Chương 269 NGUY HIỂM CHẾT NGƯỜI
Tần Kiết chậm rãi đứng thẳng dậy, tiện thể cũng kéo cô đứng lên cùng, rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô, thủ thỉ: "Ngủ ngon nhé, thế giới mà anh đang theo đuổi."
...
Dù cô và anh mới chia tay hai tiếng đồng hồ, nhưng bây giờ nghĩ lại cảnh anh đưa cô về ban nãy, trái tim cô vẫn đập thình thịch.
Trần Ân Tứ ấn chặt lồng ngực mình xuống như đang cố gắng kìm nén điều gì đó, một lúc sau, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Tần Kiết quá quyến rũ.
Chính vì anh quá quyến rũ, nên anh vừa nguy hiểm vừa trí mạng.
Sáu năm trước vì không thể chống cự lại sức quyến rũ này, cô đã thử một lần, dù hồi đó cô đã bảo vệ bản thân mình kín kẽ, dù hồi đó từ lúc bắt đầu ở bên nhau, cô không ngừng nhắc nhở bản thân rằng sớm muộn gì anh và cô cũng chia tay, cô tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nhưng cho đến khi chia tay, cô vẫn được trải nghiệm sâu sắc thế nào là nguy hiểm chết người.
Thật ra cho đến bây giờ, cô vẫn không thể nào nghĩ ra, tại sao năm ấy anh nói không cần là không cần cô nữa.
Trần Ân Tứ lật chăn xuống giường, cô đến phòng khách rót một ly rượu, rồi ngồi bệt trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn bên ngoài, dòng suy nghĩ chìm vào sáu năm trước.
...
Cuộc chiến tranh lạnh do Tô Nam Nam gây ra đã kết thúc vào ngày sinh nhật của Trần Ân Tứ.
Vào buổi tối sau khi anh và cô làm hòa với nhau, anh nhắc đến chuyện muốn cùng cô về Bắc Kinh đón sinh nhật ông nội anh.
Cô buột miệng hỏi anh: "Sao lại đột ngột thế?"
"Không đột ngột đâu, anh đã nghĩ từ rất lâu rồi...!anh muốn lấy em về nhà từ rất lâu rồi."
Lấy em...!ngày thứ hai sau khi anh và cô yêu nhau, anh cũng nhắc đến từ này với cô.
"Chờ đến khi nghiên cứu robot thành công, anh sẽ lấy em về."
Hồi đó cô vẫn tin rằng mình sẽ không kết hôn, song chỉ vài tháng sau, anh lại nói với cô như thế, nhưng trong lòng cô chỉ có phân vân và chần chừ.
Cô không rõ rốt cuộc mình muốn lấy anh nhưng không dám, hay giống như trước khi quen biết anh, cô hoàn toàn không muốn kết hôn.
Lúc ấy cô không chắc chắn nên đã im lặng rất lâu, cuối cùng mượn câu nói của anh lúc trước để hỏi: "Anh nghiên cứu robot thành công rồi à?"
"Vẫn chưa." Tần Kiết nhanh chóng hiểu ý của cô, "Chưa thành công nhưng vẫn muốn lấy em."
Nhất thời Trần Ân Tứ không biết nên trả lời thế nào.
Tần Kiết nhìn chăm chú vào mắt cô trong giây lát, rồi hỏi: "...!Em không muốn lấy anh ư?"
Trần Ân Tứ nhận ra sự hụt hẫng của anh, không hiểu sao cô lại vô thức trả lời lại: "Không".
Cô ngập ngừng rồi nói tiếp, "Em cảm thấy chúng ta vẫn còn trẻ, nên chờ thêm một thời gian nữa, với lại gần đây em phải đóng rất nhiều phim, hơn nữa còn đang trong giai đoạn phát triển, nếu kết hôn thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của em, em..."
Tần Kiết cảm thấy những gì cô nói không phải là vấn đề chính, bèn nói: "Chuyện này dễ xử lý thôi, chúng ta kết hôn bí mật, đến khi em bằng lòng thì chúng ta công khai."
Trần Ân Tứ lại không nói gì.
Tần Kiết nhận ra cô đang do dự, anh bèn nắm lấy ngón tay cô, trở người nằm thẳng trên giường, tiện đà bế cô lên người mình, sau đó ghì cô xuống, vừa hôn lên môi cô, vừa thì thầm: "Trần Hề, anh rất nghiêm túc."
Cô không đáp lại, anh tiếp tục hôn cô, cứ hôn mãi hôn mãi, không biết cô lại nằm dưới người anh từ bao giờ.
Anh thủ thỉ bên tai cô rất nhiều câu "Theo anh về Bắc Kinh gặp ông nội được không?", đến cuối cùng, không biết do cô không chống cự nổi sắc đẹp của anh, hay do cô thật sự bị anh thuyết phục, cô cắn môi không để mình bật ra thành tiếng, rồi khẽ gật đầu.
Tần Kiết rất vui, khi kết thúc còn muốn xác định lại với cô lần nữa.
Thấy cô vẫn gật đầu, anh vùi mặt vào hõm vai cô, cười đến nỗi bả vai run lên.
Trần Ân Tứ nhìn anh cười, cũng bật cười theo, những do dự đè nặng trong lòng cũng vì thế mà tan biến.
Cô thầm nghĩ, gặp thì gặp thôi, lấy thì lấy thôi, cô không muốn nhìn thấy anh hụt hẫng, cũng không muốn làm anh không vui, cũng như ban đầu khi cô đồng ý làm bạn gái của anh, anh đẹp trai như thế, đối xử tốt với cô như thế, dù tương lai có ly hôn, vậy cô cũng không bị thiệt.
Ngày hôm sau Trần Ân Tứ bay đến Trường Sa, đích thân Tần Kiết tiễn cô ra sân bay, trước khi chia tay, Tần Kiết còn nhắc đi nhắc lại thời gian sinh nhật ông nội.
Trần Ân Tứ thật sự muốn bay về Bắc Kinh cùng Tần Kiết, trước tiên là đón sinh nhật của ông nội anh, sau đó cùng Tần Kiết đến gặp gia đình anh.
Cô nghĩ không thể đi tay không về Bắc Kinh được, vì thế ngày thứ hai sau khi quyết định về Bắc Kinh cùng Tần Kiết, cô bắt đầu lặng lẽ đi chọn quà.
Cô cất công chọn mấy ngày liền, cuối cùng cũng chọn được quà sinh nhật cho ông nội anh.
Cô còn báo trước với quản lý hôm đó cô có chuyện riêng cần xử lý, không nhận bất cứ công việc nào.
Nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chuyện ngoài ý muốn sở dĩ được gọi là chuyện ngoài ý muốn, vì nó là chuyện xảy ra đột ngột mà bạn không hề muốn như thế.
Lúc sắp đi cô nhận được một công việc mới, do quản lý không sắp xếp thời gian hợp lý nên cô bị trễ mất nửa ngày, hợp đồng đã được ký, phía bên kia cũng không vi phạm điều khoản hợp đồng, do vậy Trần Ân Tứ không thể thoát thân, đành phải ở lại làm việc.
Suốt cả ngày hôm ấy cô tìm chuyến bay, cuối cùng bàn bạc với Tần Kiết, anh bay từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, cô bay từ đây đến Bắc Kinh, hai người họ sẽ gặp nhau ở sân bay Bắc Kinh.
Tuy công việc kéo dài nửa ngày, nhưng sắp xếp như thế vẫn kịp cho cô đến sinh nhật ông nội Tần Kiết.
Nhưng có một câu rất đúng, kế hoạch không theo kịp thay đổi, sau khi công việc kết thúc, cô bắt xe đến thẳng sân bay, hôm đó thật sự rất không bình thường, song không thể nói bất thường ở đâu, sau này Trần Ân Tứ nghĩ, có lẽ ông trời không muốn cho cô và Tần Kiết ở bên nhau, nên mới xảy ra chuyện trùng hợp như thế.
Hôm đó, trên đường cao tốc đến sân bay xảy ra vụ tai nạn liên hoàn, có người tử vong tại hiện trường, có cả chiếc xe bị bốc cháy, xe cứu hộ và xe cứu hỏa đều có mặt, tình hình vô cùng nghiêm trọng, cả tuyến đường bị phong tỏa một tiếng đồng hồ.
Khi ấy Trần Ân Tứ đang ở trên đường cao tốc, tiến không được, mà lùi cũng không xong, cho đến khi đường được lưu thông trở lại, bởi vì có quá nhiều xe đến sân bay, nên xe không đi nhanh được, do vậy khi cô đến sân bay, quầy làm thủ tục cũng đã đóng.
Cô đành phải đổi vé sang chuyến khác, nhưng chuyến bay sớm nhất cũng phải cất cánh lúc chín giờ tối, khi cô đến Bắc Kinh thì đã gần mười một giờ đêm, ra khỏi sân bay thì cũng qua ngày sinh nhật của ông nội Tần Kiết.
Cô có nghĩ đến việc chuyển sang đi tàu cao tốc, nhưng tàu cao tốc cũng đã hết vé từ lâu.
Việc đầu tiên là cô gọi cho Tần Kiết, có lẽ khi ấy Tần Kiết đang ở trên máy bay nên tắt máy.
Cô gửi cho anh rất nhiều tin nhắn, kể lại rõ ràng mọi việc cho anh biết, sau đó đổi vé sang chuyến bay khác.
Đọc truyện tại truyendkm.com
Khi Tần Kiết đến Bắc Kinh, cô vẫn đang chờ ở sân bay, anh đọc những tin nhắn cô gửi, chỉ trả lời cô bằng một câu: "Nếu thật sự không kịp, thì không cần phải cố quá đâu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...