Sư tôn quát một tiếng rồi quay mặt đi, không dám nhìn nữa.
Nhị sư huynh vẫn ăn dưa hấu, cười tươi nhìn ta và đại sư huynh.
Nghe thấy tiếng sư tôn, ánh mắt đại sư huynh lập tức tỉnh táo lại, thả lỏng tay đang siết cổ ta.
"Tiểu sư muội, sao muội lại ở đây?" Đại sư huynh nhìn ta đầy hối lỗi, siết chặt tay, "Ta! ta chỉ là, ta! "
Hắn muốn giải thích điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói nên lời.
Sư tôn quay lưng về phía chúng ta, quát lên: "Còn không mau trèo lên!"
Mỹ nhân sư tôn dù giận dữ cũng vẫn đẹp, vì cơn giận mà khuôn mặt trắng như ngọc trở nên hơi đỏ, khiến cho hắn bớt đi vài phần tiên khí, thêm vào vài phần nhân khí.
Ta và đại sư huynh ướt đẫm, lê thê trèo lên bờ.
Nhị sư huynh lấy một bộ y phục sạch sẽ, khoác lên cho đại sư huynh.
Đại sư huynh liền quỳ sụp xuống: "Sư tôn, đệ tử có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.
"
Ta: ?
Đại sư huynh, ngươi phải giải thích đi chứ! Sao lại nói không thể bào chữa?
Ta vội nói: "Không phải, ta và đại sư huynh không có chuyện gì xảy ra, chỉ là ta làm huynh ấy tức giận, nên mới bị siết cổ.
"
Sắc mặt sư tôn lúc thì đỏ, lúc thì trắng, lúc lại đỏ: "Ngươi còn muốn có chuyện gì xảy ra nữa?"
Sư tôn ôn hòa, phong nhã, giờ nhìn ta, hừ lạnh một tiếng, vung tay áo bỏ đi!
"Mỗi người chép một trăm lần 《Đạo Đức Kinh》, sáng mai giao cho ta.
"
Ta ấm ức, khẽ nói với bóng lưng sư tôn: "Ta không phục.
"
Ai ngờ sư tôn chưa đi xa, liền truyền âm lại: "Mị Âm chép năm trăm lần!"
Ta: …?! Năm trăm lần?
Cái thói động một chút là phạt chép 《Đạo Đức Kinh》, ta phục rồi!
Ta âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải thi đỗ vào Hợp Hoan Tông!
Nhị sư huynh khẽ nói: "Tiểu sư muội, sư tôn đang giận, muội còn không mau đi dỗ dành người?"
Nói xong, hắn liền tung tăng đi theo sau đại sư huynh.
Ta thầm hừ lạnh trong lòng: Đúng là kẻ nịnh hót của đại sư huynh, chỉ biết mang y phục sạch cho đại sư huynh.
Rõ ràng ta cũng đang ướt sũng đây mà!
Trong tàng thư các, ta và đại sư huynh ngồi đối diện nhau.
Hắn mặc áo đen, khác hẳn với dáng vẻ thanh nhã như ngọc của sư tôn, góc nghiêng của đại sư huynh lại rất cương nghị.
Khi không cười, hắn còn có vẻ lạnh lùng cứng rắn.
Nhưng kỳ lạ thay, khi hắn nói chuyện lại mang dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn, khiến người khác cảm thấy như được tắm mình trong gió xuân.
Sư tôn thì khác, người trở nên ngày càng nóng nảy, đặc biệt là từ khi trở về từ dưới núi!
Đại sư huynh trông có vẻ đang chuyên tâm chép 《Đạo Đức Kinh》, nhưng ta có thể thấy rõ rằng tâm trạng của hắn lúc này không yên ổn.
Ta ngừng bút, hỏi: "Đại sư huynh, hôm nay huynh sao vậy?"
Hắn nhìn ta bằng đôi mắt sáng như sao đêm, không nói một lời.
Đại sư huynh cụp mắt xuống, trông có vẻ bối rối.
Ta tiếp tục nói: "Hôm nay ta chỉ muốn đùa với đại sư huynh một chút, chẳng lẽ sư huynh! tu luyện Vô Tình Đạo đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi sao?"
Đêm đen như mực, mái tóc đen nhánh của đại sư huynh buông xuống, óng ánh dưới ánh trăng như dòng suối mềm mại.
Ta bước đến gần, khẽ vuốt một lọn tóc của đại sư huynh, giọng nói dịu dàng: "Có điều gì cần Âm nhi giúp đỡ không?"
Trước đây, nguyện vọng đầu tiên của ta là sư tôn, nhưng giờ đây ta chỉ có thể kính trọng người.
Hiện tại, đại sư huynh đang ở ngay trước mắt ta, dường như trong lòng hắn có một ngọn lửa vô danh, cần tìm nơi để phát tiết.
Ta thầm vui mừng: "Đại sư huynh, chúng ta cùng tu luyện pháp thuật Hợp Hoan được không?"
Lông mi dài như cánh ve của đại sư huynh khẽ rung động, hơi thở của hắn trở nên ngày càng hỗn loạn.
Hắn vẫn không nói gì, chỉ siết chặt lấy tay ta.
Cuối cùng, khi ta nhìn vào mắt hắn, lòng tràn đầy hân hoan, lần đầu tiên ta thấy dục vọng trong mắt một đệ tử Vô Tình Tông!
"Đại sư huynh, đêm nay thật đẹp, đừng bỏ lỡ!"
Đột nhiên, cảnh vật trước mắt ta chợt tối sầm, cơ thể nhẹ bẫng, khi ta định thần lại thì đã ra khỏi tàng thư các.
Ta đang ở đâu? Đại sư huynh của ta đâu rồi!
Chưa kịp kêu lên, ta đã thấy sư tôn với gương mặt nghiêm nghị.
Hóa ra là sư tôn đã đưa ta ra khỏi tàng thư các.
"Ngươi thật không biết hối cải!"
Sư tôn nhíu chặt mày, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.
Sư tôn nghiêm khắc quát mắng: "Ngươi định phá hủy hết công pháp của Hoài Ngọc đúng không?"
Ta lập tức quỳ xuống: "Đệ tử biết lỗi rồi.
"
Sư tôn đứng đó, tay chắp sau lưng: "Nói xem, ngươi sai ở đâu?"
Ta thực sự không muốn thừa nhận mình sai, đạo tâm theo bản tâm, dục vọng trong mắt đại sư huynh không thể giấu giếm được.
Ta ậm ừ trả lời: "Đệ tử xin quỳ chịu phạt.
"
Hôm nay sư tôn đã giận ta hai lần rồi, "Lại chép thêm một trăm lần 《Đạo Đức Kinh》 nữa đi.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...