Chờ đến khi mặt cô và anh cách còn mười cm, giọng nói anh mang theo tiếng cười, lên tiếng:
- Tôi uống rượu rồi.
Hơi thở và giọng nói của anh như có như không chạm vào mặt cô, tai cô ửng đỏ.
Trần Ân Tứ phản xạ có điều kiện muốn đá Tần Kiết, cô làm thử một lượt, phí công vô ích, khuôn mặt nhỏ lạnh xuống:
- Anh uống rượu liên quan gì đến tôi? Không lẽ muốn tôi bưng canh giải rượu cho anh?
Tần Kiết nhìn cô đánh giá vài giây, chắc chắn cô thật sự không hiểu ý của mình, nâng một tay xoa xoa mi tâm, lại bất đắc dĩ mở miệng:
- Tôi uống rượu, không thể lái xe.
Bây giờ đã rất muộn rồi, gọi tài xế không hay lắm.
Vì vậy, em chạy xe tôi, đưa tôi về trước, sau đó em tự về nhà.
Tần Kiết nói đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, một hơi nói hết ba đoạn, lại bổ sung:
- Được không?
Hoá ra tên cẩu nói là ý này...!
Trần Ân Tứ hiểu ý nói sâu xa
của đối phương, biểu cảm trên mặt "À", ngữ điệu lúc mở miệng, đuối lý hơn trước nhiều:
- Cũng được thôi.
Tần Kiết không nói gì, anh giật chai rượu từ tay cô trước, mới buông lỏng cổ tay cô, đứng dậy.
Lúc chuẩn bị bước đi, anh như nhớ gì đó, cúi đầu nhìn Trần Ân Tứ một cái:
- Lúc trước tôi tay nắm tay em dạy lái xe, còn nhớ không?
Cái gì gọi là cô còn nhớ không? Cái này đang nghi ngờ chỉ số thông minh của cô á?
Mặc dù cô ít lái xe, nhưng vẫn thi được bằng lái mà.
Trần Ân Tứ có hơi đuối lý, nháy mắt tan biến:
- Anh đừng có hạ thấp người khác, kỹ năng lái xe của tôi rất tốt đấy! Tôi bây giờ cũng tính là người lái xe lão luyện, đừng nói mấy loại xe ô tô, xe kéo tôi cũng lái được!
Mi mắt Tần Kiết cười như không cười, bước thẳng ra ngoài cửa.
Bác tài Trần có thể lái xe kéo, vội vàng đuổi theo.
Xuống đến bãi đậu xe, bác tài Trần sau khi vào xe, nhanh chóng khởi động xe của Tần Kiết, - Xe anh có quay lộ trình không? Nó đặt ở đâu...!À, tôi thấy camera rồi...!vậy tôi mới yên tâm.
Tần Kiết xoay đầu nhìn cô một cái.
- À, anh đừng nghĩ nhiều, lý do tôi nghiên cứu xe anh là vì sợ bị phóng viên chụp được, up lên mạng, đến lúc đó đám fans não tàn của anh lại chửi tôi.
- Cảm giác được ánh mắt của anh, Trần Ân Tứ lại mở miệng.
Cô vừa nói vừa ấn nút khỏi dộng xe:
- Bét ra tôi cũng từng lái flag qua rồi, tôi chẳng thể tự tát mình, nếu thật sự bị chụp, anh dùng đoạn phim quay từ camera xe, chứng minh sự trong sạch của tôi, nói cho người trên toàn thế giới biết, tôi có lòng tốt đưa anh về nhà...!
Tần Kiết "Hơ" một tiếng, quay đầu nhìn cảnh ngoài cửa kính.
Thấy người đàn ông không để ý mình, Trần Ân Tứ bĩu môi, xem như không có gì, tiếp tục khởi động xe.
Năm phút sau, xe dừng tại chỗ, dịch lên một chút cũng chẳng có.
Tần Kiết ý thức được việc này, quay sang nhìn Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ đối diện anh, cả mặt cứng đờ, sau đó không vui, đánh một cái sau ót Tần Kiết bang bang hỏi:
- Nút khởi động xe ở đâu?
Tần Kiết "chậc" một cái.
Trần Ân Tứ vốn đang chột dạ, nghe được tiếng "chậc" của Tần Kiết, sau lưng đang cứng đờ dựng thẳng lên:
- Xe này của anh ít gặp.
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...