Lục Tinh “Ách” một tiếng.
Trần Ân Tứ chuyển chủ đề:
- Được rồi, mau đi sấy tóc đi, cẩn thận không cảm bây giờ.
Đợi tới khi Lục Tinh sấy tóc, dưỡng da xong xuôi, Trần Ân Tứ nằm trên giường đã ngủ rồi.
Lục Tinh cố gắng bước nhẹ, động tác chậm rãi tắt đèn, nằm xuống bên giường còn lại.
Bởi vì quay ở nông thôn, điều kiện có chút tệ, cô và Trần Ân Tứ ngủ chung một giường, nằm trên giường không tính là lớn.
Tấm trải giường rất cứng, sau khi ngủ một đêm lưng liền bị đau.
Mặc dù đã là tuần thứ hai rồi nhưng cô vẫn chưa thể thích nghi.
Nhưng Trần Ân Tứ lại rất lạ, không hề kêu ca một tiếng giường cứng...!
Mặc dù là quay chương trình nhưng vì để mọi người thấy được độ chân thực, tổ tiết mục rất khổ.
Nghĩ lại, hai lần ghi hình này cộng lại cũng mười hai ngày, Trần Ân Tứ hình như...trước giờ chưa hề la một tiếng.
Lục Tinh nghĩ, quay đầu nhìn Trần Ân Tứ đang yên lặng ngủ.
Có đôi khi cô cảm thấy con người xinh đẹp đến mức khó tin này tựa như thiên kim tiểu thư xuất thân từ gia tộc giàu có, có khi cô lại thấy cô gái này giống như người sinh ra ở dưới đáy xã hội, lăn lộn mà lớn.
Tóm lại, trên người cô ấy có rất nhiều bí ẩn.
Không lâu sau, Lục Tinh hô hấp đều đều.
Người đang “ngủ” bên cạnh - Trần Ân Tứ từ từ mở mắt
Cô âm thầm cầm điện thoại, chỉnh độ sáng màn hình đến mức thấp nhất, sau đó đăng nhập Weibo.
Giống với lời nói của Lục Tinh, trên mục hot search không hề thấy tin yêu đương của Lâm Tĩnh Xu và Tần Kiết.
Cô trực tiếp vào thanh tìm kiếm, nhập từ khoá mà mình muốn tìm.
Tai tiếng của Tần Kiết và Lâm Tĩnh Xu nhảy ra trong nháy mắt.
Lúc nãy xem trong điện thoại của Lục Tinh cô không nhìn kỹ, giờ thấy kĩ hơn rồi, cô lướt đến tấm ảnh cuối cùng bên dưới, thấy Tần Kiết và Lâm Tĩnh Xu một trước một sau vào hội sở 101, trên mặt hai người đều treo nụ cười.
Còn có đồng hồ Lâm Tĩnh Xu đeo...cô phóng lên rất lớn, càng thêm khẳng định đó là đồng hồ của Tần Kiết.
Thật không ngờ anh ta sớm đã có người yêu rồi.
Không ngờ đến năm đó hai người còn chưa chia tay, liền cầm theo chìa khoá phòng ở chung với nữ minh tinh khác.
Mấy ngày trước lúc cô về Bắc Kinh, trong quán cà phê ngoài trời ở spa gặp Lâm Tĩnh Xu, còn nói Lâm Tĩnh Xu có dâng đến cửa Tần Kiết cũng chẳng thèm.
Vừa qua có mấy ngày, mặt của cô bị tát đến sưng luôn rồi.
Tên cẩu này do trời phái xuống để hành hạ Trần Ân Tứ cô sao?
Trần Ân Tứ mạc danh có chút táo bạo, cô nhịn cơn giận mở xem phần bình luận trên Weibo, phát hiện bình luận hot nhất có liên quan đến cô.
“Nếu Tần Kiết và Lâm Tĩnh Xu bên nhau, tôi đồng ý! Lâm Tĩnh Xu nơi nào cũng tốt hơn con nhỏ nữ cường Trần Ân Tứ kia!”
“Lầu trên, nói đúng, Lâm Tĩnh Xu pk Trần Ân Tứ, Lâm Tĩnh Xu thắng chắc!”
“Xin đừng lấy Tĩnh Xu đấu với Trần Ân Tứ, một người là giao tế hoa còn người kia là tình đầu quốc dân...quá tội cho Tĩnh Xu nhà chúng tôi rồi có hiểu không?”
“...”
Đầu Trần Ân Tứ đang nóng hừng hực, cháy đến điên cuồng.
Cô sợ mình còn xem tiếp sẽ không thể khống chế bản thân dùng nick chính đi mắng mấy anh hùng bàn phím ngu ngốc.
Cô áp chế sự giận dữ, quay về tường Weibo chính của mình.
Sau khi cô đăng liên tiếp ba bài giận dỗi Tần Kiết, cô không đăng Weibo nữa.
Cái dòng “Đừng hỏi tôi vì sao! Có một câu, Trần Gia tôi, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ sau lưng!” đăng lên, lượt bình luận của cô cao nhất từ trước đến giờ.
Trần Ân Tứ rối rắm ba giây, không nhịn được nhấn vào xem.
“Tôi cảm ơn cả nhà cô, xin cô hãy nhớ kĩ lời của mình, cả đời đừng quay lại!”
“Đúng là không cần liêm sỉ, đeo bám nam thần để tăng độ hot.”
“Trần Ân Tứ đang tỏ vẻ lạnh lùng à chỉ có thể như thế thôi á?”
“Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ? Cứ cho là cô ăn, thì phải xem mình có xứng hay không?”
“Cô đừng có mà phô dâʍ, đến chỗ nam thần để cọ nhiệt!"
“Trần Gia? Mẹ nó, Trần gà* mới đúng.”
(Bên đó hay dùng từ “Gà” để chỉ những cô gái bán bông.)
“...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...