Chương 201 EM TÌM NHẦM ĐẠI GIA RỒI, BIẾT CHƯA?
Thang máy đóng lại, đi lên đến tầng Trần Ân Tứ ở rồi mà cô vẫn đứng thừ người.
Mãi cho đến khi Giang Noãn nhắc nhở, Trần Ân Tứ mới "à" một tiếng, nhìn cửa thang máy đang mở toang mới hoàn hồn lại, vội vàng cất bước đi ra.
"Trần Hề?"
Vào khoảnh khắc Trần Ân Tứ ra khỏi thang máy, Tần Kiết gọi cô lại.
Trần Ân Tứ quay đầu.
Tần Kiết quan tâm, "Không sao chứ?"
Trần Ân Tứ lắc đầu, "Không sao."
Tần Kiết không nói gì nữa, nhìn cô đăm đăm với ánh mắt sâu lắng, vài giây sau mới gật đầu, giơ tay ấn nút đóng cửa thang máy.
Tới cửa phòng mình, Giang Noãn thấy thời gian còn sớm bèn mời Trần Ân Tứ: "Đại minh tinh à, cô có muốn đến phòng tôi ngồi một lát không?"
Trần Ân Tứ lắc đầu từ chối: "Thôi ạ."
"Vậy cũng được, em nghỉ ngơi sớm nhé." Giang Noãn quẹt thẻ phòng, trước khi còn vào còn cười chúc Trần Ân Tứ, "Ngủ ngon."
Trần Ân Tứ cũng chúc lại như vậy rồi cất bước đi tiếp.
Về đến cửa phòng mình, cô cầm thẻ phòng nhưng lại đứng thừ hồi lâu không mở cửa đi vào.
Đến khi sau lưng vang lên tiếng bước chân, Trần Ân Tứ mới vội quẹt thẻ đi vào.
Trần Ân Tứ bỏ túi xuống đứng tựa vào cửa hồi lâu, bỗng nhiên chửi thề.
Giây lát sau, cô lại chửi thề tiếp, tiếp theo quay người kéo cửa đi ra khỏi phòng.
Xuống tầng một, ra khỏi thang máy, Trần Ân Tứ nhìn về phía Trần Vinh và Cố Quân Phùng đứng khi nãy, nơi đó đã không còn bóng dáng họ đâu.
Cô chau mày nhìn xung quanh một vòng, cả đại sảnh xa hoa ngoài nhân viên phục vụ ra chỉ thưa thớt người vội vã qua lại.
Trần Ân Tứ không biết mọi chuyện đã êm thấm chưa, cô nghĩ ngợi rồi đi đến chỗ lễ tân, hỏi thăm bảo vệ đứng nãy giờ: "Một người đàn ông và hai người phụ nữ đứng trước thang máy B ban nãy đã lên tầng chưa?"
Tuy Trần Vinh thích sĩ diện nhưng sẽ không cãi nhau ầm ĩ với Cố Quân Phùng trước mặt mọi người, tuy nhiên tình huống vừa rồi cũng đủ thu hút sự chú ý của người khác.
Nhất là bảo vệ trực ban đứng ở đây, người này buồn chán như vậy thì chắc chắn sẽ lưu ý đến màn kịch tính vừa nãy.
Đúng như Trần Ân Tứ suy đoán, bảo vệ quả thật để ý đến sự việc kia.
Anh ta chỉ vào lối đi thông đến hồ bơi ngoài trời: "Họ đi về phía kia rồi."
"Cảm ơn."
Ban đêm hồ bơi ngoài trời không có ai, Trần Ân Tứ đi ra khỏi đại sảnh, vừa liếc mắt đã thấy ngay ba người đứng cuối hồ bơi.
Trời tối mờ mờ nên họ không nhận ra Trần Ân Tứ đang đến gần.
Đến khi cô nghe rõ ràng cuộc đối thoại của cả ba, mới tìm một chiếc ghế gần đó ngồi xuống.
"Cố Quân Phùng, anh nói đi công tác chính là đưa một người phụ nữ đến Hải Nam à? Đi công tác của anh chính là chiều nay tiêu hết ba mươi bảy nghìn tệ ở cửa hàng miễn thuế hả?"
Trần Vinh lấy một chồng hóa đơn thật dày từ túi, giơ lên đọc từng tờ ngay trước mặt Cố Quân Phùng: "Mỹ phẩm, Gucci, Miu Miu, Cartier, giày RV...!Cố Quân Phùng, anh có thể giải thích cho tôi biết anh mua những món đồ này cho ai không?"
Cố Quân Phùng lặng thinh.
Trần Vinh quay đầu nhìn về phía cô gái khép nép đứng sau Cố Quân Phùng: "Cô đang đi đôi giày RV đúng không? Trông còn rất mới, hôm nay mới mua nhỉ?"
"Lắc tay đang đeo là Cartier đúng chứ? Còn đôi hoa tai Miu Miu..." Trần Vinh lướt mắt một nhìn, cười khẩy, "Thật là khéo làm sao, mấy nhãn hiệu Cố Quân Phùng quẹt thẻ mua buổi chiều đều có trên người cô.
Hiện giờ tôi rất tò mò, tôi có nên đến phòng hai người dạo một vòng để tìm những nhãn hiệu khác có trong hóa đơn này nhưng không có trên người cô không? À không đúng, hai người đã đến Hải Nam mấy ngày rồi, biết đâu được ngoại trừ những nhãn hiệu này, tôi còn tìm thấy nhiều nhãn hiệu khác..."
Cô ả run run nấp sau lưng Cố Quân Phùng.
"Cô trốn cái gì? Chột dạ sao? Không đúng, chột dạ gì chứ, sự thật đã rõ mười mươi thế rồi, cô còn chột dạ gì nữa? Giả bộ đáng thương cho Cố Quân Phùng xem à? Tôi vẫn không biết cái ngữ như Cố Quân Phùng lại thích kiểu phụ nữ ra vẻ yếu đuối như cô..." Trần Vinh cười khinh khỉnh, "Cố Quân Phùng, nếu anh nói sớm là anh thích kiểu phụ nữ này thì tôi đã ngày ngày đóng vai yếu đuối cho anh xem rồi.
Anh không nói, tôi còn tưởng anh luôn thích kiểu công ‘túa’ đấy..."
"Trần Vinh, cô thôi đi.
Có chuyện gì thì về Bắc Kinh nói riêng với nhau không được sao? Thích ở đây cho mất mặt à?" Cố Quân Phùng không vui ngắt ngang lời Trần Vinh.
Trần Vinh cao giọng: "Mất mặt? Tôi làm mất mặt anh sao? Tôi không chất vấn anh mấy việc này trong đại sảnh còn chưa đủ giữ gìn mặt mũi cho anh à? Được, về Bắc Kinh nói đúng không? Vậy tôi hỏi anh, tối nay anh ở cùng với người bạn gái danh chính ngôn thuận là tôi hay là ở với cô bồ nhí giấu giấu giếm giếm này?"
Cô ả lập tức nắm cánh tay Cố Quân Phùng, nũng nịu nói: "Quân Phùng, hôm nay là sinh nhật em, anh đã nói mừng sinh nhật với em mà."
Cố Quân Phùng khẽ vỗ về dỗ dành cô ả, nhìn sang và nói với Trần Vinh: "Trần Vinh, tôi nhắc lại, chuyện của chúng ta về Bắc Kinh sẽ giải quyết, ok?"
"Có nghĩa là anh lựa chọn cô ta phải không? Được, được thôi.
Cố Quân Phùng, hai chúng ta không cần về Bắc Kinh mới giải quyết, giải quyết luôn ở đây đi, anh trả lại số tiền anh đã lấy của tôi là được." Trần Vinh nói xong, nhìn về phía ả người tình đứng nấp sau lưng Cố Quân Phùng, "Cô không biết Cố Quân Phùng không hề có việc làm đàng hoàng, công ty hiện tại anh ta mở là tôi đầu tư vào, tôi có thể rút vốn bất cứ lúc nào, để cho anh ta toi đời.
Đến lúc đó, hi vọng Quân Phùng của cô vẫn có thể đưa cô đi Hải Nam, dạo cửa hàng miễn thuế, mua Gucci, Miu Miu, Cartier cho cô..."
Truy๖enDKM.com
"Trần Vinh!" Cố Quân Phùng bị đâm trúng tim đen tức giận quát lên, "Cô biết tôi không thích cô ở chỗ nào không? Chính là cô quá đề cao bản thân, hơi tí là tỏ thái độ vênh váo, tôi đã chịu đựng cô quá đủ rồi.
Cô tưởng cô là nữ hoàng chắc."
"Đã chịu đựng quá đủ rồi hả? Sao anh không nói sớm? Sao còn phải la liếm tôi? Đừng quên tuần trước là ai phải vừa rửa chân vừa xoa bóp cho tôi vì muốn xin tiền tôi..." Người yêu trở mặt còn hơn cả kẻ thù gϊếŧ cha, giờ khắc này Trần Vinh bị phản bội mất sạch thể diện, chỉ chăm chăm muốn Cố Quân Phùng cũng mất hết thể diện trước người tình của hắn, thậm chí còn mất sĩ diện hơn cả cô, "À đúng rồi, cô này, Cố Quân Phùng từng rửa chân cho cô chưa? Không đúng, phải là Cố Quân Phùng, anh từng rửa chân cho mẹ của anh chưa?"
Cố Quân Phùng không hề nghĩ ngợi giơ tay lên định tát vào mặt của Trần Vinh.
Chẳng qua tay hắn chưa kịp chạm vào mặt Trần Vinh thì đã nghe thấy tiếng cười khinh khỉnh của Trần Ân Tứ, "Nghe cả buổi trời, coi như đã hiểu được câu chuyện của ba người, Cố Quân Phùng lấy tiền đập vào em gái mong manh dễ vỡ phía sau hắn, còn Trần Vinh thì lấy tiền đập Cố Quân Phùng...
Thế nên, em gái mong manh dễ vỡ à, em đừng nên lột sạch quần áo ngủ với Cố Quân Phùng, em nên lột sạch quần áo ngủ với Trần Vinh mới đúng.
Em tìm lầm đại gia rồi, biết chưa?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...