Ngắn ngủn cho tới trưa, chuyện Tô Việt dũng cảm đấu lưu manh liền đến tai chủ nhiệm, sau buổi trưa, chủ nhiệm đặc biệt hòa ái gọi hắn vào phòng làm vịệc.
“Tiểu Tô a, công tác về sau, rất có tinh thần có gan liều mạng nha.”
Ra cửa, Tô Việt cảm thấy được đầu có chút choáng váng, lúc này mới nhớ tới, chính mình giữa trưa vẫn chưa ăn cơm mà.
Tiền? Tô Việt sờ sờ túi tiền, chỉ có một trăm đồng, còn một tháng nữa mới đến ngày phát tiền lương.
Thật vất vả ai đến thay ca, Tô Việt nghĩ thầm, hay là đi mua một ít gạo và mì đi, mình làm cơm ăn, để còn tỉnh chút.
Cách nhà ga không xa có cái siêu thị, Tô Việt bước nhanh hướng siêu thị đi đến, thật sự là oan gia ngõ hẹp, vừa vào siêu thị đã gặp tên tiểu tử buổi sáng không phiếu phải ngồi xe kia đang tựa vào trên quầy, cười hì hì liếc mắt đưa tình cùng nữ nhân viên bán hàng.
Tô Việt thấp đầu, theo bên cạnh hắn đi qua chỉ nghe một đạo âm dương quái khí thanh âm theo phía sau hắn vang lên “Ta nói ai vậy nha, đây không phải là tiểu kiểm phiếu viên chính nghĩa lẫm nhiên kia sao? Đến đến đến, làm cho ca ca nhìn xem, có phải hay không dài quá ba đầu sáu tay Na Tra chuyển thế, cư nhiên dám ngăn cản không cho ta ngồi xe.”
Nữ nhân viên bán hàng ha ha nở nụ cười, La Mân đắc ý nhìn thiếu niên kia khó chịu ánh mắt.
Tô Việt quyết định không để ý đến hắn, lập tức hướng bên trong đi đến, lại bất ngờ bị một bàn tay như kìm sắt mạnh mẽ túm chặt cánh tay.
“Thực xin lỗi, phiền ngươi buông ra.” Tô Việt sắc mặt nhìn không tốt lắm, đầu của hắn đau ong ong, một ngày không ăn cái gì nên dạ dày cũng đau, thân thể không thoải mái làm cho hắn căn bản là không muốn cùng người nhàm chán trước mắt này tiếp tục dây dưa.
“Ta không buông, ta còn chưa cùng ngươi tính toán sổ sách mà, buổi sáng con mẹ nó ngươi cư nhiên dám làm ta mất mặt trước nhiều người như vậy.” La Mân ánh mắt nguy hiểm mị lên, nữ nhân viên bán hàng biết, đây là điềm báo hắn rất tức giận, vội vàng tránh ra xa.
Chính là làm cho ai cũng không nghĩ tới, đúng lúc này, Tô Việt đột nhiên ngã xuống, thật mạnh nện ở trên người La Mân.
Đem La Mân cả kinh, “A?” Mình còn chưa động thủ mà? Làm sao đem người này dọa nằm úp sấp?
Mà khi hắn cẩn thận nhìn mặt Tô Việt, nhận thấy được không đúng, sắc mặt của hắn như thế nào đỏ như vậy a, trời, cái trán nóng đến có thể chiên chín trứng luôn, trong lòng không khỏi mắng liên tục, con bà nó, thật là xui xẻo.
Tiểu tử này, bị cảm nắng.
Tô Việt mở to mắt thời điểm thấy được phía trên đầu mình một chai nước biển, hắn cố hết sức nghĩ muốn nâng lên thân thể, chỉ cảm thấy chính mình toàn thân mềm nhũn, không có một chút khí lực.
“Ai, ngươi a, tiểu tử, dinh dưỡng không đầy đủ cộng thêm bị cảm nắng, ngươi cũng hay nha.” Một gương mặt phóng đại đột nhiên hiện ra trước mặt Tô Việt, đem Tô Việt hoảng sợ, nhìn kỹ cư nhiên vẫn là cái tên trốn vé kia, không khỏi cảnh giác nhìn hắn, vẻ mặt đề phòng “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nếu muốn đánh nhau, phiền ngươi chờ ta rồi tái đánh.”
“Ai muốn cùng ngươi đánh nhau? Ta đánh thắng ngươi cũng không vẻ vang gì, nhìn ngươi gầy như vậy, thật sự là hoài nghi ngươi ăn cái gì lớn lên.” La Mân trước mắt khinh thường.
Vốn đang thật sự là nghĩ muốn đập tên kia một trận, chính là hắn đột nhiên ngất xỉu làm mình hoảng sợ, chính mình cũng không biết sao lại thế này đem hắn tới bệnh viện, chờ thầy thuốc xem bệnh cho hắn, nói là dinh dưỡng không đầy đủ thêm bị cảm nắng, ý niệm rất muốn đánh hắn một trận trong đầu La Mân đã sớm bay mất. Động thủ đánh cái người bệnh như vậy, thật sự tổn hại uy danh La Mân hắn.
“Ta tại sao lại ở chỗ này?” Gặp La Mân cũng không phải muốn cùng với miình đánh nhau, sự đề phòng trong mắt Tô Việt chậm rãi phai nhạt dần đi, có chút kinh ngạc.
“Ngươi bị cảm nắng, là ta đem ngươi tới bệnh viện.” La Mân có chút buồn bực, tiểu tử này, một chút cũng không giống bộ dáng người mang ơn.
“Bệnh viện, ai nhờ ngươi đem ta tới bệnh viện chứ?” Tô Việt kinh kêu một tiếng, trời ơi, trong túi hắn chỉ có một trăm đồng tiền, đây chính là sinh hoạt phí một tháng của hắn a.
Luống cuống tay chân đứng lên muốn đi, lại bị một bàn tay kéo trở lại, chỉ thấy gương mặt tức giận của La Mân phóng đại trước mặt Tô Việt “Thiệt tình, ta hảo tâm cứu ngươi, ngươi không cảm tạ, ngược lại còn tức giận với ta.”
“Không phải, ta cũng không phải tức giận với ngươi, cái kia, ta không có tiền.” Tô Việt bối rối nói, đúng vậy, hắn không có tiền, lục hết trên người, cũng chỉ có một trăm đồng.
“Ta cần ngươi trả thù lao sao?” La Mân có chút kỳ quái nhìn hắn “Quên đi, coi như ta cho ngươi mượn trước, chờ ngươi chừng nào có tiền thì trả lại ta.”
Tô Việt lại ngẩn người lần nữa, người này, tiền truyền nước biển so với tiền mua phiếu ngồi xe đắt hơn, hắn trốn vé ngồi xe, lại thay người khác trả tiền khám và chữa bệnh phí, đây rốt cuộc là quái nhân gì a?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...