Giường Anh Chia Em Một Nửa
(Chú thích: tên chương Lá viết “Tôi là thuần gia môn” - “我纯爷们儿”.
Ở đây “纯爷们 = Thuần gia môn” là từ ngữ lưu hành tức true man, đàn ông đích thực.)
Người đàn ông kêu la thảm thiết, kinh sợ đến người đi đường ngoài hẻm.
Người có lòng tốt không hiểu chuyện gì nhưng vẫn gọi điện báo cảnh sát.
Đồn cảnh sát chỉ cách chỗ này có ba trăm mét, chưa đến năm phút, cảnh sát đã tới nơi.
Cảnh sát chỉ Trần Ân Tứ, người đàn ông xã hội đen và cô gái con nhà lành:
- Cô, anh, cô nữa, ba người đi theo tôi.
Trước khi đi Trần Ân Tứ như nhớ đến chuyện gì đó, lên tiếng:
- Đợi chút, đồ tôi vừa mua vẫn chưa lấy.
Cảnh sát, tên xã hội đen và cô gái cùng nhìn về phía cô.
Trần Ân Tứ cầm cây lau sàn, chuyển sang cô gái con nhà lành:
- Cầm giúp tôi một cái.
Cô gái kia nhìn thấy vết máu trên cây lau, không dám cầm.
Trần Ân Tứ hướng sang tên xã hội đen:
- Cầm giúp một chút.
Tên đó che vết máu trên mũi, bay thẳng ra sau lưng người cảnh sát.
Trần Ân Tứ: “...”
Ba giây sau, không ai giúp Trần Ân Tứ, cô tự mình kéo cây lau nhà, chạy bạch bạch sang chỗ anh đứng, nhặt từng cái một bỏ vào trong túi mua hàng, sau đó lại kéo cây lau nhà, chạy bạch bạch bạch về trước mặt cảnh sát.
Toàn bộ quá trình, Trần Ân Tứ lướt qua người anh hai lần, nhưng cô vẫn chẳng phát hiện ra.
Rất nhanh, ba người theo chân cảnh sát ra khỏi con hẻm, đầu hẻm nhiều người vây quanh cũng từ từ tản ra.
Lúc này Tần Kiết mới chậm rãi nhấc chân đi, kết quả chân đụng vào thứ gì đó.
Anh cúi đầu nhìn thấy vật đó là...một bịch băng vệ sinh.
Tần Kiết nhìn hai giây, khom lưng nhặt bịch đó lên, ngó nghiêng xung quanh một vòng, thấy không có ai anh mới bỏ vào túi rồi bắt đầu bước về hướng đồn cảnh sát.
Lúc Tần Kiết tới nơi thì Trần Ân Tứ và tên xã hội đen đang tranh cãi đến nỗi không biết trời đất là gì.
Tên côn đồ chắc nịch nói Trần Ân Tứ tự nhiên nhào vào đánh hắn, vừa nói vừa đưa ra cái bản mặt trọng thương, không ngừng ăn vạ.
Trần Ân Tứ chỉ vào tên đó, thật muốn xông lên tẩn hắn ta một trận.
Cảnh sát không theo dõi hiện trường, đau đầu vì không biết ai đúng ai sai, đập bàn một cái làm cho cả hai tạm thời đình chiến.
Tần Kiết đứng ngoài cửa kính phòng thẩm vấn nhìn khoảng nửa phút, nâng tay gõ cửa.
Mọi người trong phòng đều nhìn về phía anh.
Đón lấy những ánh mắt nhìn về mình, Tần Kiết quơ quơ di động:
- Tôi đến nộp bằng chứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...