Sau khi mắng Tần Kiết xong, tâm trạng của Trần Ân Tứ dần tốt hơn.
Cô từ phòng thay đồ cầm theo áo ngủ, đi vào nhà tắm.
Đang tắm, cô tự nhiên nhớ đến cảnh ra khỏi bệnh viện, cô cầm điện thoại xem tin nhắn của Tần Kiết, không cẩn thận bấm nhầm khung chat, Tần Kiết liền trả lời:
"Cuối cùng em cũng trả lời tin nhắn của anh."
Anh làm sao biết được cô đã xem tin anh gửi? Không lẽ anh vẫn luôn ở giao diện tin nhắn chờ cô sao?
Nếu không phải như thế làm sao anh lại có thể chuẩn xác thấy dòng "Đối phương đang nhập tin nhắn...", sau đó bắt được cô đang online.
Anh và cô đã chia tay, vẫn còn làm như vậy?
Tâm trạng Trần Ân Tứ đang tốt hơn, lại lần nữa nghĩ vẩn vơ.
Sau khi tắm xong, lúc cô dưỡng da nghĩ đến buổi thử vai hồi trưa, cô gái nói những câu đó, lại làm cho tâm trạng cô lộn xộn lên.
Nửa đêm, Trần Ân Tứ nằm lăn qua lăn lại hết một giờ đồng hồ, "Đù" một tiếng rồi bật dậy.
Mẹ nó, còn làm người ta không ngủ được?
Tên cẩu rảnh rỗi, cứ bay qua bay lại trong đầu cô làm gì!
Trần Ân Tứ cầm điện thoại, nhìn thời gian, sau đó thuận tiện xem các tin nhắn chưa đọc.
Mười phút trước, Lâm Nhiễm gửi cho cô một tin nhắn: "Tớ tới Bắc Kinh rồi, vừa mới làm xong thủ tục ở khách sạn Bốn Mùa, cậu có ở xa lắm không? Nếu không xa, tới chỗ tớ đi, chúng ta đi uống vài ly."
Lâm Nhiễm nổi tiếng là con cú đêm, ngày nghỉ, đêm quẩy.
Đối với cô ấy, trong hai mươi tư giờ khoảng thời gian này là lúc phấn khởi nhất, sau khi sắp xếp thời gian cho mình, ngay lập tức tìm cô cũng là chuyện thường.
Đáng lẽ, ngày đầu tiên tới kì cô sẽ cự tuyệt uống, có điều hôm nay là tình huống đặc biệt, cô cũng rất muốn uống hai ly.
Tay cô bèn nghe theo con tim, rất nhanh, trên màn hình đã xuất hiện câu trả lời cô gửi đến Lâm Nhiễm.
Trần Ân Tứ: "Được, chỗ tớ ở cách khách sạn Bốn Mùa khoảng tám trăm mét, cậu chờ tớ một chút."
Lâm Nhiễm: "Được được, cậu mau tới đây, tớ chờ cậu."
Trần Ân Tứ không trả lời tin nhắn của Lâm Nhiễm, cô vào phòng thay đồ chọn quần áo.
Sau khi Trần Ân Tứ thay xong quần áo, vừa ra ngoài vừa xem tin nhắn Lâm Nhiễm gửi.
Lâm Nhiễm: "Vừa nãy chờ cậu năm phút mà không thấy cậu trả lời, tưởng đâu cậu ngủ mất, tớ chạy sang hẹn Dung Dữ rồi."
Lâm Nhiễm: "Nhưng mà không sao, tớ vừa mới từ chối Dung Dữ."
Lâm Nhiễm: "Tớ đủ thành ý chưa?"
Lâm Nhiễm gửi sang một bức ảnh.
Bức ảnh là cuộc trò chuyện giữa Lâm Nhiễm và Dung Dữ.
Lâm Nhiễm: "Anh không cần tới đâu."
Dung Dữ: "???"
Lâm Nhiễm: "Em không cần anh tới nữa."
Dung Dữ: "Nhưng mà CMN anh mặc xong quần áo rồi."
Lâm Nhiễm: "Vậy anh cởi ra đi."
Dung Dữ: "....."
Xem xong, Trần Ân Tứ giơ ngón tay lên: "Đủ hài."
Lâm Nhiễm: "Chờ chút nữa gặp mặt rút đao nói chuyện đi."
Trần Ân Tứ gửi icon "khoe khoang nhảy nhót", đi tới thang máy.
Lâm Nhiễm cố tình tìm góc tối nhất ở ngoài hành lang khách sạn Bốn Mùa.
Lúc Trần Ân Tứ tới nơi, Lâm Nhiễm đã chọn theo khẩu vị rượu bình thường mà Trần Ân Tứ thích.
Lâm Nhiễm trước giờ nổi danh tửu lượng cực kém, uống chỉ có một chút rượu đã ba hoa:
- Cậu có biết vì sao tớ chạy về Bắc Kinh không? Vì tớ bị bức tới ngốc rồi, tớ muốn chết.
Khi tớ về tới nhà, mẹ tớ dễ thương vô cùng, một câu một từ Nhiễm Nhiễm, cứ mỗi ngày trôi qua mẹ tớ đều sẽ hỏi, bao giờ con có người yêu, con nhìn con đi, đã lớn thế này rồi đàn ông nó cũng không thèm, con xem Đại Hoàng nhà kế nó cũng đã XXOO rồi, con vẫn độc thân...!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...