Mưu mẹo một chút đã có 100 nghìn, thật sự chỉ với tài năng nịnh nọt của mình mà bố đã lấy bóp ra cho tiền.
Lời từ trong miệng tôi tuông ra chỉ có thể là lời ngọt ngào như mật mới làm được như vậy.
Bản thân giỏi lắm.
-Há há há.-nụ cười gian xảo của tôi hình như được bố nghe thấy rồi..
--------------------------------------------------
Ở diễn biến khác:
Bố Bảo Yến đã nghe thấy tiếng cười.
-Không biết con mình có bị gì về thần kinh không nữa, e rằng chỉ sợ nó học nhiều quá rồi phát điên lúc nào không hay thôi mình à, anh sợ con mình lắm.
- nói với mẹ Yến.
-Em cũng nghĩ như vậy, dạo này nó cứ nửa đêm hò hét trong phòng mấy câu đại loại như "Tề Mặc em yêu anhhhh" nữa anh à.
Sắc mặt bố mẹ trầm xuống, lo rằng Bảo Yến có vấn đề về thần kinh..
--------------------------------------------------
Quãng đi một lúc sau, mẹ tôi kêu lớn:
-Yến à, xuống ăn cơm con ơi.
-Dạ mẹ.
Một lúc sau tôi mới la lết thân xác lười biếng này xuống bếp.
Hôm nay cả nhà ăn canh mồng tơi mướp nấu tôm, tôm sốt cà chua và củ quả luộc.
Nhiêu đây món ăn đã đủ chuẩn mâm cơm nhà ấm áp.
Nhà tôi thông thường ăn các món rất đơn giản nhưng vì gần thi Tuyển Sinh nên bố mẹ muốn tẩm bổ cho tôi để khi thi có kết quả tốt.
Mấy hôm liền ăn món ăn bổ dưỡng khiến tôi ngấy tới tận họng, không vì thi Tuyển Sinh mới có nhiều món ngon mà ăn thì mỗi bữa tôi chỉ ăn cơm rang trứng.
-Ráng ôn thi nhé con, mẹ và bố không muốn đặt nặng áp lực học tập lên đôi vai của con, tương lai là do con quyết định, bố mẹ chỉ ở bên chỉ hướng con như nào cho đúng nên không can thiệp vào chuyện học tập.
Đừng vì học tập mà bỏ bê sức khoẻ, ăn nhiều vào! - Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến.
Sau đó lấy đũa gắp cho tôi 2 con tôm cùng rau củ cắt nhỏ.
Tôi cảm động đến nỗi dồn cả đống thức ăn vào miệng đến nỗi hai bên má đã căng lên, vội vàng nói:
-Cảm ơn mẹ, việc học tập con sẽ cô gắng, không làm bố mẹ thất vọng.
- tôi đưa ngón cái ra mỉm cười thể hiện sẽ thi thật tốt không uổng công bố mẹ đã lo lắng.
Vội vội vàng vàng nuốt thức ăn và đi dọn bát đũa, rửa bát giúp mẹ đã dần thành thói quen trong tôi.
Rửa bát xong đi vào phòng tiếp tục giải Tiếng Anh, Tiếng Anh của tôi không giỏi cũng không dở nhưng bất cứ kì kiểm tra nào cũng đạt 9.0
Kế hoạch buổi chiều hôm nay của Đặng Trần Bảo Yến:
1h-2h30: Giải bài tập tiếng Anh câu bị động, tường thuật.
2h30-4h: Tập làm văn nghị luận xã hội, tham khảo và chèn các câu nói nghị luận xã hội.
Thời gian còn lại tôi nằm trên giường bấm điện thoại, lướt Facebook, Instagram,...!.
Còn về ôn Toán đến tối khuya tôi mới ôn.
________________________________
Loay hoay giải bài một lúc lâu
cũng đã xong.
Tiếng Anh khổ chết tôi rồi, ối giời ơi.
Đầu óc loạn cả lên.
"GHÉT TIẾNG ANH"- tôi lấy hơi dài và hét lên
Tiếng hét lớn đến độ hai nhà hàng xóm dù đóng cửa vẫn có thể nghe được.
Quả là giọng nói nội lực của Bảo Yến đây mà.
Sau lấy chồng đại gia cho khoẻ, thuê người làm phiên dịch viên khỏi học thứ tiếng quái đản này nữa.
Với sắc đẹp này cua 10 anh chồng đại gia vẫn tốt hơn ghìm mình trong Tiếng Anh.
Tôi cười khẩy.
[ Chắc đại gia thèm vớ nó làm vợ ]
Làm Văn xong, xem ra hôm nay tôi có tiến triển, viết được gần 4 tờ giấy a4.
Đầu óc bây giờ lại như trên mây, trong đầu chỉ toàn nghĩ về các công thức Tiếng Anh kèm văng vẳng trong tai các câu nói nghị luận xã hội.
Ông trời ơi, xin ông đừng đày đoạ con bằng 2 môn học này nữa, có cách nào không học vẫn được vị trí Thủ Khoa không ông ơi??
Câu trả lời chỉ có tiếng ve kêu inh ỏi ngoài kia đáp lại câu hỏi của tôi.
Có lẽ im lặng là vàng.
Ông trời mà có thật chắc sẽ lấy gậy gõ vào đầu tôi"cóc" để tôi tỉnh ngộ.
Không làm mà đòi có ăn thì ăn gì cũng biết rồi đấy.
Cũng đã gần đến giờ đi chơi với Khuê.
Tôi lật đật chuẩn bị, thật ra chuẩn bị không gì nhiều, tóc tai cột gọn lên.
Quần áo thì rất đơn giản, một cái áo thun xanh đen với quần ống rộng, mang dép crocs xanh đen.
Lấy vội chiếc áo khác treo trên móc quần áo rồi phụt đi.
Nhà tôi gần công viên nên chỉ cần đi bộ vài bước là đến chỗ hẹn.
-Con đi nha bố mẹ, con sẽ khoá cổng.
-bước ra khỏi cửa nhà, tôi nói lớn.
Đi vài bước chân, đã thấy Khuê đứng đó từ bao giờ.
Bình thường khi đi học nhìn Khuê với tôi trông bần bần nhưng ở ngoài hai đứa khác hẳn.
Dù mặc đồ như ở nhà nhưng đứa nào đứa nấy toát lên vẻ con dân có học, vẻ đẹp tri thức đích thị là đây.
Cơn gió nhẹ thổi qua mang lại cảm giác mang máng trong lòng một điều gì đó khó nói.
Có lẽ sau này không còn thời gian để tôi và Khuê đi chơi cùng nhau vui vẻ thế này.
Tôi là đứa rủ nhau đi tô tượng ở quán gần công viên, tôi chọn tô con Minion, Khuê tô Doraemon.
Quậy màu một lúc, tôi pha ra màu trà sữa rồi lấy cọ quệt từng đường lên tượng.
Không thể không nói không có ai là hoàn hảo, tôi có tri thức nhưng hoa tay thì không có lấy một cái.
Tô xấu đến mức Khuê chỉ muốn đập đầu vào tường.
Khuê tô Doraemon màu hồng nhạt rất cưng, liếc nhìn sang của tôi mặt nó hiện lên vẻ "khinh bủy".
-Thảm hoạ nghệ thuật.
-Khuê nói.
-Hứ.
- tôi liếc nhỏ một cái cho đỡ tức, rõ ràng là ban đầu tô rất đẹp.
Sau khi tô xong, tôi đi tính tiền xin người ta túi ni lông nhỏ rồi cho tượng vào để mang về, sợ trưng chỉ làm xấu mặt quán và lo rằng chủ quán liệt kê tôi vào danh sách "Loại khách hàng cần né.".
Địa điểm đầu tiên trong chuyến food tour của tôi và Khuê là xe xiên bẩn.
Bình thường không hay ăn vì mẹ tôi bảo rằng ăn vào ung thư cho mà xem, rõ sợ nên ngày nào tôi cũng ăn.
Tôi với Khuê lựa chọn một lúc thì tổng cộng hết thảy 40 nghìn, gợi ý qua băng ghế đá gần sân bóng rổ ngồi xem mọi người chơi.
Tôi còn hưa đặt mông xuống đã có một anh chơi bóng rổ đến xin in4.
Trời đánh tránh cái ăn.
Dáng người cao ráo tầm khoảng 1m8, trông rất điển trai, ánh mắt hút hồn mọi cô gái xung quanh.
Có cả hào quang tựa như nam chính trong truyện mà tôi đã đọc trong tiểu thuyết.
-Cho anh xin in4 nhé?"- anh ta đứng nhìn tôi với ánh mắt hiền từ, nở nụ cười đủ thấy cả răng khểnh.
-Không.
-Em không có sử dụng Facebook, Zalo, Instagram gì hết, còn chẳng có điện thoại.
- tôi bình thản đáp.
-Đúng rồi anh ơi, nhỏ này như sống thời đồ đá nên không có phương thức liên lạc, nó cũng điên điên lắm.
- Khuê vừa hay hùa theo, đưa tay làm dấu X ra tính hiệu cho người trước mặt.
Hiểu ý nhau hết cả đúng là bạn bè chí cốt, cốt ai nấy hốt..
-Nhìn anh này không ổn đâu mày ơi, trông giống trapboy thế nào ấy.
Gương mặt như này không tin tưởng được là còn độc thân.
- nhỏ ghé sát tai tôi bảo.
-À, vậy thôi anh xin lỗi vì đã làm phiền.- anh ta sượng nên lấy tay gãi đầu rồi đi sang chỗ khác.
"Hai đứa đẹp gái mà lại bị dở người." - anh ta nói thầm nhưng tôi đọc được khẩu hình miệng.
Hôm nay không có hứng đánh người, bà đây bỏ qua.
-Trông chả giống goodboy hay nam chính gì cả, hình như đang cá cược sẽ cua được tao đây với mấy thằng bạn trong nhóm chứ gì.
-Theo góc nhìn của tao, thằng này rất hút gái, đẹp mã thế này làm gì mà gái không theo nó mới làm lạ.
- với kinh nghiệm làm tư vấn tình cảm của mình Khuê bảo tôi.
Khuê không một mảnh tình vắt vai mà tư vấn tình cảm cho mấy đứa con gái trong lớp phải gọi là đỉnh.
-Không phải gu.
Lòng tao chỉ có Tề Mặc." - tôi làm tay thành nút dislike, dành cho người lúc nãy ánh nhìn không mấy thiện cảm.
Tiếp đến với địa điểm foodtour thứ hai chính là bánh tráng nướng.
Tôi vào mua 2 cái bánh tráng nướng.
Chờ đợi không lâu đã có.
Khuê với tôi vừa đi dạo trong công viên vừa gặm bánh tráng.
Không thể không công nhận, bánh tráng chỗ mới mở này ăn rất ngon, tôi cắn vài lần đã hết sạch.
Buôn chuyện một lúc cũng đã 6 giờ 33 phút.
Đến lúc ai về nhà nấy.
Trước khi chào tạm biệt, tôi bảo Khuê:
-Ôn bài cho đàng hoàng vào, mày nhớ thi tốt đó, không thì bà đây chém mày thành từng mảnh.
-Lạy 10 cái rồi đi về đi mẹ.- Khuê chấp hai tay lạy tôi.
Tôi không phải thần thánh đâu mà lạy...
_____________________________________________
Cảm ơn đã đọc chương 2: .
Mong chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau dài lâu.
Nếu thích truyện tôi viết, hãy bình chọn nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...