Chương 242 CHỜ DƯA CHÍN THÌ HÁI
Tần Kiết thoát khỏi WeChat, tựa người vào cánh cửa đứng một lúc, sau đó lại ấn vào bảng tin.
Anh ấn liệt vào nút máy ảnh ở góc bên phải phía trên màn hình, sau khi hộp thoại "Đăng văn bản" hiện lên, anh trầm mặc hồi lâu mới gõ mấy chữ, rồi đăng công khai.
Tần Kiết: Chờ dưa chín thì hái.
Không bao lâu sau, bên dưới bài đăng có hàng loạt bình luận.
Đường Cửu: "Mấy hôm trước còn đang chờ hoa nở, hôm nay đã chờ kết quả rồi hả?"
Dung Dự: "Kết quả gì mà nhanh thế?"
Đường Cửu trả lời Dung Dự: "Em nghi là quả ngọt tình yêu."
Dung Dự trả lời Đường Cửu: "Trùng hợp thế, tôi cũng nghi là quả ngọt tình yêu."
Giang Noãn: "Trùng hợp thế, tôi cũng nghi là quả ngọt tình yêu."
Tần Nam: "Cháu vẫn có thể chọn cách hái dưa xanh mà."
Dung Dự có WeChat của Tần Nam, nên có thể nhìn thấy bình luận của bà ấy, sau đó anh ta lập tức nổi máu hóng hớt trả lời lại: "Cậu có thể chọn cách hái dưa xanh mà."
Đường Cửu: "Anh có thể chọn cách hái dưa xanh mà."
Lâm Nhiễm: "Cậu có thể chọn cách hái dưa xanh mà."
Hà Thường: "Anh có thể chọn cách hái dưa xanh mà."
"..."
Tần Kiết nhìn những dòng bình luận không ngừng tăng nhanh vùn vụt, lòng thầm nghĩ đúng là cái đám hóng hớt chỉ lo không có trò vui để xem.
Anh định thoát ra, nhưng trong đội hình bình luận nhảm lại có thêm cô.
Tiên nữ bé nhỏ: "Anh có thể chọn cách hái dưa xanh mà."
Tần Kiết: "..."
Ba giây sau, Tần Kiết trả lời Tiên nữ bé nhỏ: "Chỉ sợ hái dưa xanh, dưa không ngọt."
Dung Dự trả lời Tần Kiết: "Móa, lại phân biệt đối xử kìa."
Đường Cửu trả lời Dung Dự: "Anh đúng là tự chuốc lấy nhục, tự tìm đường chết."
Tiên nữ bé nhỏ trả lời Tần Kiết: "Ngọt hay không phải hái xuống thử mới biết."
Dung Dự trả lời Tần Kiết: "Ngọt hay không phải hái xuống thử mới biết."
Đường Cửu trả lời Tần Kiết: "Ngọt hay không phải hái xuống thử mới biết."
"..."
Trong hàng dài bình luận, Tần Kiết không dằn lòng nổi cử động ngón tay, trả lời lại Tiên nữ bé nhỏ: "Có thể hái được không?"
Giây phút định ấn gửi bình luận, anh chợt sực tỉnh, lập tức xóa từng chữ đi.
Dù là sáu năm trước, hay là sáu năm sau, giữa cô và anh luôn bị ngăn cách bởi một con đường không thể quay về, anh không hề chùn chân bước vào, nhưng cô vẫn đứng ở điểm xuất phát không chịu bước ra.
Anh đứng ở điểm cuối con đường không thể quay lại, chờ cô rất lâu.
Anh không hề tự tin như mọi người thường thấy, thậm chí anh còn hơi sợ, sợ không chờ nổi cô.
Bây giờ cô chỉ mới bước chân về phía trước, vẫn chưa đặt chân lên con đường không thể quay về ấy, vậy mà anh đã vui sướng thế rồi, đến nỗi gần như không thể kiềm chế xúc động, muốn chạy đến bên cô, kéo cô về con đường sáu năm trước.
Con đường không thể quay về ấy là con đường của riêng mình anh, chưa bao giờ là con đường của cô.
Anh đã kéo cô lên đó, nhưng cô vẫn có thể nói đi liền đi như sáu năm trước.
Tuy nụ hôn đó làm hai người rối bời như mớ bòng bong, nhưng khi đối mặt với nhau, họ không hẹn mà cùng coi như chưa xảy ra chuyện gì, che giấu chuyện trước đây.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nháy mắt đã đến mùng Năm Tết, cũng là ngày Trần Ân Tứ phải quay lại đoàn làm phim.
Tết năm nay Trần Ân Tứ không về nhà, phần quay ở Bắc Kinh đã hoàn thành vào năm ngoái, lần này đoàn làm phim phải ở lại Vô Tích hơn một tháng, nên trước đó cô về nhà lấy một ít quần áo mỏng, vì mấy ngày sống ở miền Nam, thời tiết mùa xuân sẽ dần dần chuyển sang ấm áp.
Chuyến bay cô đặt vé cất cánh lúc bảy giờ tối, Trần Ân Tứ sợ không kịp giờ nên thu dọn hành lý từ sớm, xách xuống tầng một.
Ăn xong cơm trưa, Tần Kiết kéo vali định đưa Trần Ân Tứ về nhà thì chuông cửa bỗng nhiên reo vang.
"Chờ anh một chút." Tần Kiết bước tới huyền quan, ấn bộ đàm của camera.
Sau đó bên trong vang lên tiếng gọi "A Kiết", Trần Ân Tứ nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ xuất hiện trên màn hình.
Tuy Trần Ân Tứ chỉ nhìn thấy người phụ nữ từng đi siêu thị với Tần Kiết hai lần từ khoảng cách xa, một lần vào lúc chiều tối, không nhìn rõ khuôn mặt, một lần là cách một con đường, chỉ nhìn thấy lờ mờ, nhưng qua màn hình, Trần Ân Tứ vẫn nhận ra người bên ngoài chính là người ấy.
Cô gái này rất có khí chất, từng hành động cử chỉ đều rất điềm tĩnh, tuy khuôn mặt không đến mức quá xinh đẹp, nhưng tạo cảm giác nhã nhặn lịch sự, giống như tài nữ mang phong độ trí thức thời cổ đại.
Trần Ân Tứ cảm thấy có một sự nguy hiểm không diễn tả nổi thành lời.
Chính vì không hoàn hảo, nên mới cảm thấy nguy hiểm.
Tần Kiết nhìn thấy người trong video, liền lập tức mở khóa cửa.
Cổng lớn từ từ mỏ ra, Trần Ân Tứ nhìn thấy cô gái đó quay trở về xe, rồi lái xe vào trong sân.
Đương nhiên Trần Ân Tứ không muốn để người lạ gặp mình trong nhà Tần Kiết, bèn chỉ tay lên tầng trên: "Em lên trên kia chờ trước."
Tần Kiết hiểu sự băn khoăn của cô, liền gật đầu: "Chờ anh một chút."
Trần Ân Tứ kéo vali, một giây trước vừa ra khỏi thang máy tầng hai, một giây sau cửa nhà ở tầng một được mở ra.
Tần Kiết: "Sao mọi người lại tới đây?"
"Tái Tái và Linh Linh cứ đòi đến đây chúc Tết cậu, vừa hay hôm nay chị tiện đường đi qua nhà cậu nên rẽ vào." Giọng nói đó là của người phụ nữ ấn chuông cửa, rất dịu dàng.
Cô ấy vừa dứt lời, sau đó vang lên hai giọng nói khác.
Một giọng nói trẻ con của một cô bé: "Chú Kiết."
Một giọng nói trẻ trung, giống như sinh viên đại học chỉ hơn hai mươi tuổi: "Anh Tần."
Trần Ân Tứ giả bộ không có việc gì làm, nhón chân bước xuống cầu thang, đến khúc ngoặt, cô thờ ơ liếc mắt qua phòng khách.
Cô sinh viên đó ngồi xổm ở huyền quan giúp bé gái thay giày.
Còn người phụ nữ hồi trước đi siêu thị với Tần Kiết xách một chiếc túi giấy lớn, đang nói chuyện với anh: "A Kiết, đây là dâu vừa mới hái, chị đã thử ngay tại vườn rồi, vị ngọt lắm, nên để dành cho cậu hai hộp."
Tần Kiết đưa tay ra định lấy.
"Không sao, dù gì cũng không nặng, chị giúp cậu rửa sạch, cất vào tủ lạnh, cậu có thể ăn bất cứ lúc nào."
Người phụ nữ đó có vẻ khá quen với nhà Tần Kiết, cô ấy đi thẳng vào phòng ăn.
"Không cần đâu, chị cứ để bừa ở đấy đi, lát nữa em tự rửa."
"Chỉ mất một lúc thôi…"
"…"
A Kiết…
Trần Ân Tứ đứng ở cầu thang hồi lâu, rồi quay trở về tầng hai.
truyendkm.com
Tầng bên dưới thỉnh thoảng vọng lên tiếng "A Kiết", Trần Ân Tứ mím môi, lạnh lùng lấy điện thoại ra đặt xe trên ứng dụng.
Sau khi có người nhận chuyến xe, cô gửi tin nhắn "Đón tôi ở cửa hầm xe" cho tài xế, rồi xách vali vào thang máy.
Ra khỏi hầm để xe, Trần Ân Tứ chờ chưa tới một phút thì xe đến.
Xe đi chưa được bao lâu, Tần Kiết cũng gọi điện thoại cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...