Giường Anh Chia Em Một Nửa


Chương 327 Kíƈɦ ŧɦíƈɦ
Buổi họp báo tuyên truyền của "Sinh Mệnh" tại Thượng Hải bắt đầu lúc ba giờ chiều, Trần Ân Tứ là diễn viên chính, đã có mặt ở cánh gà từ rất sớm.
Bộ phim "Sinh Mệnh" này từ nhà sản xuất, đạo diễn, cho đến nam chính Mục Sở Từ đều là người rất có máu mặt trong giới, Thượng Hải lại là trạm tuyên truyền đầu tiên, hơn nửa số người trong giới giải trí đều đến góp mặt, trong số đó có rất nhiều ngôi sao đang nổi, fan hâm mộ của họ đã giơ cao bảng hiệu, đèn led vây kín bên ngoài từ lâu.
Sau cánh gà cũng có từng tốp, từng tốp người đi vào, Trần Ân Tứ đến chưa bao lâu, phòng chờ trống trải đã trở nên ồn ào như mở hội.
Nửa tiếng trước khi buổi họp báo bắt đầu, Giang Sí đến.
"Sinh Mệnh" có thể qua khâu kiểm duyệt đều nhờ cả vào anh, với cả đoàn phim mà nói, anh là một vị Bồ Tát sống, anh vừa đến, bên nhà sản xuất lập tức chạy qua đón tiếp.

Một mặt nhà sản xuất quá nhiệt tình khó khước từ, mặt khác nhiều người có mặt cũng biết ít nhiều về bối cảnh của Giang Sí, ai cũng muốn tìm cách đến gần anh, Giang Sí vốn là người khiêm tốn, rất ít khi làm người khác mất mặt, nên anh đến gần hai mươi phút rồi vẫn chưa thoát thân được.
Suy cho cùng cũng có bốn năm giao tình, Trần Ân Tứ không đi về phía Giang Sí, nhưng Lục Tinh vẫn qua đó chào hỏi.
Sau khi quay về, Lục Tinh vừa kiểm tra lớp trang điểm của Trần Ân Tứ, vừa nói: "Hơn một năm qua Giang Sí không thay đổi gì nhiều, vẫn như cũ, nói chuyện với chị cũng rất khách sáo, có vẻ không hề oán giận gì chuyện cầu hôn bị từ chối năm xưa..."
Lục Tinh còn chưa nói xong, cửa phòng nghỉ sau cánh gà lại bị mở ra.
Lục Tinh đứng hướng mặt về phía cửa, nhìn thấy người đến, đang nói chuyện cô suýt cắn đứt lưỡi mình: "Xưa xưa xưa xưa xưa xưa..."
"Chị trúng gió hay gì?" Trần Ân Tứ ngước lên nhìn Lục Tinh, thấy cô ấy há hốc miệng nhìn sau lưng mình, bèn ngoảnh đầu xem thử.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Trần Ân Tứ liền muốn ném di động đi: "Tần… Tần Kiết sao lại đến đây?"

Lục Tinh cũng đang ngơ ngác: "Em hỏi chị, sao chị biết, anh ta là bạn trai của em chứ đâu phải của chị."
Trần Ân Từ và Lục Tinh ở bên này thì thầm to nhỏ, Trần Vinh ở bên kia đã đi đến: "Chị mời bạn trai của mình đến đấy à?"
Ba cô gái ở bên này đang không biết tại sao Tần Kiết lại đột nhiên xuất hiện, bên kia đã bắt đầu thúc giục mọi người vào hội trường.
Không biết ai là người sắp xếp chỗ ngồi, cũng tài tình thật, lấy đạo diễn làm trung tâm, Trần Ân Tứ, Mục Sở Từ và các diễn viên khác ngồi bên trái đạo diễn, nhà sản xuất và các khách mời đặc biệt ngồi bên phải đạo diễn.

Còn Trần Vinh...!Bên trái là Tần Kiết, bên phải là Giang Sí.
Lục Tinh ngồi phía sau Trần Ân Tứ, cô nhìn Tần Kiết và Giang Sí ở nửa bên kia, càng nhìn càng thấy bầu không khí không bình thường, không cầm lòng được lấy di động truy cập vào nhóm chat Clang Rose.
Trần Vinh: "Tần Kiết là bên đạo diễn mời đến, trước đó không ai báo cho tôi biết cả."
Trần Vinh: "Đệt, ai xếp chỗ ngồi vậy, sao tôi lại ngồi ở giữa hai người họ?"
Lục Tinh: "Tôi bị ảo giác đúng không? Sao tôi cảm thấy Tần Kiết và Giang Sí là lạ?"
Trần Vinh: "Đúng rồi đấy.

Biết bây giờ ngồi ở giữa hai người họ tôi có cảm giác gì không?"
Trần Vinh: "Nhỏ bé, bất lực, run cầm cập."

Trần Ân Tứ ngồi ở hàng đầu tiên, thỉnh thoảng sẽ được máy quay lia qua, không thể ngang nhiên nhắn tin như Lục Tinh và Trần Vinh được, khi cô tìm được cơ hội đăng nhập vào WeChat, Trần Vinh và Lục Tinh đã nhắn rất nhiều tin vào nhóm.
Ngoài ra, Thầy Tần được ghim lên đầu cũng đã trả lời tin nhắn của cô.
Trần Ân Tứ: "Sao anh lại đến đây?"
Thầy Tần: "Anh chỉ đến để cổ vũ bạn gái bé nhỏ nhà anh, không có ý gì khác."
Thầy Tần: "Anh sợ bạn gái bé nhỏ nhà anh đi lạc, cố ý đến đón cô ấy về nhà."
Ba phút sau, Thầy Tần: "Hoa dại không thơm bằng hoa nhà đâu."
Chỉ cần câu đầu tiên, Trần Ân Tứ đã biết bạn trai nhà cô lại rơi vào biển giấm rồi.
Xem ra Lục Tinh và Trần Vinh không bị ảo giác, anh biết chuyện của Giang Sí rồi.

Cũng phải, Lâm Nhiễm đã biết, Dung Dự sẽ biết, kẻ lắm mồm như Dung Dự biết rồi, Tần Kiết muốn không biết cũng khó.
Trần Ân Tứ mím khóe môi đang cong lên, giả vờ vô tình quay sang rồi thừa dịp nhìn Tần Kiết đang ngồi bên đó.
So với Giang Sí dịu dàng nhã nhặn, Tần Kiết có vẻ như không vương khói bụi nhân gian, rõ ràng anh đang ngồi đó, điềm tĩnh chăm chú nhìn người dẫn chương trình đang nói chuyện trên sân khấu, nhưng anh lại tạo cho người khác cảm giác rất xa, rất nhạt, rất không chân thật, giống như nhân vật trên giấy sống trong trí tưởng tưởng của thiếu nữ.
Trần Ân Tứ sợ bị quay trúng, không dám nhìn Tần Kiết quá lâu, chỉ thoáng qua rồi dời mắt quay về phía sân khấu.

Lát sau, di động trong tay cô rung lên, tránh góc máy quay, lén xem thử, tin nhắn của Tần Kiết gửi đến.
Thầy Tần: "Em nhìn trộm anh, hay là nhìn trộm anh ta?"
Trần Ân Tứ suýt bật cười, cô đành mỉm cười ngước lên nhìn lên sân khấu một lúc, đợi khi ý cười nhạt bớt mới gõ vài chữ: "Em nhìn gã ngốc."
Tin nhắn được gửi đi, Trần Ân Tứ lại lén liếc sang phía Tần Kiết.

Anh ngồi ngay ngắn trên ghế, rủ mắt nhìn di động đặt trên đùi mình.
Chưa đầy một phút sau, di động của Trần Ân Tứ lại có tin nhắn mới.
Thầy Tần: "Em lại nhìn gã ngốc."
"…"
Trần Ân Tứ lại mỉm cười ngước lên nhìn sân khấu.
Buổi họp báo diễn ra được hai tiếng, trong hai tiếng này ngoài nửa tiếng Trần Ân Tứ lên sân khấu giao lưu ra, một tiếng rưỡi còn lại bị "gã ngốc" chọc cho phải giả vờ nhìn lên sân khấu cười mấy lần.
Sau khi buổi họp báo kết thúc là tiệc tối, Tần Kiết vốn không thích tham gia hoạt động xã giao kiểu này, cả buổi chỉ hờ hững ngồi đó, có người bắt chuyện anh sẽ lịch sự ừ một tiếng, nếu không ai bắt chuyện anh sẽ im lặng lắng nghe.
Giữa chừng Trần Ân Tứ đi mời rượu, tuy trong mắt người ngoài cô và Tần Kiết đã chia tay nhiều năm không còn qua lại gì, nhưng ngồi chung một bàn ăn, vẫn nên làm cho có lệ, bằng không lại có vẻ cố ý quá, thế là sau khi mời rượu đạo diễn xong, cô cũng đưa ly rượu đến trước mặt Tần Kiết, nhưng không nói gì, Tần Kiết nhác thấy ly rượu, chẳng buồn ngẩng đầu, nâng ly lên rất qua loa.
Hai người đều không nói gì, một hơi uống cạn, điệu bộ trông như chỉ muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với đối phương.
Mời rượu một lượt xong, Trần Ân Tứ cầm di động lên, nhận được tin nhắn của Tần Kiết.
Thầy Tần: "Ly rượu này chúc phim mới của bạn gái bé nhỏ nổi đình nổi đám."

Trần Ân Tứ giấu di động xuống dưới mặt bàn, trả lời: "Cảm ơn bạn trai."
Giây lát sau, Trần Ân Tứ lại gõ, "Anh có cảm thấy chúng ta giống như đang vụиɠ ŧяộʍ không, hơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ à nha."
Gửi tin nhắn xong, cô ngước lên nhìn Tần Kiết, bạn trai nhà cô đang nghịch di động, nhưng mãi mà cô vẫn chưa nhận được tin hồi âm.
Ba phút sau, Trần Vinh đang ngồi cạnh cô cầm ly rượu của mình đi vòng qua bên cạnh Tần Kiết: "Anh Tần, thật ngại quá, có thể nhờ anh đổi chỗ với tôi không? Tôi có chuyện muốn nói với đạo diễn."
Tần Kiết do dự chốc lát rồi gật đầu đồng ý.
Đợi nhân viên phục vụ thay bộ dụng cụ ăn mới cho Tần Kiết và Trần Vinh xong, Tần Kiết cầm di động gõ vài cái.
Màn hình di động của Trần Ân Tứ sang lên, Thầy Tần: "Bỏ tay phải xuống."
Đọc truyện tại truyendkm.com
Trần Ân Tứ không biết anh có ý gì, muốn quay sang nhìn anh, lại sợ bị người xung quanh bắt gặp, cô ngẫm nghĩ, bèn đặt đũa trong tay xuống, buông tay xuống dưới bàn.
Giây tiếp theo, tay cô bị Tần Kiết nắm lấy, sau đó màn hình di động của cô lại sáng lên.
Thầy Tần: "Cấp bậc vụиɠ ŧяộʍ của em thấp quá, phải thế này mới kíƈɦ ŧɦíƈɦ."
Trần Ân Tứ chưa kịp mở khóa màn hình, tin nhắn mới của Thầy Tần lại gửi đến: "Cho em chơi trò này kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn."
Trần Ân Tứ vừa mới đọc xong tin nhắn, di động của Tần Kiết đã rơi xuống giữa anh và cô, trông anh như đang cúi xuống nhặt di động, nhưng môi lại rơi xuống mu bàn tay đang bị anh nắm chặt…
Cánh tay Trần Ân Tứ khẽ run, bất giác muốn rút tay về, nhưng… cô chưa kịp hành động đã thấy tay mình ươn ướt.
Ngón tay cô giật bắn, quên cả tránh đi, sự ướŧ áŧ kia men theo mu bàn tay của cô lan đến mặt trong cổ tay, răng anh cắn nhẹ lên mạch máu của cô, đầu lưỡi lưu lại xúc cảm tê rần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui