Tô Việt ngón tay run nhè nhẹ, tiếp nhận vé xe La Mân đưa tới, theo bản năng nắm chặt trong lòng bàn tay, cứ như vậy sao? Ngày mai chính mình liền rời đi nơi này? Rời đi La Mân? Rời đi người mà mình yêu sâu đậm này sao, Tô Việt chỉ cảm thấy trong lòng vừa đau khổ vừa xót xa.
Ngay lúc đó, người duy nhất biết chỗ bọn họ thuê ở chỉ có Tiểu Hà có chút kích động vọt tiến vào, thấy La Mân không khỏi bối rối nói “Mân ca, có phiền toái rồi.”
La Mân ánh mắt như trấn an Tô Việt cùng Lưu Vũ Mai đang kinh ngạc, kéo Tiểu Hà ra ngoài cửa, nói thật nhỏ “La hét cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Xe nhà Thành tử bị người ta đập phá.” Tiểu Hà vẻ mặt tức giận, “Là Hổ Tử dẫn người đập phá đó, nói bảo hộ phí năm nay tăng, nguyên lai giao về điểm này tiền không đủ, Thành tử vừa định cùng bọn họ bàn bạc, còn chưa nói hai câu, đã bị người bọn họ mang đến ngay cả người và xe đều bị đập tơi bời.”
La Mân mày phong hơi nhíu “Thành tử thế nào?” Hắn lần trước vì chuyện bãi bình bảo hộ phí tây võ tuyến, nói trắng ra là chính là vi bạn hữu này, nhà Thành Tử có ba chiếc xe đều chạy tây võ tuyến, lần này Hổ Tử dẫn người kiếm chuyện, rõ ràng chính là cố ý trả thù La Mân, nếu Vương Tam ngay cả Tô Việt của hắn cũng động vào, như vậy chuyện tây võ tuyến hắn lại càng không tuân thủ quy củ.
Tiểu Hà hít một hơi “May mắn không có bị thương nhiều, chỉ là đầu bị đánh một chút. Vậy phải làm sao bây giờ, Mân ca?”
La Mân hung hăng trả lời “Đi, chúng ta đi đến đó xem sao.”
“A Mân.”
Ngay tại lúc La Mân định chạy đi, Tô Việt sắc mặt lo lắng đứng ở cửa gọi hắn lại.
“Ta lập tức trở về liền, đừng lo lắng.” La Mân đi đến hắn trước mặt, nhẹ nhàng cài lại nút áo khoát trên người hắn, ôm hắn một chút “Yên tâm.”
Tô Việt nhìn bóng dáng kia dần dần đi xa, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không hay.
Ban đầu, La Mân đã lên kế hoạch xong xuôi, chờ Tô Việt bình an đi rồi, hắn sẽ đi tìm Vương Tam tính toán sổ sách, chỉ là không nghĩ tới, người ta đã sớm hiểu rõ ý nghĩ của hắn, ra tay trước.
Khi La Mân đuổi tới đoàn xe nhà Thành tử, hiện trường một trận bừa bãi, ba chiếc xe tây võ tuyến, cửa kính xe đều bị đập nát, động cơ bị phá tan tành, trên mặt đất còn nhiều vết máu có thể là của Thành tử.
La Mân nhìn ba chiếc xe bị phá hỏng hết, lòng tràn đầy phẫn nộ làm cho hắn nhịn không được hung hăng dùng tay đập vào rào chắn bảo vệ bãi đỗ xe “Chết tiệt, ta không thể không làm thịt bọn họ.”
“Mân ca, làm sao bây giờ?” Tiểu Hà cau mày đi theo phía sau hắn.
La Mân cố gắng khống chế kích động muốn giết người của mình, hít sâu một hơi, hiện tại không phải lúc hành động mà không suy nghĩ, hắn còn có Tô Việt, hắn phải đợi Tiểu Việt bình an rời đi rồi mới tính chuyện được.
“À ha, Sao ngươi lại ở đây?” Một đạo âm dương quái khí thanh âm ở sau người vang lên.
La Mân mạnh quay đầu lại, chỉ thấy Hổ Tử miệng ngậm điếu thuốc, hai tay đút vào túi quần túi, nghênh mặt đứng ở phía sau nhìn hai người bọn họ.
Tiểu Hà cả giận nói “Chúng ta đến tìm ngươi đó, cư nhiên chính mình tự động tới ha.” Nói xong xông lên phía trước, bị La Mân một phen giữ chặt, lạnh lùng nói “Tới đúng lúc lắm.”
Hổ Tử cười hắc hắc, lui về phía sau từng bước “Dù thế nào, muốn đánh nhau với ta à? Ta xem ngươi vẫn bình tĩnh quá ha, ta đến là do lão đại của chúng ta bảo ta mang đồ tới cho ngươi, chờ ngươi xem xong rồi đánh ta cũng không muộn.” Nói xong, từ trong túi quần lấy ra một phong thư thật dày, thuận thế ném vào người La Mân.
La Mân lạnh lùng nói “Hắn có thể có cái gì tặng cho ta chứ?” Tay cầm phong thư lại hơi hơi có chút phát run.
“Thứ tốt nha, ngươi xem xem sẽ biết.” Hổ Tử cười thực hèn hạ.
La Mân cố nén phẫn nộ, chậm rãi rút ra một ảnh chụp, chỉ liếc mắt một cái, liền lập tức nắm chặt lại, sắc mặt xanh mét.
“Nói đi, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Hổ Tử ha ha cười “Lão đại của chúng ta biết chuyện người yêu bé nhỏ của ngươi sắp rời khỏi nơi này, sợ một mình ngươi tịch mịch, cho nên cố ý để cho ta tới mời ngươi đến Hoa hồng đỏ một lần.”
La Mân cắn răng nói “Nếu ta không đi thì sao?”
Hổ Tử cười ha ha “Vậy cũng tốt lo liệu, lão đại của chúng ta nói, hắn nơi đó còn có mấy cuộn phim, mấy bản sao đó cũng thật rõ ràng nha, ngươi cũng biết, phòng thu của phòng trà chúng ta, từ nam chí bắc người rất nhiều, một giờ 5 đồng tiền, ta tin rất nhiều người muốn xem lắm đó.”
La Mân túm mạnh cổ áo Hổ Tử, đập vào mặt hắn một cái.
“Khốn kiếp, ngươi dám động thủ đánh người hả?” Hổ tử toàn bộ mặt đều nhăn lại “Ngươi giỏi lắm La Mân, ngươi cứ ngang ngược đi, ngươi không tin liền thử xem, nhìn xem người yêu bé nhỏ của ngươi có thể bình yên rời đi thành nhỏ hay không, nếu hắn có thể rời khỏi nơi đây, ta sẽ đem đầu ninh xuống dưới cho ngươi làm cầu đá.”
La Mân nâng lên hai mắt tràn đầy lửa giận trừng hướng hắn “Ngươi còn dám nói tiếp một câu nữa, ta đánh chết ngươi, cút đi.”
Hổ tử sợ hãi từ dưới đất đứng lên, bụm mặt mạnh miệng nói “Được lắm, ngươi chờ xem” Nói xong, té chạy đi.
Tiểu Hà tràn đầy nghi hoặ
c nhìn về phía La Mân “Mân ca, phong thư kia là cái gì nha?”
La Mân cầm chặt phong thư, sắc mặt trắng bệch, không nói được lời nào, phong thư có cái gì à? Hắn dù chết cũng sẽ không nói cho người thứ 3 biết, trong đó tất cả đều là ảnh chụp của người yêu mình bị người khác chà đạp, những tấm ảnh này cho thấy mình vô năng cỡ nào, ngay cả vợ cũng vô pháp bảo hộ.
La Mân biết, Vương Tam nếu phái người đến tự nói với mình chuyện này, nhất định có hắn mục đích của hắn, mặc kệ là cái gì, hắn đều đã hủy hoại hạnh phúc của Tô Việt, không, mình tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra nữa.
La Mân không biết mình là như thế nào quay về nơi mình ở, mới vừa mở cửa, chỉ thấy kia thân ảnh đơn bạc cô tịch ngồi dưới tàng cây, ánh mắt trống rỗng nhìn ra cửa, mắt thấy mình đã trở lại, thiếu niên kia hơi hơi lắc lư thân thể.
“Lạnh như vậy, sao không vào trong nhà chứ?” La Mân thu liễm tâm thần, không thể cho hắn biết, tất cả khó khăn về sau nên một mình mình gánh chịu, không thể kéo hắn vào.
“Ta đang nghĩ, sau này người ta chết sẽ đến chỗ nào a?” Tô Việt nhẹ nhàng nói.
“Như thế nào lại đột nhiên nghĩ tới chuyện này vậy?” La Mân căng thẳng trong lòng, lại còn giả vờ lơ đãng hỏi.
“Không có gì, chỉ là thấy kỳ lạ, lúc nhỏ, cha ta nói, người tốt sau khi chết có thể biến thành sao trên trời, chiếu cố thân nhân của mình, còn người xấu chết chỉ có thể vào âm tào địa phủ, vậy ngươi nói, ta như bây giờ còn có tính là người tốt hay không?” Tô Việt thanh âm u buồn.
La Mân ngồi xuống sau lưng hắn, “Tiểu Việt đương nhiên là người tốt rồi, ở trong lòng ta cũng sẽ không có bất cứ người nào so với ngươi thiện lương hơn.”
Tô Việt hơi hơi cười khổ “Thật vậy sao?”
La Mân ôm chặt hắn “Kỳ thật cho dù là được lên trời hay là xuống địa ngục, chỉ cần cùng người mình thích cùng một chỗ, lại có cái gì phân biệt?”
Tô Việt thấp giọng “Vâng” một tiếng.
La Mân hôn lên sau tai hắn nói “Chỉ cần chúng ta về sau có thể cùng một chỗ là tốt rồi.” Nói xong, lại hôn hướng về phía vành tai hắn.
“Vậy ngươi vì cái gì không cùng đi với ta?” Tô Việt nhẹ nhàng quay đầu lại “Nếu yêu ta, cùng với ta cùng một chỗ, như vậy liền đi cùng nhau là được mà, chúng ta rời khỏi nơi này, đến một nơi khác sống, không ai biết chúng ta, chúng ta sẽ sống cùng nhau một lần nữa, không được sao?”
La Mân càng thêm ôm chặt tình nhân “Ta hứa với ngươi, ta sẽ mau chóng đi tìm ngươi, được không? Thật sự, ngoan ngoãn nghe lời mẹ ngươi nói, đem mình dưỡng cho mập mạp lên nhé, chờ ta đến đón.”
Nước mắt Tô Việt nhẹ nhàng rơi xuống, biết mình nhất thời là không thuyết phục đượctình nhân, La Mân nhẹ nhàng cúi đầu, chậm rãi hôn lên nước mắt Tô Việt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...