Giữa Chốn Phù Dung

Editor: Nana Trang

Roi của Triệu Thù bay về phía Triệu Anh, Cát Tường thật sự không muốn khuôn mặt đó bị quất thành mặt hoa.

Nàng cũng không phải là lần đầu tiên bắt lấy roi của cô nương này, vươn tay ra bắt lấy, quấn một vòng lên cánh tay, nàng kéo mạnh một cái, kéo luôn thiếu nữ áo đỏ sang!

Mấy người đều giật mình, người theo đuổi ở phía sau tới cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có Triệu Thù tức giận không thôi, vươn tay ra đánh lên mặt Cát Tường: "Hay cho kẻ ăn cây táo, rào cây sung như ngươi, uổng công ta..."

Cát Tường buông tay, hai cánh tay dùng sức một chút, bắt được cánh tay của nàng ta trở tay kéo nàng ta lại, lúc thân thể hai người sáp lại với nhau thì mới nhỏ giọng nói: "Tiểu thư đừng giận, ta làm vậy cũng là vì tốt cho cô thôi."

Nói xong bất chấp ánh mắt kinh ngạc của người khác, đẩy nàng ta ra, nha hoàn hai bên sợ tới mức chết khiếp, động tác của Cát Tường cũng nhanh, vừa kéo vừa ôm mang người ra khỏi viện.

Triệu Thù tức giận không ngớt, nâng chân đá nàng, ném roi sang muốn quất nàng, đáng tiếc Cát Tường nhảy lên nhảy xuống có quất thế nào cũng không trúng. Nàng ta tức giận đến mức giậm chân, la hét muốn quất chết nàng, sau đó đánh đuổi theo Cát Tường.

Đến bên tường rồi, Cát Tường mới đứng lại, nhưng Triệu Thù lại động thủ, hai ba cái đã bị chế trụ lại.

Nói thật mặc dù đổi tên và trang phục thành thiếu nữ Cát Tường, nhưng nội tâm vẫn là thiếu niên A Mộc như trước. Một cái xoay người kéo cánh tay Triệu Thù, trực tiếp ấn người ta lên tường, cũng làm cho tiểu cô nương người ta không có chút sức lực, chỉ biết tức giận trừng mắt.

Cát Tường nhanh chóng rống với nàng ta: "Tiểu thư cô bình tĩnh lại đi! Không phát hiện Đại tiểu thư nằm đó chờ để cho cô quất hả!"

Triệu Thù nghe vậy thì có chút bối rối: "Ngươi nói cái gì?"

Cát Tường kéo nàng ta bước nhanh vào viện nhỏ bên cạnh, bây giờ chính là viện của Triệu Thù: "Mặc dù ta mới vào phủ Tướng quân chưa tới hai ngày, nhưng cũng nhìn ra được, tiểu thư cô tâm ý đơn giản, hoàn toàn không tranh giành được với Đại tiểu thư, chỉ riêng chuyện hôm nay, rất rõ ràng nếu ta không ngăn cản cô, cứ thế để cô quất lên mặt Đại tiểu thư, Đại tiểu thư cầm nắn có chừng mặc thì cũng chỉ để lại vết sẹo nhỏ, mấy hôm nay có mấy người mai mối nói, phủ Tướng quân có hai nữ nhi, lão thái thái muốn tính chuyện chung thân cho Đại tiểu thư, tìm một nhà khá giả để gả, nếu cô phá hủy mặt nàng ta, vậy không phải đúng lúc nàng ta tránh được chuyện này à?"

Triệu Thù mím môi: "Ý ngươi muốn nói nàng ta vốn không muốn gả đi?"


Cát Tường lắc đầu: "Có muốn lập gia đình hay không thì ta không biết, ta chỉ biết tối nay Đại Tướng quân trở về chắc chắn sẽ phạt cô, điều này không thể chỉ đánh hai ba cái là chấm dứt, nếu thật sự đánh rồi, cô ở trong lòng cha cô sẽ giảm xuống một bậc, còn Đại tiểu thư thì lại nặng thêm một bậc."

Thiếu nữ ngơ ngác, sau đó cười khổ ném roi đi: "Ta thật sự chịu đủ rồi, không biết con hoang ở đâu ra..."

Lời còn chưa dứt thì bị Lâm thị biết được tin tức vội vàng chạy vào trong viện cắt ngang: "Thù nhi!"

Triệu Thù thấy mẫu thân, lập tức trở về trạng thái mềm mại của cô con gái nhỏ, nước mắt rớt xuống: "Nương!"

Lâm thị quát lui nha hoàn, bước bước nhỏ đến trước mặt con gái, một phát bắt được tay Triệu Thù: "Có bị thương không?"

Triệu Thù lắc đầu: "Không có, may mà Cát Tường kéo con lại, nếu không lại trúng gian kế của người đó!"

Lâm thị vỗ mặt con gái, vô cùng đau lòng: "Con nhịn thêm chút nữa, qua vài ngày là nó gả ra ngoài rồi."

Triệu Thù nhào vào trong ngực mẫu thân: "Là con thấy không đáng cho mẫu thân! Đây được tính là gì chứ!"

Cát Tường rũ mắt, cười lạnh.

Ai nói không phải đâu, nam nhân như Triệu Thị không xứng có bất kỳ người thân nào.

Đi ra khỏi viện, mặt trời đã chếch đi rất nhiều, thoáng cái thời tiết buổi trưa lạnh run người, Cát Tường trở về viện của Triệu Anh, lúc này nàng ta đã dạy rồi. Nàng ta mặc thâm y, bên ngoài khoác áo choàng, tóc dài mềm mại bện thành đuôi sam, kiểu tóc thiếu nữ a tỷ hay bện... Nói lời này thật ra có hơi buồn cười, bởi vì tỷ ấy đã không còn là thiếu nữ, đối với một nữ nhân hai mươi bảy tuổi, nếu ở trong gia đình bình thường, e rằng con cái đã có thể chạy khắp nơi rồi.

Nhìn khuôn mặt Triệu Anh, nàng càng thêm kiên định nhất định phải mang a tỷ đi. Cúi đầu đi tới, Cát Tường khẽ khom người: "Tiểu thư yên tâm, Nhị tiểu thư sẽ không trở lại nữa."

Nữ nhân đứng ở dưới cây hải đường, đang chiết cành, mặc dù động tác của nàng ta rất chậm, nhưng chỉ một lát, dưới cây đã cắm bảy tám cái bình rồi. Nghe nói Triệu Thù cực kỳ yêu thích cái cây này, bình thường đều không cho người đụng vào, tất cả cánh hoa rơi xuống đều nhặt lên chôn, xem nó như là bảo bối vậy. Đến khi Triệu Anh vào ở, mỗi ngày đều chiết, mỗi ngày đều quất, đã có non nửa gốc cây bị trọc rồi, lúc này không phải là thời kỳ ra hoa, chắc hẳn tiếp tục chiết nữa thì sau này cây này sẽ trọc sạch bách.


Gió thu chầm chậm, tiểu Yến Tử dưới tàng cây hải đường vịn cây thang, Hải Đường leo lên trên chiết cành.

Sắc mặt Triệu Anh hơi trắng, trong tay cầm một cành Hải Đường, đường viền hoa tinh xảo ở mép váy lắc lư qua lại theo bước chân của nàng ta, dáng đi nàng ta mềm mại uyển chuyển, vòng eo mảnh khảnh đầy một nắm tay, nhìn vào thật đúng là vừa thấy đã thương.

Ngước mắt thấy Cát Tường trở về, rất hiển nhiên nàng ta hơi buồn bực: "Ta thật sự phải cám ơn ngươi, nếu không phải nhờ có người, khi nãy đúng là nguy hiểm tới tính mạng rồi."

Đương nhiên Cát Tường giả bộ hồ đồ, nàng đến phủ Tướng quân để làm gì? Chủ yếu là muốn trường kiếm có cái chuôi kiếm Mộc gia ở từ đường kia, thứ yếu là xem náo nhiệt, sắp tới lúc hồi Triệu rồi, lúc này đến phủ Tướng quân, Triệu Thù bị đày vào lãnh cung thì còn có ý gì nữa!

Nàng giả vờ nghe không hiểu, chỉ cười cười: "Nếu Cát Tường đã đến bên cạnh Đại tiểu thư, vậy đương nhiên là phải một lòng với Đại tiểu thư rồi."

Triệu Anh tựa như thờ ơ chọn một cành, từ từ đi đến trước mặt nàng, cầm một đầu của cành Hải Đường đánh lên mu bàn tay của Cát Tường, nữ nhân hơi nhếch môi, dường như tâm trạng có chút chuyển biến.

Nói đến cũng khéo, lúc này Thu Cúc chạy từ ngoài vào: "Tiểu thư tiểu thư, Tướng quân đột nhiên hồi phủ!"

Cát Tường từng thấy người thay đổi sắc mặt nhưng chưa từng thấy ai thay đổi nhanh như vậy, Triệu Anh cũng không né tránh nàng, duỗi ngón tay vạch một đường trên mặt mình, móng tay nhọn lập tức vạch ra một đường máu, nàng ta nhanh chóng cởi áo choàng ra, gió thu thổi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đi.

Sau đó bước nhanh vào trong phòng.

Thu Cúc đi vào hầu hạ, Hải Đường trở về kéo Cát Tường cũng vội vàng đi theo, sau lưng là tiểu Yến Tử kêu trời trách đất chạy ra ngoài.

Cát Tường: "..."

Không ngờ kỹ năng khóc của một đứa bé đã nhuần nhuyễn như thế, vừa bước vào trong phòng, Triệu Anh nằm ở trên giường lúc này đã xõa bím tóc đuôi sam ra, không biết trên mặt đất xuất hiện đống bừa bộn như bình hoa vỡ gì gì đó từ lúc nào, còn đồ trang sức trên bàn thấp lại đặt sắp xếp ngay ngắn, tất cả mọi thứ đều... thú vị.


Hải Đường thấy nàng như vậy thì cho là sợ ngây người ra, bèn nhanh chóng kéo nàng một cái: "Còn không mau don dẹp!"

Cát Tường nhận mệnh ngồi xổm xuống, vừa thu dọn đồ đạc vừa đếm số ở trong lòng, quả nhiên chưa đếm tới hai mươi, tiểu Yến Tử đã khóc lóc trở lại, sau lưng còn có hai nam nhân đi theo, người đi trước có thân hình cao lớn, chính là Triệu Thị vẫn luôn anh tuấn như trước, đi phía sau là lão nô lưng còng.

Không cần ngẩng đầu cũng có thể biết ánh mắt lúc này Triệu Anh dùng để nhìn phụ thân, muốn bao nhiêu uất ức thì có mấy nhiêu uất ức.

Triệu Thị liếc nhìn vết máu trên mặt con gái, vừa mới di chuyển chân lại đạp lên mảnh vụn dưới đất, Triệu Anh mím môi gọi một tiếng cha, ông giận tím mặt rống to: "Là do Triệu Thù làm? Hả?"

Lão nô ở sau lưng ông ta khuyên lơn: "Tướng quân bớt giận Tướng quân bớt giận, tiểu thư Thù Nhi còn nhỏ, hơn phân nửa là tính trẻ con thôi, không thể động tay thật..."

Còn chưa có nói xong, Triệu Thị đã đi đến trước giường, bước chân của ông cực nhanh, vạt áo xẹt qua trước mắt Cát Tường.

Hải Đường ra dấu nàng không cần ngẩng đầu, để tránh giận cá chém thớt lên hai người. Quả thật Triệu Thị rất tức giận, ông đi đến trước mặt Triệu Anh, nàng ta không nói năng gì, trên mặt là hai dòng nước mắt cũng đủ để khiến ông tan nát cõi lòng.

Triệu Thị nổi giận đùng đùng rời đi, lúc Cát Tường ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của ông.

Trước đó lúc nhìn thấy ông, nàng chưa từng chú ý tới dáng người của ông, bao nhiêu năm trôi qua, bờ vai ông dường như càng dày rộng hơn. Thật ra nàng không có nhiều ký ức về ông, chỉ là lúc này nhìn thấy ông thì tâm tình lại biến đổi, quả thật giết ông quá có hời cho ông rồi.

Đồ vỡ vụn trên mặt đất ngổn ngang cần người dọn dẹp, tiểu Yến Tử lau nước mắt lại đi ra ngoài thăm dò tin tức, Hải Đường và Thu Cúc tựa như đã quen với chuyện này rồi, mặt đối mặt nhìn nhau cười vui vẻ rồi quét dọn, còn Cát Tường không đợi nàng vươn tay ra dọn thì Triệu Anh lại lên tiếng: "Tên Cát Tường khó nghe thế sao ngươi nghĩ ra được hay vậy, hả? Tới đây."

Cát Tường: "..."

Nàng nghe gọi thì đứng lên, đi đến bên giường.

Lúc này Triệu Anh đã ngồi thẳng người lại, nàng ta vươn tay ra lấy hộp đựng thức ăn hai mẫu ở trên bàn thấp, vẫy vẫy tay với nàng: "Tới đây, ngươi ngồi xuống."

Nói xong nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, lộ ra khối băng bên trong.

Ở giữa khối băng có đặt một dĩa bánh ngọt, nhìn kích cỡ khối băng là biết thứ này đã được đặt trong phòng nàng ta một thời gian rồi, từ cái lần đầu tiên Triệu Anh dò xét nàng, Cát Tường biết ngay chuyện không hề đơn giản như nàng nghĩ. Nàng ta phá hủy dung nhan của mình ở trước mặt nàng, rất rõ ràng, khi dĩa bánh ngọt xuất hiện trước mặt mà nàng còn không đoán ra được xảy ra chuyện gì thì chẳng phải Cát Tường đã ngốc đến hết thuốc chữa rồi sao?

Nàng muốn phân rõ giới hạn với Hàn Tương Tử, nàng muốn đối địch với Tề, nàng muốn tự mình báo thù rửa hận, muốn khôi phục Mộc gia, mà khi nàng giả chết, hai lần Hàn Tương Tử đưa bánh ngọt đến trước mặt nàng, đơn giản là nói cho nàng biết, ở trong mắt ông ba cái trò xiếc khỉ này của nàng chẳng là gì cả, như trẻ con chơi đùa vậy thôi, mà Hàn Mộc có thể chết, nhưng muốn vứt người cha này đi thì ông không đồng ý!


Cát Tường cười, bánh ngọt này là vật tưởng niệm duy nhất của nàng về mẫu thân, nàng tự nhiên ngồi trên giường, vươn tay ra cầm một miếng lên cắn một cái, nở nụ cười: "Bánh ngọt Dung nương làm càng ngày càng ngon!"

Triệu Anh vươn tay ra chỉnh lại tóc rơi bên tai mình, vẻ mặt thản nhiên: "Dung nương không có vị giác, làm cái gì cũng khó ăn, ngươi biết rõ thứ này là do đại nhân tự tay làm, tại sao còn giả vờ giả vịt, chẳng lẽ thật sự không muốn nhận lại ngài ấy?"

Bánh ngọt ngon ngọt, xóp giòn mát lạnh.

Cát Tường vẫn không trả lời, lại cắn một miếng.

Ngày kia nàng không ăn thứ gì, chỉ luôn ăn bánh ngọt này, vì nàng rất thích.

Triệu Anh nhướng mày: "Ngài ấy đã sớm đưa Thu Cúc và Hải Đường vào phủ Tướng quân, có thể thấy đại nhân đã biết thân thế của hai tỷ muội ngươi từ lâu, cũng vẫn luôn hận ốc cập ô*, hôm nay cả Triệu gia không yên ổn, gây sức ép đủ kiểu, khả năng lớn là khiến Triệu Thị chết bất đắc kỳ tử, ngươi còn thấy không đủ sao?"
(* Hận ốc cập ô: ý nói là không thích người nào đó cho nên cũng không có hảo cảm với những thứ liên quan đến người đó)

Không đủ, không đủ.

Sao có thể đủ được...

Cát Tường nhớ tới bánh ngọt nàng ăn bao nhiêu năm qua, có hơi đau xót, bèn đứng lên: "Hàn Mộc đã chết, cứ nói với đại nhân của mấy người như thế!"

Nói xong nàng còn khom người về phía Triệu Anh: "Cảm ơn."

Sau đó xoay người quỳ về hướng đông nam, vén vạt váy lên quỳ xuống.

Thiếu nữ quỳ xuống đất dập đầu, lấy đó làm từ biệt.

Triệu Anh chỉ cười nhạt: "Quả nhiên, đại nhân nói ngươi giỏi nhất là giả vờ lừa gạt người khác, không cần đến lúc này, trước đó đại nhân có nói để ngươi chơi đùa một thàng, đến lúc đó hối hận vẫn còn kịp. Nhưng nếu như vẫn u mê không tỉnh ngộ, dập đầu cũng không giữ được ngươi, cũng không giữ được tính mạng của a tỷ ngươi, biết rồi chứ?"

Cát Tường đứng dậy, chỉ quay đầu cười một tiếng, thả vạt váy xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui