Giữa Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Người

Yến hội chưa bắt đầu, khách nhân đã cố ý rời đi, mỗi người đều thấy nghi ngờ, sau đó mơ hồ nghe thấy việc này có liên quan đến Hồng Ngưng tất thì lúc này mới hiểu rõ. Dù sao hắn vì các cô nương mà làm vậy cũng không ngoài sự tính, Trịnh Côngmuốn giữ lại mà không được, chỉ đành tự mình tiễn đến tận cửa.

Hai người chia tay lên xe, xe ngựa rất nhanh phi ra thành.

Hồng Ngưng ngồi yên ở trong xe nhìn hắn nửa ngày, nhịn không được nói: "Cần gì vì chút chuyện nhỏ mà làm mọi người mất vui, ngươi tuy có bản lĩnh nhưng làm quá mức như vậy rất dễ dàng đưa đến phiền toái."

"Tiểu mỹ nhân bị ủy khuất, sao lại coi là chuyện nhỏ?"

Đoạn Phỉ nhấc mành (rèm) xe lên, làm cho hàng ngũ phía sau dừng lại, kêu Hàn quản gia, "Gần nhất Văn gia cùng Đường gia kết hợp với nhau làm ăn buôn bán."

Hàn quản gia nhớ lại, vội cười nói: "Đúng rồi, ta đều suýt nữa đã quên, công tử thật nhớ rõ."

Đoạn Phỉ nói: "Đem thiếp mời của ta đến Đường gia, bảo bọn hắn rút lui."

Hàn quản gia cũng không hỏi nhiều, đáp ứng.

Hồng Ngưng cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to, nhưng nghĩ lại, hắn làm như vậy ý tứ cố tình thay nàng trút hết giận. Bất quá cũng nên giữ gìn thể diện cho hắn, dù sao nàng trên danh nghĩa cũng là người của hắn. Nàng bị khi dễ hắn đương nhiên sẽ bị mất mặt, huống chi hắn là người nổi danh, ngẫu nhiên cũng cần mượn vài ba chuyện để thểhiện địa vị, bởi vậy nàng cũng chưa nói cái gì, quay đi.

Xe ngựa một lần nữa tiến về phía trước, Đoạn Phỉ buông mành, kéo tay nàng qua nhìn kỹ: "Có bị phỏng không? Không bằng trở về mời đại phu nhìn xem."

Hồng Ngưng cười nói: "Cho dù bị nóng, bất quá cũng chỉ cần vài ngày là tốt rồi, ngươi cho ta là phu nhân hay tiểu thư chứ, không cần chiều chuộng như vậy."

Đoạn Phỉ ôm nàng, không cười, mang theo ngữ khí trêu chọc như thường lệ: " Mấy người phu nhân, tiểu thư kia chiều chuộng lại là chuyện khác, mỹ nhân của ta đương nhiên cũng cần được chiều chuộng rồi, vài ngày là tốt rồi, nhưng cũng không thể không gọi người tới xem thế nào."

Hồng Ngưng sửng sốt, không nói. Đoạn Phỉ nhìn nàng một cái: "Có phải có chút thích ta hay không?"

Hồng Ngưng vừa bực mình vừa buồn cười, chưa kịp trả lời, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, ngay sau đó bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, là thanh âm kinh sợ của Hàn quản gia: "Các ngươi......"

Advertisement /

Chỉ tới kịp nói ra hai chữ này, đã bị chìm nghỉm trong âm thanh của đao kiếm. Đoạn Phỉ ngoài ý muốn hỏi: "Sao ngừng?"

"Dường như đã xảy ra chuyện." Hồng Ngưng đẩy hắn ra, vén màn xe lên xem.

Quả nhiên, bên ngoài có vô số Hắc y nhân che mặt đang vây xung quanh xe ngựa, bên hông mang đai lưng màu trắng, đang đánh nhau với tùy tùng đi theo.

Đoạn Phỉ hôm nay vốn chỉ là dự tiệc, cũng không mang theo bao nhiêu người, vài tên tùy tùng mặc dù thân thủ cũng không kém, nhưng đối phương số lượng chiếm ưu thế, đám tùy tùng lại bỏ chạy, đám giặc phản loạn này nhất thời liền rơi xuống hạ phong, rất nhanh đã có hai gã tùy tùng bị thương.

Hàn quản gia thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy tới xin chỉ thị: "Công tử, phải làm thế nào đây?"

Hồng Ngưng hỏi: "Ăn cướp?"

Đoạn Phỉ ngược lại rất bình tĩnh: "Vùng này sơn thế hiểm trở, rừng rậm hoang vu, tự nhiên sẽ có sơn tặc giặc, quan phủ mấy lần phái người đi cũng không thể tiêu diệt tận gốc, ta đi nhìn xem."nay quốc gia thái bình, nghĩ bản thân một mình hành tẩu đã hơn một năm, cũng chưa bao giờ gặp qua loại chuyện này, Hồng Ngưng chỉ cảm thấy hết sức ngạc nhiên, xem ra bọn sơn tặc này thật là có tổ chức, nhưng bọn hắn chẳng lẽ không phái người nghe ngóng qua?


Lần này Đoạn Phỉ ra ngoài dự tiệc, nếu thật sự muốn cướp tiền, thì nên lúc xuất môn liền cướp đi hạ lễ mới đúng.Hiện tại hạ lễ đã tặng đi, trên đường trở về bọn họ còn có thể cướp được cái gì, hay là có ý định bắt lấy hắn làm con tin tống tiền?

Đoạn Phỉ không chút hoang mang xuống xe, đi lên phía trước, đề cao thanh âm: "Các vị xin dừng tay trước, nghe Đoàn mỗ nói hai câu như thế nào?"Bọn sơn tặc cũng không trả lời, chỉ động thủ đánh đi lên.

Hàn quản gia kinh hoảng, kéo hắn: "Công tử đừng nói nữa, bọn họ rõ ràng chính là nhóm giạc phản loạn, này......"

Nói còn chưa nói xong, một gã sơn tặc đã chém chết một người tùy tùng bên cạnh, rồi không chút suy nghĩ dương đao hướng tới Đoạn Phỉ, may mắn Đoạn Phỉ phản ứng không chậm, lúc này nghiêng người tránh đi, lui về phía sau vài bước, dù như thế, tình huống vẫn mạo hiểm vạn phần.

Mục tiêu gần ngay trước mắt, nhóm sơn tặc kia trong mắt hiện lên vẻ vui mừng như điên, không thuận theo cũng không buông thahuơ đao chém tới. Lui không thể lui, Đoạn Phỉ đơn giản không tránh né.

Tiếng kinh hô nổi lên, rất nhanh lại yên lặng. Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một đạo hồng ảnh(màu đỏ) hoa mắt giống như quỷ mị bay tới, khiến hắn bước giựt lại vài bước mới có thể đứng vững, đồng thời thanh quang (màu xanh) hiện lên, giữa không trung văng lên một trận máu huyết.

Thân hình nặng nề văng lên rồi ngã xuống, vết thương trí mạng ở trên gáy. Cứu người, gϊếŧ người, chỉ ở trong chớp mắt.

Đối với tập võ người mà nói, giữa chừng đánh lén sẽ đắc thụ (thuận lợi), chưa hẳn thân thủ cao minh đã thắng, nhưng đối phương nếu là một cô nương xinh đẹp mảnh mai, khó tránh khỏi gây cho đối phương bất ngờ. Thế bên bọn họ đang chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng không ngờ chỉ trong tíc tắc một huynh đệ đã chết, bọn sơn tặc đều không hẹn mà dừng tay, đánh giá nàng.

Nhìn trường kiếm trước ngực, Đoạn Phỉ mặt không đổi sắc, cư nhiên còn cười đến phong lưu phóng khoáng: "Bảo kiếm không tặng sai người, đa tạ cô nương ra tay cứu giúp."đã sớm nhìn ra hắn không có võ công, tình thế nguy cấp, trước khi gϊếŧ hết bọn họ, đồ đệ dù có bỏ mạng tuyệt đối cũng không dừng tay,

Hồng Ngưng cắn răng đẩy hắn: "Ngươi lên xe trước."

Đoạn Phỉ quả nhiên không hề hỏi nhiều, tiến vào trong xe. Hồng Ngưng tiến lên hai bước, lấy kiếm chỉ vào bọn người, thản nhiên nói: "Các ngươi không chỉ cướp bóc, ai phái các ngươi tới gϊếŧ hắn?"

Bọn sơn tặc chậm chạp phục hồi tinh thần, một người ở giữa nheo lại mắt, ánh mắt đảo quanh ở trên người nàng, trong miệngcười"Hắc hắc": "Khá lắm tiểu cô nương, ngày thường còn có vài phần tư sắc, lưu ý đừng để nàng bị thương."

Mắt thấy bọn họ vừa muốn tiến lên, Hồng Ngưng mỉm cười, trường kiếm ba thước lập tức biến thành cây trâm ba tấc*: "Muốn tự tìm đường chết, cứ thế tiến lên."

*1 thước = 1/3 m = 33,33 cm ; đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ

Trường kiếm bỗng nhiên không thấy, bọn sơn tặc đang vô cùng kinh hãi, đã thấy Hồng y nữ tử nâng tay trống rỗng tìm kiếm gì đó, trong một dặm trở lại đây nổi lên một trận gió điên cuồng, nhất thời cũng phát hiện có chuyện kỳ quái, đều đứng lại, chần chờkhông dám tiến lên. Bầu trời đen kịt, cuồng phong gào thét, trong rừng cây mơ hồ truyền đến rất nhiều tiếng khóc. Bọn sơn tặc nghe được run rảy, đều nói"Yêu pháp",

Bọn họ theo bản năng từ thế công biến thành thế thủ, tụ lại làm một chỗ, đầu mục (người đứng đầu) kia thấy thế ảo não, đáy mắt hung quang chợt lóe, nhìn thủ hạ cùng huynh đệ thêm vài phần can đảm, dẫn đầu đêm đao đi tới trước Hồng Ngưng: "Bất quá là yêu pháp nho nhỏ, sợ......"

Thanh âm đột nhiên dừng lại. Bọn sơn tặc trừng mắt lớn, ngẩn người. Một nữ quỷ tóc tai bù xùđứng ở trước mặt hắn, hai tay biến thành bạch cốt (xương trắng), phát ra âm thanh trầm "ư...ư ", không biết là đang khóc hay là đang cười.

Sắc mặt dần dần biến đổi hết trắng bệch, lại chuyển thành đen, đầu mục kia môi run run, rốt cục hô to một tiếng"Quỷ", ngã bò quay lại, bọn sơn tặc còn lại càng thêm lo lắng, thấy chung quanh vô số bóng ma bay tới, không biết còn có bao nhiêu du hồn dã quỷ, đều sợ tới mức chạy tứ tán(chạy về 4 phía) mất mạng.

Bên trong xe ngựa, Đoạn Phỉ cười nhìn nàng: "Lợi hại, phu nhân thật có bản lĩnh, tương lai còn phải hơn dựa vào ngươi nhiều hơn."

Hồng Ngưng nhẹ nhàng thở ra, không lưu ý sự biến đổi trong đó, cúi đầu sửa sang lại xiêm y, tự giễu: "Ta cũng vậy lần đầu gặp gỡ loại chuyện như thế này, thường xuyên lui tới chém yêu trừ quỷ, hiện tại lại có thể bắt đầu gϊếŧ người."

"Bởi vì bọn họ muốn gϊếŧ ta"


Đoạn Phỉ kéo nàng vào trong lòng, lấy tay áo giúp nàng lau mồ hôi trên trán, "Nàng là cứu người, không phải gϊếŧ người, bọn họ là bọn giặc phản loạn, tội của chúng đáng phải chết trên chục lần."

Hồng Ngưng ngẩn mặt lên nhìn hắn một lát, mỉm cười: "Ta cũng không nhát gan như vậy, gϊếŧ quỷ chém qua yêu còn không sợ, còn sợ gϊếŧ người? Có một số người so với quỷ càng đáng chết, ngươi không cần lo lắng."

Đoạn Phỉ cười nói: "Là ta nhiều chuyện, bảo kiếm còn dùng tốt không?"

Mới vừa rồi bảo kiếm dùng đến đúng là mà hắn tặng, Hồng Ngưng không bị dẫn dắt rời đi đề tài, theo dõi hắn hỏi: "Những người đó không phải thổ phỉ tầm thường, bọn họ là do có đặc biệt người sai tới gϊếŧ của ngươi, ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, rốt cuộc là sao lại thế này?"

"Có một số người muốn cho ta đã chết, tài sản sẽ rơi vào tay của bọn họ, "

Đoạn Phỉ không cho là đúng, lắc đầu, "Trên thực tế, bọn họ một đồng tiền cũng không lấy được."

Hồng Ngưng im lặng, một thanh niên mươi sáu tuổi tự mình độc lập chống đỡ toàn tộc, tất nhiên luôn luôn có một đám" lòng lang dạ sói " lúc nào cũng đỏ mắt nhìn vào tài sản của hắn còn làm ra mấy chuyện lấy oán trả ơn này. Nếu đã không cảm kích, ngược lại còn hy vọng hắn sớm chết đi.

Đoạn Phỉ thở dài: "Ai bảo ta không có con, đành phải chịu người khác khi dễ."

Hắn nói nghĩa đen nghĩa là không có con kế thừa, nếu hắn chết gia sản khó tránh không có người kế thừa, nhưng giờ phút này hắn lại cố ý dùng loại ngữ khí tội nghiệpnửa thật nửa giả này nói ra, nghe ra lại cảm thấy có chút buồn cười.

Hồng Ngưng bật cười, sau một lúc lâu mớinói: "Ngươi thật sự không tính so đo?"

Đoạn Phỉ nói: "So đo thì như thế nào, đưa bọn họ đến nha môn?"

Trên đời này "thiện vị tất có thiện báo, ác vị tất có ác báo ", hắn đã sớm biết có người tính kế với mình, lại cố ý chỉ đem vài người đi theo, lại còn bình tĩnh như vậy, sợ là bản thân hắn đã sớm chuẩn bị để ứng phó rồi.

Hồng Ngưng cười lạnh: "Đoàn công tử cũng quá coi trọng ta rồi, bất quá chỉ sử dụng một chút ảo thuật mà thôi, bọn họ nếu thực sự tiến lên, hôm nay ta và ngươi không thể thoát được."

Advertisement /

"Ta còn sống, "

Đoạn Phỉ quả nhiên cười nâng cằm của nàng lên, "Đừng nóng giận, ta đã cứu nàng, bây giờ nàng cũng đã cứu ta, từ nay nàng sẽ không nợ ta cái gì."

Hồng Ngưng nói: "Ngươi không nghĩ muốn ta nợ ngươi."

Đoạn Phỉ nói: "Hai người không thiếu nợ nhau, mới có thể để tâm bàn đến chuyện khác."Hồng Ngưng không nói.

Đoạn Phỉ lại cười nói: "Nay nàng đã cứu ta, ta nên báo đáp nàng như thế nào đây?"

Hồng Ngưng nói: "Đoàn công tử ra tay từ trước đến nay rất hào phóng."

Đoạn Phỉ hạ giọng: "Không bằng ta cũng lấy thân báo đáp?"


Nhanh chóng ở môi nàng đặt xuống một nụ hôn.

Hồng Ngưng còn chưa phản ứng lại, hắn đã quay mặt rời đi. Hóa ra không biết từ khi nào, xe ngựa đã đến cổng lớn, Đoạn Phỉ một câu cũng không nói, vội vàng xuống xe, ra cuối xe ôm nàng bước nhanh đến hậu viên (sau vườn)

Gian phòng của nàng, giường của nàng, hắn khẩn cấp đặt nàng lên giường, vội vàng cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

Hơi thở ấm áp thổi tới trên mặt, nhẹ nhàng, ngưa ngứa, cái lưỡi mềm mại thăm dò vào trong miệng, động tác không hề ôn nhu giống lần trước như vậy, thiếu vài phần thương tiếc, cũng đã mang theo một loại cảm tình đặc biệt không rõ.

Hồng Ngưng cơ hồ thở không nổi, trong lòng đập dữ dội, cũng không biết nói nên thuận theo hắn hay là nên đẩy ra hắn. "Chờ không được ngươi tìm đến ta."

Hắn ngẩn mặt lên, khóe miệng ngậm vô số ý cười "Ta nguyện lấy thân báo đáp, còn nàng, nàng có bằng lòng báo đáp ta một đứa con hay không?"Hồng y rút đi, da thịt non mịn như tuyết.

Môi hắn dần dần đi xuống, như gần như xa lướt qua gáy, xương quai xanh...... Bỗng nhiên, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua đỉnh ngực trái, Hồng Ngưng cắn môi thở hổn hển, toàn thân run nhè nhẹ, ngón tay nắm chặt, lại buông ra, lại nắm chặt......phát hiện bất an của nàng, hắn nâng mặt nàng lên nhìn chăm chú, rõ ràng đã động tình, ánh mắt nhiệt liệt, thanh âm hơi có chút khàn khàn trầm thấp: "Đem tâm ngươi giao cho ta."

Hồng Ngưng rũ mắt xuống, tránh cho việc phải nhìn thẳng vào hắn. " Ta sợ? Sẽ không khó chịu chứ?"

Hắn bật cười, ôn nhu hôn nàng một chút, "Cũng sẽ không đau lắm."

Sau đó ầm tay nàng một đường dời về phía đai lưng của mình, ngữ khí hơi mê hoặc, nữa là chờ mong: "Cởi nó, giao trái tim cho ta, để ta sau này chiếu cố ngươi."tay dừng ở bên hông hắn, chậm chạp bất động.

Hồng Ngưng nhìn cái đai lưng tinh xảo, hoa mỹ kia, cố gắng muốn cởi ra, nhưng tay giống như không nghe theo sự sai bảo của nàng, ngay cả chính nàng cũng không hiểu được vì sao lại như vậy.

Hắn có thể hiểu nàng, cũng nguyện ý muốn nàng dựa vào, mà nàng cũng hy vọng vĩnh biệt quá khứ, sống cuộc sống của người thường, từ lúc đáp ứng lưu lại nàng cũng đã quyết định. Nhưng khi chuyện tới trước mắt, thân thể vẫn là không tự chủ được chần chờ, thậm chí muốn lùi bước, điều này làm cho nàng càng thêm kích động. Phát hiện nàng lùi bước, hắn cầm tay nàng thật chặt, thấp giọng: "Ta không biết kiếp sau sẽ như thế nào, nhưng kiếp này ta đáp ứng, sẽ đối đãi ngươi thật tốt, ngươi có thể yên tâm."

Hồng Ngưng nhắm mắt lại, rốt cục nhìn hắn cười: "Đoàn công tử thường xuyên chinh phục nữ nhân như vậy sao."

Trong mắt sự nhiệt tình dần dần mất đi, biến thành nỗi thất vọng cùng cô đơn thật sâu, hắn nhìn nàng một lúc lâu: "Hóa ra ngươi không phải, là ta sai lầm rồi sao."

Trong lời nói mang theo ý vị tự giễu.

Hồng Ngưng nghiêng mặt đi, tránh né: "Ngươi tin tưởng ta, ta cũng không thể tin tưởng ngươi."

Hắn mỉm cười: "Ngươi không chỉ không tin, lại càng không biết."

Hồng Ngưng trầm mặc một lát, nói: " Trái tim Đoàn công tử ta há có thể đoán được."

Đoạn Phỉ cười to, bỏ qua tay nàng, đứng dậy: "Ta biết ngươi, ngươi lại không biết ta, thôi, thôi!"

Ngoài cửa đêm tối đang lẳng lặng khuếch tán, mắt thấy hắn cũng không quay đầu lại dần dần hòa nhập vào bóng đêm, Hồng Ngưng chậm rãi nhắm mắt lại.

Hoa Triêu (ngày trăm hoa đua nở) trở thành sự kiện trăm năm một lần, ngày này so với ngày của hoa ở nhân gian sớm hơn, tiên yêu tụ hội, bách hoa hướng về, ba ngày đại yến, bãi giá ra cung trấn an thần dân, dẫn mọi người tới trễ hồi cung, hết thảy theo thường lệ, trừ bỏ càng náo nhiệt hơn so với năm rồi, cũng không biến hóa gì khác, chính là lại không thấy bóng hình quen thuộc kia.

Cửa cung đèn sáng treo cao, ngọn đèn nhu hòa, khiến trái tim cũng mềm mại. Hiện tại thật tốt, bọn họ đã không hề liên quan, nàng thật sự cách hắn rất gần, có phải nên đi nhìn một chút hay không?

Rượu ngự ban mới uống mười chén, đi đến xe ngựa lại không ngờ có chút say rượu, trong lòng biết trúng kế, hắn mỉm cười, đành phải bỏ qua ý niệm trong đầu lúc trước, sửa sang lại áo dài, dẫn đầu đi vào cửa cung, bộ pháp (nhịp bước) vững vàng như trước, chỉ có người cực kỳ cẩn thận để ý mới phát hiện, cặp mắt phượng kia đã không còn trong suốt như trước.

Đi ngang qua hành lang phân phó mọi người vài câu, hắn liền vội vàng hướng đến phòng ngủ. "Nhớ ngày đó Trung thiên vương ngàn chén không say, nay bất quá ước chừng vạn năm, tửu lượng ngược lại càng ngày càng kém."


Thanh âm ôn nhu lại hơi chút bỡn cợt, sau đó một đôi tay liền đưa đến đỡ lấy hắn. Hắn có điểm ngoài ý muốn, không dấu vết đẩy cái tay kia ra, mỉm cười ngồi xuống án tiền: "Dao Trì ngự rượu, tự nhiên không giống tầm thường."

Lục Dao cười nói: "Ta xem ngươi là bị đế quân trêu cợt mới đúng."

Hắn cũng không phủ nhận: "Ngươi sao lại đây?"

Lục Dao chế nhạo nói: "Đến triều bái hoa thần đây, ba ngày này bên ngoài bên trong không phải đều náo nhiệt sao, ngươi yên tâm, A Cửu nay đã không còn đáng ngại, không cần ta phải ngày đêm chăm sóc, ta nghĩ ngươi bề bộn vài ngày, đặc biệt lại đây nhìn xem."

Hắn cười cười, nhìn ngoài cửa sổ: "Thời điểm không còn sớm."

Lục Dao tự tay bưng tới một chậu nước: "Ta không quấy nhiễu ngươi, sau đó bước đi, người rửa tay trước đi."

Hắn nhíu mày: "Sao ngươi lại làm việc này, các nàng đâu?"

Lục Dao đem chậu nước để tới trên bàn: "Ngươi đừng trách các nàng, hoa triêu hội bề bộn nhiều việc, ta thấy các nàng cũng mệt mỏi rồi, nên kêu các nàng đi nghỉ ngơi, mà chỉ còn ta là rãnh rỗi, chỉ là bưng một chậu nước thôi sao."

Hắn không hề nói cái gì, đứng dậy.

Lục Dao chủ động thay hắn vén ống tay áo lên, thấy miệng vết thương kia đã thành sẹo, từng vết giao nhau lại một chỗ, hơi có vẻ dữ tợn, lại mang huyết sắc, không khỏi ửng đỏ đôi mắt: "Ngươi cảm thấy như thế nào?"

Advertisement /

Hắn mặt không đổi sắc rửa tay, rồi lấy khăn lau: "Tốt hơn nhiều rồi."

Thiên hình chỉ đả thương đến xương cốt, nhưng lại dễ dàng tốt lên như vậy, nếu thần tiên tầm thường phạm vào sai lầm lớn như vậy chưa chắc nhận được ba đạo thiên hình. Nhưng nhận tám mươi mốt đạo thiên hình mà nói hắn đã phải lấy toàn bộ thông thiên, pháp lực cùng hai mươi vạn năm tu hành mới có thể chống đỡ được.

Lục Dao thấp giọng: "Sớm biết rằng ngươi sẽ làm việc đó, lúc trước sẽ không nên nói cho ngươi, phụ vương cũng nói ta một chút......"

Hắn đánh gãy nàng: "Hồ nguyệt có thể thuận lợi tước tịch, cũng là nàng đã trúng vào đích đã định, nếu không cho dù ta nhúng tay vào cũng chưa chắc có thể thành."

Nói xong, hắn lại xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không còn sớm."

Lục Dao mặt giãn ra: "Ngươi không có việc gì là tốt rồi, ta đây đi về trước."

Hắn gật đầu: "Ta gọi người đưa ngươi về."

Thấy hắn xoay người bước ra ngoài cửa, Lục Dao ánh mắt chớp động, bỗng nhiên bước nhanh theo đuổi kịp, từ sau lưng ôm lấy hắn.

Hắn dừng lại: "Ngươi......"

"Nếu Hồ Nguyệt không phải biểu muội cảu ta, ngươi có thể giúp nàng hay không?"

Thanh âm nhẹ nhàng,cánh tay xinh đẹp vòng ở bên hông, mười ngón tay thon nhỏ mà dài rung động, thanh âm ôn nhu cũng không giống như thường ngày, phá lệ khinh nhuyễn (mềm mại, khe khẽ), nghe vào lại thêm phần mềm yếu rung động, hắn không khỏi xoay người nhìn nàng.

Ánh mắt quyến rũ thâm thúy như cạm bẫy, tràn ngập lực hồn xiêu phách lạc.

Rượu ngự ban, một ly đã còn hơn mấy chục chén rượu bách hoa tiên nhưỡng, ngay cả tu hành định lực thâm sâu, chỉ cần say, cũng chưa chắc có thể chống cự mị thuật sẵn có của nàng.

Mắt phượng vốn đã không thế nào trong suốt, giờ phút này càng phát ra sương mù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui