Đi trên đường mòn lát đá, cảm giác giống như mộng lại bắt đầu lan tràn, mặt bùn bên cạnh cây bụi mang sắc xanh biếc, bụi trúc thấp thoáng, dường như mỗi năm đến càng xanh ngắt hơn trước, tuy đang là đầu xuân, trên ngọn đã có bao nhiêu đóa hoa không biết tên tuôn rơi rớt xuống.
Hồng Ngưng tinh thần hoảng hốt, càng bước chậm.
Ở chỗ này lâu như vậy, mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi, mãi đến qua giao thừa, trong hai tháng hắn mới kiểm tra xong các nơi buôn bán xung quanh, buổi chiều xe ngựa vừa mới đến biệt trạch, tiếp theo đó là quét dọn phòng,kiểm kê vật phẩm thay quần áo tắm rửa nghỉ tạm, thẳng đến chạng vạng, hỏi thăm hắn đã dùng qua cơm chiều chưa, Hồng Ngưng mới quyết định đi qua gặp, cùng hắn nói lời cảm tạ.
Biển "Thính Trúc Hiên" đã được treo lên, bố rèm (rèm che bằng bố: vật liệu dệt từ bông vải, đay..., có thể dùng để may đồ hoặc những đồ vật khác) tinh xảo buông xuống, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng cười nữ nhân.
Hai nha hoàn xa lạ đứng ở ngoài cửa, thấy Hồng Ngưng thì hé miệng cười, cũng không cần nàng giải thích mục đích đến đây, một nha hoàn trong đó đã xốc nữa mành lên hướng bên trong bẩm báo: "Công tử, vị cô nương ngươi cứu lúc trước kia đến tạ ngươi."
Bên trong trầm mặc sau một lúc lâu, mới vang lên thanh âm mỉm cười của một người nam nhân, giống như bừng tỉnh hiểu ra: "Đúng rồi, là lúc trước ta cứu về đây là một tiểu mỹ nhân, mau mời tiến vào."
Mấy tháng thôi mà hắn đã quên mất chuyện lúc trước? Hồng Ngưng cười cười, đối với tính nết của vị công tử này cũng có điểm giải thích, ngay cả đám nha hoàn cũng dám ra mặt suồng sã giễu cợt, có thể thấy được hắn đối với hạ nhân quá mức khoan dung, vì thế vén rèm xe lên, đi vào.
Trong phòng sớm đã không còn trống rỗng như lúc trước, mấy cái bàn nhỏ đã được bày biện đầy đủ hết, bên vách tường còn treo một bức tranh tinh xảo, cầm tiêu sáo ngọc, mỗi vật này nọ đều được sắp xếp ở những vị trí thích hợp, sang quý cùng tinh mỹ đều biểu hiện chủ nhân có địa vị tôn quý đến thế nào.
Nhưng mà vừa thấy rõ tình hình bên trong, Hồng Ngưng nhịn không được thở ra một hơi lạnh, ngạc nhiên. Bên tường thật sự được đặt một chiếc giường trúc nhỏ! Ước chừng do phản ứng của nàng quá mức kịch liệt, dẫn tới tất cả mọi người trong phòng đều nhìn qua bên này, thần sắc trên mỗi khuôn mặt rất khác nhau, kỳ quái có, bỡn cợt có, hứng thú cũng có......
Thế gian này sự trùng hợp không ít, vị kia trí vốn thích hợp để đặt trúc tháp (giường trúc nhỏ) đi, Hồng Ngưng rốt cuộc phát hiện bản thân thất lễ, lập tức thu hồi toàn bộ sắc mặt, thay bằng nụ cười lễ phép, đồng thời đem tầm mắt hướng tới người trên giường, ai ngờ vừa nhìn, khiếp sợ trong lòng ngược lại càng nhiều thêm.
Tay cầm chén rượu, hắn tùy ý nữa nằm hờ ở trên giường, trang phục đắt tiền, đồ trang sức trên người không nhiều lắm, người này tựa như trời sinh đã mang khí chất,phong thái nhàn nhã, phú quý.
Tóc mai như mực, khoảng cách hai hàng lông mày khá gần, dễ dàng tạo cảm giác lông mày dường như nhíu lại, lại thêm vài phần u buồn cùng thanh thoát, mũi thẳng càng làm cho người khác cảm giác được hắn là người quyết đoán, môi mỏng, lại mín chặt tựa như có ý cười không rõ, có vài phần thâm sâu, vài phần nghiền ngẫm.
Cho tới giờ khắc này Hồng Ngưng rốt cục mới biết, cái gì là phong lưu chân chính.
Càng làm cho nàng thất thần, chính là ánh mắt kia.
Sở hữu sự phong lưu đều nằm ở trong ánh mắt này, đôi mắt đen thâm thúy không thấy rõ đáy, lại mang thêm vài phần kiêu ngạo cùng đùa cợt, nhưng nếu tập trung nhìn kỹ thì ở chỗ sâu bên trong lại thấy một mãnh vắng lặng.
Giống như mất đi cả trăm năm mới tìm lại được, Hồng Ngưng đứng nguyên tại chỗ, cả người đều ngây ngốc, ánh mắt kia giống như đã từng quen biết, một chút điên cuồng pha trộn sự yên tĩnh, nhưng lại làm lòng nàng quặn chặt.
Đoạn Phỉ hứng thú đánh giá nàng sau một lúc lâu, nâng chén: "Tiểu mỹ nhân muốn ngắm nhìn ta chi bằng tiến tới đây" Khi hắn mở miệng Hồng Ngưng cơ hồ tưởng hắn sẽ gọi nàng là "Tiểu Hồng Trà "
Ai ngờ nghe xong lời nói của hắn cùng với điều nàng nghĩ hoàn toàn khác xa nhau, nhất thời bừng tỉnh, nhịn không được bật cười, trùng hợp thôi thế nhưng nàng lại đem sự thật trở thành mộng thiếu chút nữa làm lẫn lộn, người trước mắt là chân thật tồn tại, cũng không phải đang ở trong mộng.
Hồng Ngưng đi đến trước giường làm lễ: "Đa tạ Đoàn công tử cứu mạng."
Đoạn Phỉ đánh giá nàng vài lần, trong mắt chứa đầy ý cười: "Chả trách tiểu mỹ nhân càng ngày càng ít, nguyên lai đều xuất gia tu hành giữa đường cô đi."một nữ tử xinh đẹp đấm bóp ở bên đầu vai hắn, một người khác nửa quỳ ở trước giường thay hắn bóp chân, nghe vậy đều cười rộ lên.
Sớm thăm dò rõ tính nết của người này, Hồng Ngưng cũng không muốn so đo thái độ ngả ngớn vô lễ của hắn, mỉm cười: "Vốn là không tính quấy rầy lâu như vậy, nhưng ân nhân cứu mạng, vẫn nên chờ Đoàn công tử trở về, nói tiếng cám ơn mới lại đi."
Đoạn Phỉ đối với lời khách sáo không có gì hứng thú: "Ngươi phải như thế nào cám tạ ta?"
Hồng Ngưng còn thật sự nghĩ nghĩ: "Hồng Ngưng thân vô vật dư thừa (trên thân không có vật gì)."
Đoạn Phỉ cười: "Nói muốn cám tạ ta, lại không có gì, chẳng lẽ không phải rất không thành ý."
Hồng Ngưng cũng cười nói "Đoàn công tử lời ấy sai rồi, Hồng Ngưng chính là chỉ còn thành ý."
"Khó được lắm, trên đời này để có thành ý không nhiều lắm, ta nếu từ chối thì ngược lại càng không phải"
Đoạn Phỉ uống cạn chắn rượu, tùy tay đem chén ngọc đưa cho nữ tử bên cạnh, cười hỏi "Các ngươi nói, muốn nàng cảm tạ cái gì thì tốt?"
Nữ tử là Phong Nguyệt pha trò, ứng đối tự nhiên, đảo tròn mắt, che miệng giễu cợt: "Nàng tự xưng thân vô vật dư thừa, Đoạn lang lại muốn nàng đền ơn khác nào phải chịu thiệt, nếu có thành ý, tại sao không gọi nàng lấy thân báo đáp?"
"Hữu lý "
Đoạn Phỉ khen ngợi gật đầu, lại nhìn Hồng Ngưng, "Ngươi có nguyện lấy thân báo đáp ta?"
Đối phương rõ ràng là đang trêu đùa, Hồng Ngưng nghe thấy lại càng thêm ngẩn ngơ, lập tức tự giễu: "Hồng Ngưng thật là chỉ còn cái cơ thể này, công tử nhất định phải muốn báo đáp, cũng chỉ có thể lấy thân báo đáp."
Lời nói khinh suất, nếu là người khác khó tránh khỏi bị ghét bỏ, xem nhẹ, Đoạn Phỉ lại nghiêm trang đáp lại: "Cũng tốt, cô nương xinh đẹp như vậy nên dụng tâm cho rằng, mang cài hoa nhi xướng xướng khúc nhi, tróc yêu bực này sự hãy để cho cấp này lão hòa thượng lão đạo sĩ đi, đều nói ngàn năm tu tiên, ngàn năm thần tiên loại nào tịch mịch, sao cập nhân gian hảo."
Hồng Ngưng thản nhiên cắt ngang lời hắn: "Bất quá hiểu một chút pháp thuật mà thôi, sao dám hy vọng xa vời tu tiên."
Đoạn Phỉ đưa tay gõ trán: "Ngươi nói như vậy,làm ta nghĩ đến một câu."Hồng Ngưng lộ ra ý hỏi.
Đoạn Phỉ nhận lấy chén rượu mới châm, uống một ngụm: "Chỉ tiện uyên ương không tiện tiên, tiểu mỹ nhân nói có đúng không?"
Hồng Ngưng không trả lời, chỉ là mỉm cười.
Đoạn Phỉ nhìn nàng nửa ngày, nâng chén rượu đưa tay vẫy cho nữ tử đang bóp chân rời đi,rồi mới chậm rãi ngồi thẳng, tư thế này làm cho người khác nhìn vào có vẻ nghiêm túc hơn một chút, nhưng nếu là hắn thì ngược lại càng thêm tự nhiên thân mật, nhất là ánh mắt kia đúng lúc này đột nhiên trở nên sáng ngời, lơ đãng nhưng lại mang theo một tia chờ đợi: "Tiểu mỹ nhân dường như không có chỗ để đi?"
Hồng Ngưng không nói, nhãn lực như vậy, xác thực không phải người ăn chơi trác táng tầm thường có thể có.
Đoạn Phỉ đứng dậy rời giường, chậm rãi thong thả đi đến trước mặt nàng.
Hồng Ngưng lúc này mới phát hiện hắn kỳ thật rất cao, cơ hồ so với nàng cao hơn cả cái đầu, dáng người kia, phong thái kia, tuyệt đối làm cho người ta nghĩ ngay đến bốn chữ "Ngọc thụ lâm phong", ngay cả đứng ở chỗ đông người, cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra, khiến cho tất cả người đứng đối mặt với hắn cảm thấy thấp hơn ba phần, không dám ngưỡng mộ, kỳ thật còn có một số duyên cớ,có thể đem việc làm ăn buôn bán làm đến độ này, tự nhiên sẽ không có người dám khinh thị.
Hắn cúi mặt xuống, tới gần. Hồng Ngưng cũng không lui lại, cũng ngửa mặt lên nhìn hắn. "Đặc biệt, tiểu mỹ nhân "
Đoạn Phỉ nhẹ nhàng nắm lấy cằm của nàng, trong ánh mắt vẻ thưởng thức không chút nào che dấu "Vậy thì lưu lại đây lấy thân báo đáp, như thế nào?"
Hồng Ngưng cơ hồ không có chút do dự: "Được."
Giống như sớm dự đoán được nàng sẽ đáp ứng như thế, Đoạn Phỉ tự nhiên mà ôm nàng đi đến bên tháp ngồi xuống, hướng nhị nữ bên cạnh cười nói: "Trong vườn sau này sẽ càng náo nhiệt, tân tiểu mỹ nhân, có thể nào không uống cùng ta vài chén, mau rót rượu!"Nhị nữ nhanh chóng rót rượu dâng lên.
Nhận chén rượu, Đoạn Phỉ không uống lập tức, mà đưa chén rượu tới bên môi Hồng Ngưng: "Tiểu mỹ nhân, trước tiên nàng nên cùng Đoạn lang uống một chén.
Hồng Ngưng nhìn chén rượu kia, không chút hoang mang nói:"Đoàn công tử thật muốn ta uống chén rượu này?"
Đoạn Phỉ hỏi trực tiếp: "Nàng muốn cái gì?"
Hồng Ngưng nâng tay chỉ vào hai nữ tử bên cạnh: "Đem các nàng đi."
Nhị nữ bên cạnh không tức giận, đều nhìn Đoạn Phỉ làm nũng: "Đoạn lang!"Đoạn Phỉ cười to.
Hồng Ngưng trong lòng lại co thắt lại, tiếng cười kia giống như nhiều năm trước đã từng nghe qua, không quá trầm cũng không thái quá, bảy phần suиɠ sướиɠ, ba phần tiêu sái, đường làm quan rộng mở, thoải mái đến cực điểm. "Mới tới mà tiểu mỹ nhân đã biết ghen, đành phải đưa các ngươi đi trước "
Đoạn Phỉ mỉm cười dỗ hai người, sau đó đề cao thanh âm, "Thu Thủy,Lục Khởi còn không mau tiễn hai vị cô nương."Hai nha hoàn lên tiếng trả lời rồi vào.
Không thể tưởng được nàng ta thật sự "Lấy thân báo đáp", vị kia đã cười không nổi, nhị nữ đều không che dấu chút nào hai mắt căm tức nhìn Hồng Ngưng, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Kỳ thật toàn bộ Cam Châu thành ai chẳng biết Đoạn Phỉ phong lưu thanh danh, làm ra loại sự tình này cũng không chút nào ngạc nhiên, nhị nữ vốn do hắn từ bên ngoài đón về, đã sớm rõ tính nết của hắn, yêu cái mới mẻ, khắp nơi lưu tình, bởi vậy tuy rằng nản lòng thất vọng, thật ra cũng không có trách móc, chẳng qua những nữ nhân kia nhiều lắm cũng chỉ ngầm phân tranh cao thấp, cũng chưa bao giờ lộ mặt thị uy đuổi người đi như vậy, Hồng Ngưng này cử nhiên chỉ điểm hai nàng, tự nhiên thật tức giận.
Đoạn Phỉ hướng nhị nữ nâng chén: "Đi về trước đi, mấy ngày nữa ta lại......"
Hồng Ngưng đánh gãy lời hắn: "Hắn sẽ không đến tìm các ngươi."lúc này ngay cả Đoạn Phỉ nghe thấy cũng ngây cả người, nhị nữ rốt cuộc nhịn không được, người mà trước đó đã nói "Lấy thân báo đáp"kia khẽ cười một tiếng, lời nói dịu dàng: "Muội muội lời này không phải nói được quá sớm sao."
Hồng Ngưng thản nhiên: "Ta bất quá chỉ là nói mà thôi, có đáp ứng hay không, còn không phải xem Đoàn công tử."Nhị nữ lại nhìn Đoạn Phỉ.
"Đáp ứng, đương nhiên đáp ứng, " hình như nhìn lầm rồi, trong ánh mắt cô đơn kia hình như hiện lên tia sáng.
Đoạn Phỉ nhịn cười, "Không thể tưởng được tiểu mỹ nhân lợi hại như vậy, sau này các ngươi tự bản thân phải trân trọng, không cần chờ ta."
Hắn nói rất tùy ý, nhị nữ tự nhiên cũng sẽ không để trong lòng, cười lạnh rời đi.
Muốn một người phong lưu như hắn đáp ứng không đi vụиɠ ŧяộʍ bên ngoài, chỉ là bởi vì bất mãn hắn ngả ngớn cùng trêu đùa mà cố ý ra điều kiện như vậy, cứ tưởng rằng sẽ bị hắn cười nhạo hai câu nói nàng không biết lượng sức thì thôi, ai ngờ hắn lại khinh địch như vậy hoàn toàn đáp ứng nàng. Tuy rằng chưa hẳn là thật, nhưng nói đưa đi là đưa đi, toàn bộ quá trình từ lúc nhắc tới đến lúc chấm dứt cũng mất khoảng thời gian uống cạn một tuần trà, Hồng Ngưng vẫn còn chưa hoàn hồn, rượu đã đưa đến bên môi, nhất thời cũng không biết làm thế nào mới tốt.
Đoạn Phỉ cũng không ép nàng, trên mặt lộ vẻ ý cười: "Nay chỉ còn hai người chúng ta, tiểu mỹ nhân còn không vừa lòng?"đùa quá hoá thật, Hồng Ngưng nhìn chén rượu chần chờ.
Đoạn Phỉ đem chén rượu để lại trên bàn, không có tức giận: "Vừa không nguyện ý, sao nàng còn không đi."Hồng Ngưng cầm lấy chén rượu đã cạn.
Đoạn Phỉ không ngờ nói: "Quả thực muốn đi theo ta sao?"
Hồng Ngưng đặt chén rượu xuống, thản nhiên nói: "Đoàn công tử hỏi ta hai lần, là đang hoài nghi thành ý của ta sao?"
Không biết là cố ý hay là vô tình, Đoạn Phỉ hướng tới chén rượu kia rót đầy rượu một lần nữa, cũng bưng lên uống, lộ ra vài phần u ám: " Quan hệ đến chung thân đại sự của nàng, ta có cái gì tốt chứ?"
Hồng Ngưng cúi mi cười yếu ớt: "Đoàn công tử tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có đến trăm ngàn gia nhân, muốn cái gì thì có cái đó, có nữ nhân nào lại không hài lòng."
Đoạn Phỉ nghiêng người dựa vào đệm gấm, cười khen: "Nói rất đúng, ta còn thiếu cái gì."
Trong ánh mắt thâm thúy, mơ hồ hiện lên một tia thất vọng, hắn thở dài: "Ta không ngại nuôi thêm nhiều người, các nàng tuy bị ngươi đuổi đi nhưng ngoài các nàng ấy ra sẽ còn có thêm người khác, nàng chưa hẳn sẽ được ở bên cạnh ta, tốt nhất hiểu rõ một chút, chớ để tương lai phải hối hận."
"Tương lai"
Nghe thấy hai chữ kia mà trong lòng một trận hư không (trống rỗng), Hồng Ngưng âm thầm tự giễu, quả quyết nói: "Ta đã không có chỗ để đi, có một nơi cư trú đã là tốt rồi, sao dám hy vọng xa vời được lưu lại bên người Đoàn công tử chứ."
Một nữ tử độc thân tất nhiên muốn tìm một nơi để về, lời đáp hợp tình hợp lý như vậy, Đoạn Phỉ nhìn nàng mất nửa ngày, đưa tay sờ vào khuôn mặt của nàng, lại không trêu đùa, thanh âm có chút mềm lại: "Ít nhất đêm nay ngươi sẽ lưu lại bên ta, trên đời này ít nhất có hơn một nửa ta đều có thể mang tới cho nàng, tiểu mỹ nhân nàng thử nghĩ xem muốn lễ vật gì?"
Hồng Ngưng lắc đầu: "Của ngươi cũng là của ta, cần gì làm ra vẻ bày ra trước mặt, sau này cần lại lấy đi."
Đoạn Phỉ sửng sốt một lúc lâu, nhíu mày nói: "Khẩu khí thật lớn, thật thẳng thắn, nàng không sợ ta nghe xong sẽ không thích sao?"
Không chờ câu trả lời, hắn bỗng nhiên ôm lấy nàng xoay người rồi ngã xuống. Trên người đột nhiên tăng thêm sức nặng, Hồng Ngưng theo bản năng giật mình muốn phản kháng nhưng sau đó ngay lập tức dừng lại, dời tầm mắt: "Ngươi hiện tại......"
Đoạn Phỉ không chút nào bất ngờ, ý bảo nàng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sắc trời không còn sớm, nên nghỉ thôi."
Hồng Ngưng trấn tĩnh: "Trên giường rất lạnh."
Tuy không còn chống cự, nhưng nàng vẫn rất khẩn trương, theo kinh nghiệm phong nguyệt của Đoạn Phỉ, như thế nào lại không đoán ra được tâm trạng của nàng: "Lần đầu?" Hồng Ngưng trầm mặc.
Nam nhân kinh nghiệm phong phú, đối phó với một nữ tử còn chư hiểu tình trường là bình thường, Đoạn Phỉ tự nhiên không để trong lòng, cười cười, cúi xuống ở bên tai nàng, ôn nhu: "Không sợ, một lần thì tốt rồi."
Sau đó không trực tiếp hôn ở trên môi, mà nhẹ nhàng đặt ở trên trán nàng, lại có thể cảm nhận được một chút yêu thương và luyến tiếc, tuy không nhiều chờ mong nhưng cũng tuyệt đối không làm người khác phản cảm, chỉ có một người nam nhân phong lưu chân chính mới biết được phải như thế nào mới làm cho nữ hài tử buông lỏng cảnh giác.
Không nghĩ đến nỗi khó tiếp nhận, Hồng Ngưng nhắm mắt lại. Nếu đã không biết làm gì, vậy thì thuận theo tự nhiên thôi, thực ra nàng cũng không có hy vọng xa vời cái gì "Toàn tâm toàn ý với một người", lúc này người phàm nhân không phải đều như vậy sao?
Lập gia đình sinh con, kết thúc cuộc đời, như vậy cũng không sai, chỉ là người kia không nên là Dương Chẩn, nhìn khuôn mặt của hắn, chỉ cần nhớ đến một người khác mà sinh lòng áy náy nhưng Đoạn Phỉ sẽ không tồn tại mấy vấn đề này.
Từ hai bên thái dương hắn tinh tế hôn dần xuống dưới, thậm chí còn ở trên chóp mũi nàng cười khẽ một chút, cuối cùng mới rơi xuống trên đôi môi nàng.
Hai con người xa lạ, da thịt chi thân từ trước đến nay là biện pháp trực tiếp kéo gần khoảng cách nhất, giờ phút này hắn đã không còn cẩn thận giống như lúc trước, giống như đã hiểu rõ bạn tình, lúc này đã thêm vài phần nhiệt tình, ngón tay nhẹ nhàng nhổ trâm cài tóc của nàng xuống, thưởng thức mái tóc của nàng.
Bên tai nóng lên, Hồng Ngưng nhịn không được run run. Đôi tay lại chậm rãi đi xuống, thuần thục cởi bỏ vạt áo của nàng, rút đi quần áo.
Nụ hôn ôn nhu đặt nhẹ ở trên xương quai xanh xinh đẹp, gợi lên cảm giác ma dại, Hồng Ngưng như bị điện giật mở choàng mắt ra. Cơ hồ đồng thời lúc đo, Đoạn Phỉ từ trên người nàng đứng lên: "Đã quên ngươi đang bệnh nặng mới khỏi, trước nên nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nói hẵng sau."
Hồng Ngưng thật sự không ngờ, mặc dù không biết hắn vì sao thay đổi chủ ý nhưng cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Thưởng thức vẻ mặt biến hóa của nàng, Đoạn Phỉ tiện tay xé rách xiêm y đã cởi ra của nàng, sau đó lại từ trên giường lấy ra xiêm y của hắn đưa cho nàng: "Cái đó không cần mặc nữa, ta không thích nữ đạo sĩ, tiểu mỹ nhân nên để mặc trang phục bày ra dáng vẻ thướt tha mềm mại nhu thuận động lòng người, qua hai ngày ta sai người mang xiêm y, mua vài món trang sức đẹp, cùng mấy hộp son đến cho nàng.".
*****
Hoa triêu cung, Cẩm Tú ngồi ở án tiền, hai hàng lông mày nhăn lại, Hạnh Tiên cúi đầu quỳ trên mặt đất.
Cẩm Tú trách cứ: " Thời gian mùa cúc trắng nở đã qua nhưng đến một cây cũng chưa thấy, bọn họ vẫn chưa nhận được mùa hoa, ở Hoa triêu cung nhiều năm, ngươi cũng không phải lần đầu chấp chưởng tình hình ra hoa, tiểu Mai tin ngươi cho nên mới đem việc này giao phó cùng ngươi, ai ngờ ngươi lại tình toán như vậy, hiện nay nếu không chủ động thỉnh tội bị phạt, sau này bọn họ làm sao phục ngươi?"
Lúc ấy chỉ mãi lo cùng Bắc Dao thiên nữ thương lượng sự tình, nhưng lại đem nhiệm vụ quên mất sạch sẽ, Hạnh tiên bĩu môi, thấp giọng: "Hạnh Hạnh biết sai."
Cẩm Tú càng thêm suy tư, nói: "Cấm chừng một năm, ở trong Thủy Nguyệt kính suy nghĩ."Hạnh tiên lập tức ngẩn mặt, giống như không tin tưởng nổi.
Thủy Nguyệt kính là cực cảnh Hoa Triêu cung, một khi đi vào, sẽ không thể lợi dụng pháp thuật liên hệ âm tín cùng với ngoại giới (người ngoài), trừ phi có lệnh của Hoa thần, ngoại nhân lại càng không thể tự tiện đi vào, tính tình Hạnh tiên như vậy, muốn nàng một mình ở bên trong đó một năm là không thể, Mai tiên cũng hiểu được cái giá của việc xử phạt quá mức nặng, biện hộ: "Hạnh Hạnh cũng không phải là cố ý đến trễ, huống chi Hoa Triêu hội ỏ ngay trước mặt, luyện diễn ca múa còn cần nàng......"
Cẩm Tú nói: "Việc này tạm thời chuyển giao cho người khác."
Nói xong thần sắc dịu đi một chút: "Thủy Nguyệt kính thanh tĩnh, rất thích hợp cho việc tu hành, một năm này có thể ở bên trong dốc lòng tu hành, tăng thêm pháp lực, tìm hiểu tâm đắc, đối với nàng mà nói cũng không phải là chuyện không tốt."
Hạnh tiên vội la lên: "Nhưng......"
Cẩm Tú cắt lời nàng: "Lo lắng thiên nữ? Nàng nếu có việc tìm ngươi, ta thì sẽ phái người truyền lời."mặt cười lập tức đỏ lên, Hạnh tiên không nói gì nữa, nhìn hắn một lúc lâu, cũng không thấy ý tứ khoan dung, nhất thời đôi mắt đỏ lên, cúi đầu chạy ra đi.
Mai tiên lo lắng: "Hạnh Hạnh đối với thần tôn đại nhân rất là kính yêu, như vậy có quá nặng hay không."
Cẩm Tú ý bảo nàng lấy ra hoa sách: "Thân là tư hoa sử, thời khắc phải nhớ rõ trách nhiệm của bản thân, nàng tính tình vốn mạnh mẽ, nếu lại dung túng tương lai sẽ làm việc như thế nào? Hiện nay ngươi đã đứng đầu bách hoa, nàng là bộ hạ của ngươi, tình cảm tất nhiên phải có, nhưng nếu một mặt e ngại này đó, làm lỗi lại không trách phạt, tất sẽ mất uy tín, tương lai Hoa Triêu cung sẽ như thế nào, ngươi truyền lệnh như thế nào? Sau gọi người đưa nàng đi vào, quá vài ngày ngươi lại mang mấy viên đan dược đưa đi cho nàng, không cần phải nói là ý của ta."
Mai tiên đáp ứng, khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy tay của hắn, nhất thời hít một ngụm lãnh khí, kinh hô: "Đây là...... Thần tôn đại nhân!"
Cẩm Tú đem ống tay áo
kéo xuống: "Đi xuống trước đi, có việc lại đến báo ta."
Mai tiên vẫn ngẩn người, vết thương như vậy nàng đã từng thấy qua một lần, chẳng qua là đã ngàn năm trước, chưa từng chịu thiên hình nên nàng cũng không biết đó là cảm giác đau khắc cốt như thế nào, lần đó hắn suốt ba tháng không thể nằm xuống nghỉ ngơi, hàng đêm ở trong đình tĩnh tọa, ban ngày cứ theo lẽ thường mà xử lý công việc, vân đạm phong khinh dấu diếm không có nửa điểm sơ hở, ngoại nhân không biết nội tình, Hoa Triêu cung cao thấp đều ở kỳ quái vì sao đột nhiên hội thiếu một tiểu yêu, đến nay còn có người nghĩ đến hoa yêu đã bị đưa đi.
Trừ bỏ thiên hình, còn có cái gì có thể gây tổn thương cho đến hắn như vậy? Đồn đãi là thật! Hắn lại bị thiên hình! Nhưng lần này là vì ai, bởi vì thiên nữ?
Mai tiên dời tầm mắt, thấp giọng: "Tấn chức sắp tới, thần tôn đại nhân nên bảo trọng." Cúi đầu lui ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...