Editor: Nana Trang
Gió thu xào xạc, vô số lá vàng rơi xuống mặt đất.
Lão nô khom người vô cùng chuyên chú quét sân, Cát Tường đi từ hành lang đi qua, cẩn thận nhìn, phát hiện ông thiếu hai ngón tay, khuôn mặt nho nhã trắng bệch, vì lưng hơi còng, tuổi già sức yếu, rất rõ ràng Triệu Thị thường dẫn ông ta theo, địa vị của ông trong nhà này rất khó xử, việc lớn việc nhỏ đều qua tay ông, nhưng dường như lại bị người khác căm hận.
Bình thường khi không có chuyện gì thì ông bảo vệ từ đường.
Trong tay Cát Tường còn cầm hộp đồ ăn, ngước mắt nhìn cửa từ đường đóng chặt thì quẹo khúc quanh trở về.
Lão nô ở bên cạnh Triệu Thù đã từng gặp nàng, còn nhớ rõ tên của nàng: "Cát Tường, ngươi tới đây làm gì?"
Nàng vội vã cúi đầu: "Là Nhị tiểu thư bảo ta tới nhà bếp lấy đồ ăn, đi nhầm viện."
Âm thanh của nàng vang lên rất quả quyết, trước vì để giọng nói giống với thiếu niên nên trong miệng luôn ngậm đồ, giọng nói trầm lắng. Hiện giờ cải trang thành thiếu nữ, trở về giọng nói của tiểu cô nương, chẳng qua nàng đã quen với âm điệu nên nhất thời khó sửa được. Nghe nàng mở miệng, lão nô cũng không mấy để ý, chỉ chỉ đường cho nàng: "Đi từ nơi này ra cửa, đi thẳng, đi qua một đình nhỏ đi về bên phải sân to nhất chính là viện của Nhị tiểu thư."
Cát Tường cười: "Cảm ơn lão tổng quản."
Nàng không chút do dự quay người đi, đã gần đến hoàng hôn, thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, sau khi từ tửu lâu trở về thì ngủ say một giấc vì mem rượu, thức dậy mới phát hiện Triệu Anh vẫn chưa trở lại phủ Tướng quân, một mình nàng rảnh rang nên đi tìm Triệu Thù, chung quy vẫn buồn chán mà, dù sao cũng phải có chút chuyện để làm.
Đi tới cửa sân, một tiểu nha hoàn trông thấy nàng thì vội vàng hấp tấp chạy vào bên trong, Cát Tường bèn thả chậm bước chân.
Tiểu cô nương Triệu Thù này vẫn luôn như vậy, vọng động, không có đầu óc, làm việc lo trước không lo sau.
Hiển nhiên lại không biết đang làm chuyện xấu gì, cố ý cho người ở bên trong chút thời gian, khi Cát Tường bước vào sân thậm chí còn hét lên, lúc này mới có người đi ra nghênh đón nàng. Có thể là thông báo cho Triệu Thù rồi, tiểu nha hoàn vén rèm cho nàng, mời nàng vào trong.
Trong phòng có một bà tử tóc tai bù xù quỳ trong góc vẽ một vòng bát quái, bà ta mặc áo bào trắng, trước mặt là ba nén nhang, trong miệng lầm bầm lời lẽ hùng hồn, cũng không biết là đang nói điều gì, nha hoàn làm động tác im lặng với Cát Tường, sau đó tiếp tục đi ra ngoài trông chừng.
Trên giường bên cạnh, Triệu Thù vẫn mặc một bộ đồ đỏ.
Cát Tường không biết vì sao nàng ta lại thích màu sắc như vậy, nhưng trước giờ nàng luôn thích đứa nhỏ đơn giản, nhếch khóe môi đi tới, khẽ vươn tay đặt hộp đồ ăn ở trên giường: "Tiểu thư làm gì vậy, hôm nay trong nhà bếp mở tiểu táo*, ta cầm tới rồi đây."
(*tiểu táo: tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo, chắc hẳn là phần cơm được phát cho sân nào đó)
Tiểu cô nương nhướng mày cười, vẻ mặt nàng ta khờ dại: "Ngươi đoán xem ta đang làm gì?"
Cát Tường đã sớm nhìn thấy, ở trong tay của nàng ta đang cầm một người nhỏ vải trắng, hiện giờ toàn thân người vải này đều châm đầy kim, không nói gì, cũng chỉ giả bộ như không hiểu: "Đây là gì vậy tiểu thư?"
Trong tay Triệu Thù còn mấy cây châm, không kiêng dè cầm lên đâm lên mặt người vải mấy châm: "Trước kia ta cũng chưa từng thấy qua, rất thú vị, ngươi có muốn tới châm hai châm không?"
Cát Tường vội vàng khoát tay: "Không được..."
Triệu Thù chớp mắt với nàng: "Cát Tường, đây là bí mật, ta nể mặt A Mộc mới dẫn ngươi vào phủ Tướng quân, mặc dù hiện giờ ngươi đi theo Triệu Anh, nhưng tuyệt đối đừng quên ngươi là người của ai."
Cát Tường làm bộ hiểu rõ cúi người: "Điều này không cần tiểu thư mở miệng, Cát Tường cũng biết."
Triệu Thù lại cố ý đâm thêm châm lên người vải, lúc này mới hài lòng đặt ở bên cạnh: "Được rồi, để xem ngươi mang cái gì tới cho ta nào."
Hộp đồ ăn vừa mở ra, hương thơm đã đầy phòng.
Thật ra đây là phần tiểu táo của Triệu Anh, Cát Tường ở trong tiểu viện một lúc, không đợi Triệu Thù ghim đầy châm lên thân người vải chôn trong góc phòng thì nàng đã cáo lui.
Triệu Thù cũng chỉ nghĩ lúc này nàng tới đơn thuần là vì lấy lòng, đương nhiên không thèm để ý chút nào.
Ra khỏi tiểu viện, quả nhiên Triệu Anh đã quay trở lại.
Hải Đường và Thu Cúc vẫn được phân ra phố mua đồ, khi Cát Tường lắc cổ đi vào phòng, trông thấy tiểu Yến Tử đang ngồi trên mặt đất nhặt viên bi, hộp trang sức đổ trên mặt bàn, bên trong có không ít đồ rơi ra, Triệu Anh ngồi xuống một bên, sắc mặt bất ngờ.
Cát Tường lấy lệ ngồi khom người đối diện nàng ta: "Triệu đại tiểu thư, đi chơi vui vẻ không?"
Triệu Anh hơi ngước mắt, ánh mắt lạnh như băng: "Ngươi đã đi đâu?"
Nàng đương nhiên không thể nói ra đi gặp người nào, chỉ mỉm cười: "Đi ra ngoài uống chút rượu, đã trở lại từ sớm rồi."
Tay Triệu Anh đặt xuống một đôi giày vải nam, Cát Tường liếc qua, rồi tùy tiện ngồi đối diện với nàng ta, vươn tay cầm lên.
Đôi giày vải này không khác lắm với thứ nàng từng đi, nhưng cẩn thận so sánh lại thì lớn hơn một số, kỹ thuật thêu trên giày tinh mỹ: "Hả? Đây là làm cho ta?"
Nữ nhân túm lấy, ném lên mặt đất: "Tiểu Yến Tử, mang đi đốt đi! Để ai thấy trong phòng ta có cái này không chừng là đang đặt bẫy ta đây mà!"
Tiểu Yến Tử đáp một tiếng, vội vàng nhặt lên, chuẩn bị đi tìm chậu than.
Cát Tường nhìn thấy vô cùng tiếc, lập tức kéo nàng ta lại, đoạt lại hai chiếc giày: "Dù sao tỷ tỷ muội cũng không cần, chi bằng cho ta đi, ta thấy kích cỡ giày này hẳn có người mang được, muội nói có phải không?"
Tiểu Yến Tử vẫn có chút ngây ngô, Triệu Anh lại thong thả: "Có thích hợp thì cũng cho hắn đi, đồ ta muốn ném ngươi quản làm gì."
Cát Tường mỉm cười, thu đôi giày lại.
Căn bản là nàng biết vị tỷ tỷ này là ai rồi, thật ra trước cả nàng và a tỷ, Hàn Tương Tử đã mượn từ Phù Dung nuôi dưỡng rất nhiều nữ hài tử, phân tán các quốc gia thu thập tin tức, Triệu Anh chính là một người trong số đó, có thể trước đó đã từng gặp qua, mà cũng có thể là chưa từng gặp, nhưng nàng ta trung thành với cha nuôi tới mức có thiên địa chứng giám. Khi A Mộc còn nhỏ, Dung nương thường đưa cho nàng đôi giày vải nhỏ để mang, thủ công tinh tế, khi trước vẫn luôn cho là Dung nương làm, sau đó mới biết vốn là không phải.
Mỗi lần đưa tới đều là hai đôi, nhưng Hàn Tương Tử chưa bao giờ mang.
Ngược lại A Mộc thích chim én nhỏ được thêu trên giày, thường xuyên mang chúng.
Thì ra đều từ tay nữ nhân này.
Nàng dường như đoán được điều gì đó, nhanh chóng thu giày vải lại.
Lúc sắp chia tay Triệu Anh đã đưa đôi giày vải này cho Hàn Tương Tử, đáng tiếc đến cả liếc nhìn một cái người cũng chả màng tới, hoàn toàn không đặt ở trong lòng, đợi sau khi xe ngựa rời đi còn ném xuống đất.
Nhắc tới cũng thật khéo, đúng lúc tiểu Yến Tử đi ra ngoài mua đồ nhặt lại được.
Quả nhiên đã tan nát tâm hồn thiếu nữ.
Cát Tường cầm khăn của mình phủi bụi, vẫn đặt lại trên mặt bàn như cũ.
Triệu Anh không hề có ý tốt nhìn nàng, chỉ híp mắt lại: "Rõ ràng đã xuất phủ rồi, vì sao không quay về thăm chút? Tiên sinh không thấy ngươi đã rất tức giận đấy."
Cát Tường cười hì hì: "Có cơ hội sẽ tới gặp lão nhân gia người, trước mắt có một việc ngươi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú."
Dứt lời liền nghiêng người nói với Triệu Anh chuyện Triệu Thù ghim người vải.
Triệu Anh đến phủ Tướng quân để làm gì, đang lo không tìm được lý do gọt giũa Triệu Thù, lần này thì hay rồi, thế mà đụng trúng họng súng của nàng ta.
Hôm sau khi trời vừa sáng, Triệu Anh bày tỏ đầu vô cùng đau đớn, không đứng dậy được, nằm trên giường suốt cả một ngày.
Triệu Thị tới thăm, ban đầu cũng không để ý, chỉ gọi đại phu vội tới xem, nhưng đại phu đến bắt mạch cũng không tra được chứng bệnh gì, không thiếu người thổi gió bên gối ông ta nói cô nương này cố ý giả bệnh là vì tránh việc cưới gả, vì đại phu cũng chẩn đoán chính xác không ra bệnh gì, Triệu Thị vô cùng tức giận, cũng không thèm để ý đến nữa.
Không ngờ ba ngày tiếp theo Triệu Anh vẫn không đứng dậy nổi, đại phu đã tới lại đi, vẫn không tra được đã xảy ra chuyện gì.
Cát Tường vẫn luôn canh chừng bên cạnh nàng đến ngày thứ tư, ba ngày Triệu Anh không uống được nước canh gì trút giận cũng phí sức, tiểu Yến Tử ngăn cản Triệu Thị muốn đi vào triều, vừa khóc vừa náo rốt cuộc cũng hút được người ta tới. Trời còn chưa sáng, bên ngoài cửa sổ vẫn còn u tối, lão nô đã đánh xe ngựa tới, Triệu Thị vội vã chạy tới hậu viện, Thu Cúc canh giữ ở ngoài cửa, Hải Đường và tiểu Yến Tử quỳ trên mặt đất khóc nức nở, trong phòng khắp nơi đều là mùi thang thuốc đại phu kê lung tung. Nam nhân tới trước giường xem xét lập tức chấn động.
Ông ta ngồi bên giường, tim như bị đao cắt.
Khuôn mặt nhỏ của Triệu Anh trắng tới mức kỳ cục, sau ba, năm ngày đã gầy sọp hẳn đi.
Triệu Thị nhíu mày: "Anh Nhi, rốt cuộc làm sao vậy?"
Cát Tường lật tay lấy trong tay áo ra một cây châm nhỏ, vì trời còn chưa sáng, tầm mắt trong phòng cũng không rõ ràng, nàng ngậm trong miệng, chậm rãi tiến lên phía trước.
Triệu Anh chỉ biết rơi lệ: "Cha, con không biết..."
Ót của nam nhân ở ngay trước mắt, Cát Tường không do dự dùng sức nhắm ngay huyệt đạo của ông ta, kim châm mảnh như sợi lông tơ lập tức đâm lên.
Ma tý* sẽ khiến ông ta không cảm giác được đau đớn, nhưng một lúc sau sẽ đau đầu, hơn nữa còn đau tới mức sống không bằng chết.
(* giống ma túy ý)
Nàng đứng sau lưng Triệu Thị khẽ ho một tiếng, sau đó xoay người phun ra một ống tiêu.
Triệu Anh đương nhiên nhận được tín hiệu, chỉ kêu muốn ngủ, cũng tận lực rơi nước mắt nhắm mắt ngủ.
Triệu Thị không còn tâm tư vào triều, lúc này sai người đi xin phép, nhưng chưa đợi người đi xa thì đầu ông ta đã đau không thôi, sau đó ngã quỵ xuống đất.
Đại phu chẩn bệnh cho ông ta cũng không nhìn ra được nguyên nhân gì, thế nhưng Triệu Thị lại đau đến mức đầu tuôn đầy mồ hôi thì rất không bình thường. Trụ cột của phủ Tướng quân bỗng nhiên ngã bệnh, lúc này đã kinh động tới lão thái thái, trong phủ đại loạn, khi trong lòng tất cả mọi người nóng như lửa đốt thì Triệu Thị ngất đi.
Lúc này Triệu Thù vô cùng sợ hãi, nàng cũng không biết phải làm sao mới tốt, nhanh chóng sai người đi tìm bà tử kia tới.
Cũng vì nàng ta nhất thời nóng vội hồ đồ, lúc này cả phủ Tướng quân đều đang khẩn trương, bỗng nhiên có một bà tử lạ lẫm như vậy vào, cho nên bị bắt lại, lão nô cũng chỉ hù dọa bà ta một chút, bà đồng này lập tức khai ra toàn bộ đầu đuôi ngọn ngành.
Lão thái thái dẫn người đích thân đi vào trong sân, sai người đào lễ đàn cúng bái ở góc phòng Triệu Thù ra, lập tức phát hiện bên trong có một người vải nhỏ bị kim châm đầy thân.
Bà đồng giả thần giả quỷ một lần nữa cúng bái hành lễ, nói ra cũng kì quái, cơn đau của Triệu Thị lập tức hết, lập tức ngồi dậy.
Triệu Anh cũng bỗng nhiên tốt lên rất nhiều, nói đầu đã không còn đau nữa.
Triệu Thị giận dữ, mà lúc này Triệu Thù đã bị lão thái thái sai người trói lại, Lâm thị quỳ xuống trước mặt mọi người khóc lóc cầu tình cho con gái, lão thái thái liệt kê ba tội trạng của Lâm thị, có nữ không nam, có nữ không dạy, bất trung bất hiếu, cần hưu thê đuổi ra khỏi cửa, Triệu Thù khóc rống không ngừng, trong hậu viện trở nên hỗn loạn...
Vào đúng lúc này, Cát Tường đã lặng lẽ tránh được mọi người đi tới từ đường.
May mắn cả nhà đều ở trong viện của Triệu Thù, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, từ khe cửa đẩy vào trong. Trong từ đường hương khói lượn lờ, chỉ vừa ngước mắt đã thấy trường kiếm đặt trước linh vị không tên. Thiếu nữ kinh ngạc đi tới, nắm chặt tay thành quyền: "Nương, đồ của người con sẽ mang về cho người, đợi con."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...