Từ Thương lấy một chút nguyên liệu, làm một vài món ăn đơn giản, dù sao cũng không có món ăn mình yêu thích, ăn cái gì cũng như nhau cả.
Phần lớn nguyên liệu bị Từ Thương bỏ vào hộp, cất vào tủ lạnh, cho dù ngày mai cũng không vấn đề gì, nếu muốn, vẫn có thể làm cho Lâm Hiên ăn.
Tình yêu khiến con người ta trở nên ngu ngốc, ngay cả Từ Thương cũng cảm nhận được như vậy, có phải bản thân đã ngốc đến mức không thể ngốc hơn nữa phải không, hắn sờ sờ chính lồng ngực mình, cảm thụ được trái tim đang không ngừng nhảy nhót, chẳng qua, Từ Thương đã quên, không biết từ bao giờ, mỗi lần trái tim của hắn đập, đều vang lên cái tên của Lâm Hiên.
Từ Thương vẫn ngồi yên không nhúc nhích, gần như hắn chỉ ngồi có một tư thế như thế này suốt cả buổi tối, thức ăn trên bàn cũng không động đậy, Từ Thương cũng không rõ, bản thân mình đang suy nghĩ cái gì.
Kiều Kiều ngồi ngoan ở phòng khách thật lâu, đến hơn 11h có chút rã rời, nhưng khi nhìn thấy Từ Thương vẫn không nhúc nhích, Kiều Kiều không còn phương án nào khác ngoài cùng Từ Thương ngồi chờ, nó vẫy vẫy cái đuôi quanh chân Từ Thương, rồi lại đến mắt cá chân, cứ vòng quanh như vậy.
Từ Thương nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen kéo đến đầy trời, hắn bỗng lo Lâm Hiên sẽ về muộn, rất có thể sẽ gặp mưa.
Gần đến mười hai giờ Lâm Hiên mới trở về, Từ Thương nghe thấy thanh âm của chìa khóa ở ngoài cửa, Lâm Hiên cố gắng ấn cái chìa khóa vào ổ vài lần mà không được, chắc lại uống say rồi.
Từ Thương giúp Lâm Hiên mở cửa, Lâm Hiên mất thăng bằng mà ngã vào phòn, nếu không có Từ Thương đỡ được, có lẽ Lâm Hiên sẽ ngã lên người Kiều Kiều. Lâm Hiên say rượu, dường như trở nên rất không thành thật, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, cọ cọ cổ Từ Thương hỏi, Từ Thương Thương, sao cậu còn chưa đi ngủ.
“Chờ cậu.” Dù sao sáng mai Lâm Hiên cũng chẳng nhớ gì, cứ ăn ngay nói thật.
“Chờ tôi? Chờ làm cái gì? Hức.” Lâm Hiên nấc lên một tiếng, trong đó còn có lẫn hương vị rượu Nhật Bản thanh đạm, “Tôi cũng không, không có đi đâu, hơn nữa tửu lượng lại rất tốt, rất rất tốt.”
Từ Thương không hề phản ứng lại, lấy khăn ấm giúp Lâm Hiên lau mặt, sau đó giúp y cởi áo khoác ngoài, giúp y thay áo ngủ.
“Ý…. Từ Thương Thương, cậu ngồi yên nào, đừng lung lay nữa, hức.” Lâm Hiên lắc lư cái đầu, tựa hồ muốn đứng dậy, bị Từ Thương đè lại, thuận tay với vào cạp quần, kéo quần xuống. Bắp đùi chợt cảm thấy lạnh, Lâm Hiên tỉnh táo đôi chút, ánh mắt mông lung lấy lại được một phần tiêu cự, y đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Từ Thương Thương, không phải cậu nói, có chuyện muốn nói với tôi hay sao?”
“Ừ.” Từ Thương nhanh chóng giúp Lâm Hiên cởi quần, đem quần áo ném vào máy giặt, nhanh chóng thu dọn đồ ăn trên bàn, sau đó chậm rì rì đến gần Lâm Hiên nói, “Đột nhiên tôi không muốn nói nữa.”
“Hở~ Từ Thương Thương, cậu đang bắt nạt tôi!” Hai má Lâm Hiên đỏ lên, cũng không biết là vì tức giận hay là say rượu, “Đã nói với người ta rồi mà lại không nói nữa, đây không phải là hành động mà thanh niên tốt thế kỉ mới nên làm.”
“Dù sao có nói, cậu cũng không nhớ được.”
“Từ Thương Thương, cậu đang coi thường chỉ số thông minh của tôi! Làm gì có chuyện tôi lại quên được chứ! Bất cứ chuyện gì, chỉ cần nghe qua một lần, tôi liền……”
“Tôi thích cậu.”
“…..Nói một lần tôi tuyệt đối có thể nhớ kỹ…. hở???”
54
Lâm Hiên không để mặt mũi yên ổn, cái miệng giương lên, bộ dáng ngây ngốc mời người ăn thịt, khẩu hình dừng lại ở âm tiết cuối cũng vừa phát ra – hở.
Trong lúc nhất thời, cả hai cùng im lặng, không ai nói chuyện, cũng không có bất cứ thanh âm dư thừa nào. Hai con ngươi của Lâm Hiên trừng lớn, nhìn rồi lại nhìn, giống như não bộ đang phải dùng tốc độ tối đa để xử lý thông tin vừa thu nhận được, dường như lượng thông tin quá lớn, hai mắt sắp lồi ra rồi.
Từ Thương nhìn thấy phản ứng của Lâm Hiên như vậy, quả thực là vừa tức vừa buồn cười, hắn giúp Lâm Hiên tìm một cái cớ giải vây, toàn bộ cho rằng Lâm Hiên uống quá nhiều, máu lên não chậm, vì thế mới có thể lộ ra một cái bộ mặt ngây thơ như vậy.
Đại khái qua một phút đồng hồ, não đại của Lâm Hiên mới bắt đầu vận hành trở lại bình thường, giống như xe tải phải mất một thời gian mới có thể giảm sóc, phải mất một lúc mới bình thường trở lại.
“Từ Thương Thương, cậu, cậu nói thích, là thích như thế nào…”
“Thích còn phân làm nhiều loại lắm sao?”
“Đương nhiên!” Lâm Hiên chống nạnh, như đang cười nhạo Từ Thương chẳng biết gì. “Có tình bạn, tình yêu, còn có, nha nha nha….”
“Cậu nghĩ sao thì nó là như vậy.”
“Ơ, tôi nói nhá…. A?”
Lâm Hiên há hốc miệng, cái miệng lớn như quả trứng gà, cứ đứng yên thin thít, trong khoảng thời gian ấy, Từ Thương có thể tranh thủ vặt sạch răng hàm của y, vì thế, Từ Thương cũng làm như vậy, có điều, không dùng bằng tay, mà dùng bằng miệng.
Từ Thương dùng răng nanh nhẹ nhàng căn môi dưới của Lâm Hiên, không vội vàng mà nuốt nó vào trong miệng, giống như đang nhấm nháp một bình rượu lâu năm, từng chút từng chút một, xâm chiếm dịu dàng. Từ Thương lại là một kẻ có kinh nghiệm, đem hoàn toàn Lâm Hiên ngốc nghếch kéo đến gần, dùng đầu lưỡi của mình lôi kéo đầu lưỡi của Lâm Hiên, một bên lại tham lam thăm dò khoang miệng, đầu lưỡi cọ qua cái răng khểnh của y, cọ cọ mấy cái, sau đó lại quấn lấy đầu lưỡi của Lâm Hiên, lưu luyến không rời, tiếc nuối buông tha.
Được Từ Thương buông tha, trong nháy mắt, Lâm Hiên khôi phục hô hấp, cái mũi nhỏ tham lam hít từng ngụm từng ngụm không khí, hai gò má chỉ có màu đỏ ửng. Khoảng cách của y và Từ Thương vẫn gần như cũ, tựa hồ Từ Thương chỉ cần cúi đầu, liền có thể hôn được.
Từ Thương cũng không vội vã lui ra phía rau, hắn hôn nhẹ lên trán Lâm Hiên, như đang an ủi một động vật nhỏ vừa bị dọa sợ, sau đó dùng trán của mình tỳ lên vùng trán vừa bị mình hôn qua, giọng nói trầm thấp, mỗi một âm tiết đều mang theo hấp dẫn khó nói lên lời.
“Đã hiểu được là kiểu thích nào chưa, hửm?”
55
Lâm Hiên cảm thấy được trước mắt mình mọi thứ chìm vào màu đen, vừa rồi Từ Thương mới đem đầu qua đây, hút hết sạch không khí trong miệng của y, hiện tại trong người chỉ còn men rượu, ngoài cảm giác ra thì chẳng còn gì. Nhưng y vẫn có khúc mắc trong lòng không lý giải được. Cố gắng chống đỡ, y đem khúc mắc trong lòng hỏi ra.
“……. Từ Thương Thương, cậu thích tôi?”
“Ừ.”
“Sao tôi không biết?”
Từ Thương cảm thấy nghẹt thở, thiết chút nữa cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, giết Lâm Hiên trước sau đó tự sát, đỡ để cho tai họa này đi đe dọa người khác, hơn nữa, còn có thể lưu lại tiếng thơm muôn đời.
“Chờ cậu tự phát hiện, có khi Đài Loan sẽ tự động trở về.”
“Cậu, cậu thích cái gì ở tôi a….” Lâm Hiên chớp chớp mắt, để ý kỹ sẽ thấy đôi chút buồn ngủ, nhưng vấn đề chưa được rõ ràng.
“Hai năm qua, cậu là kẻ duy nhất tỉnh dậy, ăn no, rồi đưa cho tôi 11 đồng 8 xu đi mua gà.”
“Từ Thương Thương, hoa ra cậu có máu M….. Sao đến giờ mới nói?”
“…..Nếu không nói, cậu sẽ thích người khác mất.”
“….. Phiu.”
“Quả nhiên đang ngủ.”
Từ Thương ôm Lâm Hiên vào phòng ngủ, mở tấm lót điện tử đợi 30 phút, độ ấm vừa đủ, mới đặt Lâm Hiên xuống ổ chăn, nhìn y vui vẻ vừa lòng ngáp một cái, cơ thể nhanh nhẹn lẩn vào trong chăn. Từ Thương cũng không vội đi, nhìn Lâm Hiên cuộn tròn như cái bánh, trước khi ra ngoài hắn còn cố chọt hai má Lâm Hiên.
Thời điểm đóng cửa lại, Từ Thương hít mạnh một hơi, trong nháy mắt bao nhiêu năng lượng trong cơ thể như tiêu tan hết. Hắn có chút hối hận khi nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, tựa như vừa mở ra một cái chốt, một khi đã hưởng qua hương vị của loại rượu tuyệt hảo rồi, liền không thể quên hương vị của nó, chắc chắn đã bị nghiện rồi.
Từ Thương có chút căm tức lấy tay vò tóc, hắn quay đầu nhìn cánh cửa mình vừa đóng lại, đột nhiên không biết phải làm thế nào, giống như một đứa trẻ vừa mới nghịch dại, làm sai rồi mới biết sợ là gì, không biết ngày mai phải đối mặt với người kia như thế nào.
Suy nghĩ một chút, không nghĩ ra được cái gì cụ thể, chẳng qua tóc càng vò càng rối loạn, Từ Thương thôi chẳng nghĩ nữa, trở về phòng thu xếp chuẩn bị ngủ, vô tình nhìn thoáng qua đồng hồ.
Giờ là 12h15, Từ Thương không nhớ nổi cái hôn kia là ở ngày hôm qua hay là ngày hôm nay, bất quá, đối với Từ Thương mà nói, dù cho là ở ngày cuối cùng của tuổi 23, hay là ngày đầu tiên của ngày 24, đây chính là ký ức đẹp nhất của Từ Thương.
56
Ngay khi Từ Thương còn đang bối rối không biết nên đối mặt với Lâm Hiên như thế nào, ngược lại, Lâm Hiên lại thản nhiên ngủ dậy. Đủ loại dấu hiệu nói với Từ Thương rằng, chẳng cần giải thích cái gì cả, cho nên là, hôm qua có chuyện gì, Lâm Hiên đều quên sạch rồi.
Cuộc sống lại trở về như cũ, lời tỏ tình và cái hôn tối qua tựa như một giấc mộng, mọi thứ chỉ có Từ Thương giữ lại, mỗi lần nhớ tới sẽ thấy một chút buồn bực, nhưng hắn lại cảm thấy được, như vậy cũng không tồi.
Khi Lâm Hiên biết mình bỏ lỡ sinh nhật Từ Thương, y gào lên xin lỗi, biểu tình cũng có thể coi như là thành khẩn, hai tay giơ hình chữ thập, cam đoan với Từ Thương, sang năm nhất định sẽ bồi thường gấp đôi.
Ngay khi Lâm Hiên hỏi hắn có muốn quà sinh nhật.
Từ Thương nói không cần, chém đinh chặt sắt!
“Tại sao a…. Không tha thứ cho tôi à…..”
“Cậu đã tặng rồi.”
“Ớ? Là cái gì?”
“Bí mật.”
Tra khảo hồi lâu nhưng Lâm Hiên cũng không thu được kết quả, đành bỏ qua, ngời một chỗ đánh chén bữa sáng của mình, xem như đang giận Từ Thương, nhưng mà tính tình của Từ Thương hôm nay rất tốt, còn gắp cho y một cái xíu mại.
“Hôm qua Kiều Sở làm sao vậy?”
“Thôi… CHỉ là tâm tình không tốt, vì tình mà đau khổ a~” Lâm Hiên đã bị cái xíu mại thu phục, y biết dù mình có nói với Từ Thương bất kỳ chuyện gì, hắn cũng không đi ra ngoài nói lung tung, cho nên, tâm sự với Từ Thương vô cùng yên tâm.
“Vì tình đau khổ?”
“Đúng thế, đúng thế~” Lâm Hiên nuốt cả một cái xíu mại, nước canh có chút cay, vì thế cái miệng y liền há to vội vàng hút khí, nói năng cũng trở nên không rõ ràng. “Ậu đừng ưởn iểu iều ở ít uổi, yện ình ủa ười a ó ể iết ành yểu uyết a~” (Cậu đừng tưởng Tiểu Kiều Sở ít tuổi, chuyện tình của người ta có thể viết thành tiểu thuyết.”
“Thật không?”
“Ừm, ừ~ Hôm qua còn uống say, nói với tôi đủ loại tình đầu, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ, Tiểu Kiều Sở vô cùng si tình. Mối tình đầu đã đem cậu ấy quăn N năm, thế mà giờ vẫn còn chưa quên~ Ầy, đứa nhỏ đáng thương…….”
“Vậy còn cậu?”
“Tôi làm sao?”
“Tình cảm của cậu?”
Trên mặt Lâm Hiên đột nhiên hiện lên hai vệt đỏ ửng, có điều chỉ là lóe qua, nếu lâu hơn một chút, có lẽ Từ Thương sẽ cảm nhận được, có phải Lâm Hiên đang nhớ tới điều gì.
“Haizzz~ Tôi thì có cái gì, ngày trước được ba bảo vệ quá chắc chắn, sau đó lớn lên lại được Trịnh Viễn bảo hộ còn chắc chắn hơn, đừng nói yêu đương, bạn bè cùng trang lứa cũng chẳng tiếp xúc gì……” Lâm Hiên vội vàng đem canh trong bát uống cạn, như đang trốn tránh điều gì đó, cầm bát đặt trên bàn, xoay người bỏ chạy.
“Từ Thương Thương, tôi đến trường đây… Xíu mại ăn ngon lắm, cảm ơn cậu nha!”
“Đi đường cẩn thận.”
“Ừ, cậu cũng thế, đi đường cẩn thận.”
Lâm Hiên đi ra khỏi KTX, thu hồi lại khuôn mặt tươi cười, lấy ra một cái di động, không phải di động bình thường cùng Từ Thương liên lạc, mà là di đông để liên lạc với Trịnh Viễn.
“Trịnh Viễn, là tôi.” Thanh âm của Lâm Hiên trở nên trầm thấp, là thanh âm nhất quán khi đưa ra mệnh lệnh, không chút do dự, sạch sẽ lưu loát.
“Đi điều tra Từ Thương.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...