kìm
nén không khí bi
thương, đổi chủ đề, “Anh mua cho bốmột miếng đất,
ở phía bắc, dựa núi gần
sông, môi trường rất
tốt, thủ tục cũng
gần xong rồi, giấy tờ trong
xe, nếu rảnh em đi xem,
sau đó ký tên”.

Cô chớp chớp mắt, có phần
không dám tin.

“Thật đấy, là khu mộ rất đẹp, cũng không
xa, anh trai anh đưa anh đi xem rồi, cảm
giác được lắm. Em luôn muốn bố có
chỗ chôn cất bình
yên, không thể cứ để ở
nhà mãi, đối với em không tốt, đối với bố...
cũng coi là một lời
nhắn nhủ, hiểu không?”. Anh gỡ
búi tóc của cô để
nó chảy dài giữa
họ.

“Nhưng...”.

“Bây giờ chúng ta
không tranh luận chuyện này
đượckhông? Đây cũng là tâm nguyện
của mọi người, em phải
học cách nhìn thoáng
ra, hơn nữa em còn
có mẹ, còn có...
anh...”.

Cuối cùng cô không nén
được giãy khỏi vòng
tay anh,quay người đối mặt với anh. Họ đã
quá quen thuộcnhau, quen thuộc
tới nỗi khóe mắt anh
nhiều thêm mộtnếp nhăn nhỏ, cô cũng có
thể nhìn ra.

“Vì sao...”. Cô lại
muốn khóc, dường như tất cả
nỗibuồn đều tập trung giải
thoát trong buổi tối hôm nay.

“Cái gì vì sao...”. Anh gạt sợi tóc dính
trên mặt cô.

“Vì sao... mua phần
mộ...”.

“Vì... đó là bố anh mà...”. Anh trả lời vô
cùng tự nhiên,nếp nhăn trên
khóe mắt từ từ hằn sâu,
“Cho dù chúngta thế nào... chúng
ta đều nên hết lòng...
Mọi người cũng hy vọng
bố ổn định, em có thể đi tiếp... Bắt
đầulại từ đầu... về chuyện tiền
bạc em không phải lo, anh
trai anh bỏ ra một chút, mẹ cũng bỏ ra một phần,
còncó cô em, trong tay anh cũng
có... Anh nghĩ... xử lý
như vậy chắc là điều bố hy
vọng nhất”.

“Nếu... em không đồng ý?”. Cô không
hề cho rằng đây là điều đương nhiên,
cũng không tin khoản
tiền nhẹ nhàng của anh
là con số nhỏ.

“Không đồng ý?”. Anh kéo chăn dém vào
sau lưng cô, “Nếu không đồng ý... anh có
thể khuyên em...”.

Anh khẽ vẽ lên mí
mắt sưng đỏ của cô,
“Em rất hiếu thuận... hơn nữa sẽ lấy
đại cục làm trọng... trước
mộttrăm ngày của bố... chúng
ta đi ký hợp đồng, được không?”.

Không phải cô không
muốn bố có một nơi yên
nghỉthanh thản, ở một thế giới khác
không còn phiền muộn âu lo mệt
mỏi của thế giới
này. ôm cổ anh, cô buồn bã “Ừ” một
tiếng, yên tâm chảy nước
mắt, không phải là đau
lòng mà là cuối cùng đã
an tâm.

“Khóc đi... không cần kìm nén
nữa...”. Anh vuốt lưng
cô, cảm kích vô hạn,
“Sau này có gì đều phải
nói ra... nói cho anh
biết... Đừng để anh suy đoán lung
tung...Khóc đi... Khóc xong thì
phải vui lên...”.

“Vâng...”.

“Khi đó anh từng tìm Ngu Thế Nam, An
Vĩnh, anh trai anh, Lâm Quả Quả,
Hải Anh, Doãn Trình, cũng tìm cả
bạn bè khác của em, đến Lưu Yến
anh cũng đều tìm đến. Luôn không nhìn thấu em
đang nghĩ gì, vì vậy
cứva đập khắp nơi”.

Cô ngẩng đầu, muốn sờ nếp
nhăn ở khóe mắt anh.

“Sau này... phải nói cho
anh biết...”. Anh kéo
tay cô đặt lên
mặt, mặc kệ cô chầm chậm
lần mò.

Tắt đèn, họ quen với bóng
tối và hình dáng của
nhautrong bóng tối. Giường đơn rất nhỏ,
hai cơ thể áp chặt
vào nhau, cô bám vào
cánh tay, vai anh, nhiều
lần thử làm nếp
nhăn ở ấn đường của anh giãn ra.

Vĩnh Đạo cười.

“Sao vậy?”.

“Có một nếp nhăn,
sâu hơn trước...”. Cô vừa
nói vừa sờ.

Anh kéo tay cô, dùng
râu cọ vào nơi mềm mại trong
cánh tay cô, “Nếu anh không kết
hôn... em sẽ làm thế
nào? vẫn sống như vậy tiếp
à?”.

Xuôi theo cằm anh, cô vẽ theo
đường nét khuôn mặt
anh, suy nghĩ về khả
năng đó.

“Em sẽ đợi...”.

“Đợi cái gì?”. Anh giữ chặt
tay cô.

“Đợi... anh trở về...”.

“Vậy sao không đến tìm anh? Lại để hai năm qua
đi!”.

“Em tưởng rằng... anh sẽ
trở về... Trước đây... anh đều quay lại”.
Đây là lời từ đáy lòng cô, anh
cũng làm như vậy. Bắt đầu từ năm
lớp chín, mỗi lần rời
đi là mỗi lần quay lại. Cô quen
đứng nơi cũ chờ anh men theo cùng
một vòng tròn không
ngừng quanh quẩn, nhưng
lầncuối cùng anh sai đường, suýt chút nữa đi
lướt qua cô.

“Nếu anh đi sai đường... em phải đến tìm
anh... túm anh lại... biết
chưa...”.

Anh tìm thấy tay cô
nắm chặt, cô cảm
nhận được tấtcả tình cảm đó, gật
đầu.

Không biết nằm bao
lâu, Vĩnh Đạo hỏi: “Em ngủchưa?”.

Phổ Hoa mở mắt: “Em chưa”.

“Hận anh không?”.

Cô vùi vào gối im lặng
một lúc.

“Hận...”.

“Bây giờ... còn hận
không?”.

“Ừ...”.

Suy nghĩ về đáp án này,
Vĩnh Đạo chống người lên,nhìn cô từ trên
cao.

“Vậy... cũng yêu chứ?”.

Anh hỏi rất dè dặt, nhẫn
nại chờ đợi đáp án, giống
nhưsự chờ đợi trong suốt mười lăm năm
qua.

Như một lữ khách
mệt mỏi, cuối cùng có
thể cởi bỏ tất cả tội lỗi trên
đường, kể cả bản thân
cũng giao phó chobạn đồng hành
tin cậy nhất.

Cô bám vào cổ anh, sát bên tai
anh, khẽ nói: “Em yêu...”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận