Ứng Cát Tường thật sự muốn bóp chết Ninh Tri Phi.
Lần trước Hàng tổng tới thăm ban, thời điểm đó hắn đã phí bao nhiêu công sức để chỉnh chu nhan sắc, nhưng hôm nay nhân gia lại hận không thể từ buổi sáng 5 giờ liền dậy chỉnh trang quần áo.
“Đừng làm ầm ĩ nữa, lát nữa tới phiên cậu diễn, mau đi thay quần áo để lát còn hóa trang!” Ứng Cát Tường nói.
Ninh Tri Phi “hả” một tiếng, cau mày nói: “Hỏng rồi, hôm nay bộ em đang mặc không phải là bộ đẹp nhất”.
Ứng Cát Tường ngay lập tức cho 1 cái tát vào sau gáy của cậu: “Anh bạn à, vì là bạn của cậu nên tôi phải nói rõ, phim trường này có bao nhiêu người há hốc mồm mê mẩn vị Hàng tổng kia, tôi đoán so với tôi điểm này cậu sẽ rõ ràng hơn, cậu nên kiềm chế lại, đừng có nháo ra chuyện gây phiền phức cho tôi!”
Ninh Tri Phi vẻ mặt thập phần tự tin: “Yên tâm đi, anh xem em là cái loại không đáng tin cậy vậy sao.
”
Ứng Cát Tường mặt mỉm cười: “Đúng vậy, cậu chính là loại người đó.
”
Đến buổi chiều thì cuối cùng Hàng Nhân cũng đến, vừa vặn trông thấy khung cảnh Ninh Tri Phi cùng Lâm Quan đang diễn vai tình địch của nhau vô cùng ăn ý, cho dù có ở cái tình huống không có dùng hiệu ứng đặc biệt nào, hai người đối với nhau “phát hỏa” anh đụng tôi chạm, anh chạm tôi xúc, miễn bàn có bao nhiêu ngốc nghếch.
Lâm Quan đầu tiên không nín được, luôn nhìn về phía Hàng Nhân, Hàng Nhân đang cùng đạo diễn ngồi ở một góc, qua máy móc xem hình ảnh cùng với đạo diễn, trong lòng hắn liền có chút không được tự nhiên, một chút thất thần khiến tất cả trạng thái tập trung đều biến đi mất.
Đạo diễn e ngại đang có Hàng Nhân nên giữ lại mặt mũi không mắng hắn, chỉ đơn giản kêu các phòng ban đều nghỉ một lát, sau đó kêu Lâm Quan và Ninh Tri Phi lại để tiếp đón, chào hỏi Hàng Nhân.
Lâm Quan đến nói còn chưa kịp mở miệng, Ninh Tri Phi đã nhanh chân tiến về phía trước, chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh,giọng nói cũng cao thêm vài phần: “Hàng tổng, buổi chiều tốt lành!”
Hàng Nhân vừa nhìn thấy Ninh Tri Phi mang tinh thần phấn chấn bồng bột, tâm tình ngay lập tức cũng vui vẻ theo, còn trộm nhìn lén cậu, trả lời: “Buổi chiều tốt lành bạn nhỏ”.
Ninh Tri Phi thật vui vẻ, liền hận không thể ngay trước mặt, tại phim trường biểu diễn một đoạn múa ba lê tiểu thiên nga nổi tiếng.
Cái loại cảm giác ở trước mặt mọi người lặng lẽ cấu kết làm bậy thật sự tuyệt vời.
Nhưng Lâm Quan ở bên cạnh sắc mặt sớm đã đen như đáy nồi, hình như thằng nhóc này đang trắng trợn táo bạo thông đồng cùng kim chủ của hắn ngay dưới mí mắt hắn?
Lần ăn liên hoan này Ninh Tri Phi rất coi trọng, anh sớm đã về khách sạn thu dọn, chỉnh chu quần áo, sau đó vô cùng vui vẻ ngồi vững vàng ổn định lên chiếc ghế bên cạnh Hàng Nhân.
Chờ lúc Lâm Quan đến, vị trí xung quanh Hàng Nhân đều đã có người, một dành cho đạo diễn, một là Ninh Tri Phi.
Hắn đơn giản đứng ở một bên án binh bất động, rõ ràng có ý muốn Ninh Tri Phi nhường chỗ ngồi cho hắn, nhưng Ninh Tri Phi liền coi như không thấy, vị Hàng Tổng cũng như Phật,ngồi ở chỗ đó lù lù bất động.
Đạo diễn tâm trạng thập phần mệt mỏi, lại hướng tới Ninh Tri Phi nói: “Tri Phi, cậu đứng dậy ngồi phía bên cạnh, để Lâm Quan ngồi vị trí bên cạnh Hàng tổng đi.
”
“Không cần, cứ để cho bạn nhỏ Tri Phi ngồi nơi này đi, đều giống nhau.
” Ninh Tri Phi không mở miệng, Hàng Nhân liền nhàn nhạt giúp giải vây.
Không chỉ Lâm Quan, bao gồm cả đạo diễn đều đặc biệt ngạc nhiên không nói thành lời, chớp mắt trong lòng ai cũng có một tia kinh ngạc, trong đầu cũng không ngừng có những suy nghĩ.
Nhìn dáng vẻ này, Lâm Quan hẳn là bị ghẻ lạnh rồi?
Toàn bộ quá trình buổi ăn liên hoan hôm nay dường như cũng không khác lần trước lắm, chủ yếu chính là để đạo diễn cùng người phụ trách nói, Hàng Nhân đóng vị trí người nghe, ngẫu nhiên lại nhàn nhạt cho chút ý kiến.
Ninh Tri Phi vẫn là một bộ dáng nghiêm túc ăn uống.
Trong lúc đang nói chuyện thì đĩa thịt kho tàu đã được dọn lên, Hàng Nhân tai thì nghe đạo diễn thao thao bất tuyệt, tay thì lại theo thói quen dùng đũa gắp cho Ninh Tri Phi một miếng, mà Ninh Tri Phi không có chút nào kinh ngạc, đã thế còn cực kỳ tự nhiên nhận bỏ vào miệng ăn, thậm chí cũng không quên nói một tiếng cảm ơn.
Giống như chuyện này bọn họ đã làm không biết bao nhiêu lần vậy, sớm đã thành thói quen hàng ngày.
Đạo diễn có chút không giữ được bình tĩnh, khó xử, rốt cuộc chuyện này là tình huống trớ trêu gì, vị Hàng tổng này rốt cuộc là tới xem Lâm Quan, hay là xem Ninh Tri Phi?
Hàng Nhân liếc nhìn biểu hiện trên mặt của đạo diễn, bình tĩnh hỏi câu: “Làm sao vậy?”
Đạo diễn: “Ha ha, không có việc gì không có việc gì!”
WC đúng là một không gian đa năng, có đôi khi không đơn giản có thể sử dụng tới chỉ để giải quyết vấn đề sinh lý, cũng có thể dùng để giải quyết nhiều vấn đề khác.
Ninh Tri Phi từ nhà vệ sinh ra, không bất ngờ nhìn thấy bộ dạng hùng hổ đứng đợi từ lâu của Lâm Quan.
Cậu không nhanh không chậm dạo bước đến bồn rửa tay bên cạnh rửa tay, sau đó hướng tới gương nhìn Lâm Quan lộ ra một nụ cười vô cùng khiêu khích, so với sự ngây thơ của cậu khi nãy ở cùng với hắn, ở trước mặt Hàng Nhân chắc chắn là 2 bộ dạng hoàn toàn khác nhau.
Lâm Quan tức giận đến thiếu chút nữa xuất huyết não, hắn cắn răng hỏi: “Ninh Tri Phi, cậu rốt cuộc là muốn thế nào? Cậu là vì muốn trả thù việc tôi xóa cảnh diễn của cậu sao?”.
Ninh Tri Phi rút ra một mảnh giấy lau tay, xích tới gần cười, “Này, dù anh xóa hết cảnh của tôi thì tôi cũng không nói gì.
”
“Vậy cậu vì cái gì muốn cướp người của tôi?!”
“Người của anh?” Ninh Tri Phi đem giấy ném vào sọt rác, hết thảy mọi thứ đều làm đâu vào đấy, hoàn toàn là một bộ dáng không đem Lâm Quan để vào mắt, “Ai là người của anh?”
“Cậu con mẹ nó biết rõ người tôi nói chính là ai!”
Ninh Tri Phi so Lâm Quan thật ra là cao hơn, vì vậy lúc này liền phát huy ưu thế chiều cao của mình, bễ nghễ nhìn hắn lạnh lùng nói câu: “Anh nói Hàng tổng? Lâm Quan, anh nên soi gương đi, anh xứng sao?”
“Cậu ——!” Lâm Quan tức giận đến hai mắt trợn trừng, “Tôi không xứng thì cậu liền xứng sao? Cậu cho rằng so với tôi tốt đẹp hơn ở điểm nào?”
Ninh Tri Phi không thèm quan tâm cười cười, vẻ mặt hờ hững giáng xuống Lâm Quan một đòn trí mạng: “Lâm Quan, anh đã từng đi qua nhà của Hàng tổng ở ven bờ sông kia chưa? Biết nhà cô ấy có bao nhiêu người giúp việc, bao nhiêu đầu bếp, trông như thế nào chưa? Anh không biết đúng không.
Nhưng mà, tôi lại biết.
”
Lâm Quan sau khi đi WC cũng không thấy trở lại trên bàn cơm, Ninh Tri Phi mang bộ dáng vô cùng chân thành hướng về phía đạo diễn nói: “Lâm Quan ca nói hắn uống nhiều quá, không còn đủ sức nên phải đi về nghỉ ngơi.
”
Đạo diễn trong lòng thì:” Tiểu hài tử này cậu nói dối cũng không có để tâm một chút nào đi, Lâm Quan người ta căn bản 1 ngụm rượu cũng chưa uống.
”
Đương nhiên ngoài miệng thì vẫn hòa hoãn cười đáp: “Thật sao? Xác thật cũng quá muộn, thật là ngượng ngùng, hôm nay lại lãng phí của Hàng tổng không ít thời gian.
”
Hàng tổng gật đầu tỏ vẻ cô không để ý.
Tới lúc tàn tiệc,Ninh Tri Phi lại muốn làm ra chuyện xấu, cậu tự cho rằng chắc chắn là thập phần mập mờ nhưng kỳ thật mọi người đều đã biết chuyện, cùng Hàng Nhân nói: “Hàng tổng, người đại diện của tôi không có ở đây, không biết có thể ngồi cùng xe với ngài trở về khách sạn không?
Hàng Nhân nhìn bộ dáng Ninh Tri Phi vội vã tuyên thệ đánh dấu chủ quyền không khỏi cảm thấy cậu đáng yêu không chịu được, liền vui vẻ gật đầu thỏa mãn bạn nhỏ.
Mới vừa tiến vào trong xe, chưa kịp ngồi ổn định trong bao lâu, Ninh Tri Phi liền ngay lập tức trèo lên người Hàng Nhân dính như sam, đòi hôn, nhưng sau một lúc hôn lâu lại bị Hàng Nhân không hề nể mặt đẩy ra sau, anh cầm lấy ngón tay Hàng Nhân vuốt ve, bộ dáng tủi thân nói anh muốn cô.
Hàng Nhân dỗ dành một tiếng ngoan.
Ninh Tri Phi có chút không cao hứng, cô lúc này lại không hề sờ đầu của anh, vì thế làm trời làm đất tính tình lại ương ngạnh kiêu ngạo, hỏi Hàng Nhân nói: “Ngài có phải hay không không thích tôi?”
Hàng Nhân: “…?”
Ninh Tri Phi một bộ dáng ghen tuông: “Bởi vì tôi vừa rồi khi dễ vị tiểu tâm can của ngài! Đúng hay không!”
“… Đừng nháo.
” Hàng Nhân vẻ mặt dở khóc dở cười.
Ninh Tri Phi lẩm bẩm một tiếng, ngẩng cao đầu lại hướng tới Hàng Nhân ôm chặt một cái, hai tay giơ lây giữ lại mặt Hàng Nhân, ép cô nhìn về phía mình, “Hàng tổng, em nhìn tôi xem, tôi có phải so Lâm Quan đẹp nhiều hơn không, tôi so với anh ta còn trẻ hơn, tôi còn trong trắng ngây thơ, tôi còn có thể khiêu vũ!”
Hàng ghế phía trước, tài xế cùng trợ lý: “….
.
”
Chúng tôi đây còn chưa bao giờ gặp qua tình huống một người tranh giành sự sủng ái lại thẳng thắn như vậy, cũng thật là kỳ quái, khẩu vị của Hàng tổng thật sự cũng ….
.
một lời khó nói hết.
Hàng Nhân nén cười, sau đó là làm bộ nghiêm túc gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Vậy em đừng bao dưỡng anh ta nữa, em bao dưỡng tôi đi!” Ninh Tri Phi chớp chớp mắt, khẩu khí ngông cuồng.
Hết chương 6.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...