Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Nhan Thanh suy nghĩ một chút về công việc sẽ phải làm liền cảm thấy đau đầu. Định suốt một tuần nghỉ phép, yên ổn ở lại thành phố G cùng bà Từ Á Hồng chăm sóc ba cô.
Không biết là do nguyên nhân ba cô xuất thân từ cảnh sát, hay là chuyên gia mà Cố Trạch Vũ mời đến có bản lĩnh cao, hay là cả hai gộp lại nữa, tóm lại, tốc độ bình phục của đồn trưởng Nhan Thủ Sơn có thể nói là bỗng nhiên tăng vọt.
Tiếp tục điều trị thêm vài ngày, ngoại trừ khi làm một số động tác khó thì ngón tay có hơi không linh hoạt ra, cơ bản còn lại đã phục hồi như lúc ban đầu.
Mùa xuân và mùa thu của thành phố T ngắn ngủi hệt như một năm chỉ có hai mùa.
Cho nên, đợi đến khi Nhan Thanh thu xếp ổn thỏa cho Nhan Thủ Sơn trở về thì đã sắp vào mùa đông.
Vẫn là chuyến xe lửa buổi tối, lộ trình gần mười tiếng. Khi xe lửa vừa đến ga là đúng chín giờ sáng, bên ngoài bông tuyết bay múa đầy trời, phóng tầm mắt nhìn lại, gần như cả thành phố đều phủ một màu trắng xóa.
Nhan Thanh hối hận vì đã không nghe lời mẹ cô mà mang theo áo ấm, đành rụt cổ dậm chân đứng ở sân ga Khẩu Bắc không ngừng tìm kiếm xung quanh. Tối qua Cố Trạch Vũ có nói với cô hôm nay sẽ đến ga đón. Vốn dĩ xe lửa phải đến ga vào lúc sáu giờ rưỡi, kết quả lại chậm mất ba tiếng đồng hồ. Cho dù là tuyết rơi, đường xá không dễ đi, nhưng cũng không thể không thấy bóng dáng anh! Cho dù là người không đến, thì một cú điện thoại hẳn là phải có chứ!
Nghĩ như vậy, Nhan Thanh không nhịn được chớp chớp mắt. Cố Trạch Vũ này trước giờ đều rất thích chạy xe nhanh, hay là ngày tuyết đường trơn nên xảy ra chuyện gì!
Vội vàng há miệng run rẩy lấy điện thoại ra, kết quả mới mở khóa bàn phím chưa kịp gọi, một chiếc xe SUV màu đen chậm rãi chạy đến trước mặt cô thì ngừng lại.
Kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Hàn Ngọc Phong. Sau đó, khoảnh khắc tầm mắt của hai người giao nhau đó, hắn bày ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, “Cám ơn trời đất, rốt cuộc cũng bắt kịp!”
Nhan Thanh hơi sững sờ, phân vân nhìn hắn và nói: “Cục trưởng Hàn? Sao anh lại đến đây, thật khéo nha!”
“Khéo cái gì mà khéo! Tôi đến là để đón cô đó. Nhanh nhanh lên xe đi!”
“Đón tôi? Cố Trạch Vũ đâu?”
“Trạch Vũ… Trạch Vũ, cậu ta gặp tai nạn xe!”
***
Thật ra đối với Nhan Thanh, Hàn Ngọc Phong ngay từ đầu chưa từng xem trọng cô.
Lúc đầu cho rằng đây là một cô gái thích an nhàn ham hư vinh, đoán chừng Cố Trạch Vũ cũng chỉ là vui
chơi qua đường thôi, nên cũng không quan tâm lắm. Nhưng trải qua một thời gian, tất cả những gì Cố Trạch Vũ đã làm khiến hắn mở rộng tầm mắt. Cái kiểu khăng khăng một mực, trả giá không hối hận đó khiến hắn chứng kiến mà cảm động theo. Thậm chí, thỉnh thoảng còn có cảm giác rung động, nếu chính hắn là con gái nhất định hắn sẽ theo đuổi Cố lão nhị!
Cho nên, khi hắn biết trong lòng cô nàng Nhan Thanh không có chút vị trí nào cho Cố Trạch Vũ, hắn liền đặc biệt mất bình tĩnh!
Hôm nay dù có chuyện gì hay không thì hắn cũng cảm thấy tiếc cho người anh em của mình. Sau đó, trong lòng nhân tiện trách mắng Nhan Thanh một hồi, cái gì là vong ơn bội nghĩa, là loại người không có lương tâm.
Lúc nãy hắn làm ra vẻ mặt cố nén bi thương mà nói “Cố Trạch Vũ gặp tai nạn xe”, cũng là có ý định muốn hù dọa Nhan Thanh. Để xem người này rốt cuộc vô tình vô nghĩa, lòng dạ ác độc bao nhiêu.
Nhưng điều khiến hắn không thể ngờ tới chính là, Nhan Thanh vừa nghe xong tin đó thì khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, lại hỏi một câu: “Người nhà của Cố Trạch Vũ biết chưa?” sau đó thì không có phản ứng gì nữa. Trên đường đi, cô bày ra vẻ mặt “không ham muốn không đòi hỏi” gì ngồi ở ghế phụ lái, nhìn kỹ thật đúng là như người thân sắp chết.
Lần này, trái lại làm cho Hàn Ngọc Phong không nén được sợ hãi.
Hắn vừa nhìn cô qua kính chiếu hậu, vừa lẩm nhẩm trong lòng.
Cô nàng này rốt cuộc là quan tâm hay không quan tâm?
Nếu nói không quan tâm, dáng vẻ suýt ngất xỉu ở chỗ đó vừa nãy tuyệt đối không phải là giả. Nếu nói quan tâm, sao ngay cả khóc cũng khóc không được thế!
Không lẽ do hoảng sợ quá sao!
Nếu như vậy, thế thì rất phiền phức. Để cho Cố lão nhị biết ở sau lưng mình ức hiếp người của hắn, quay đầu lại không phải hắn sẽ lột da mình ra sao.
Thế là, lúc xe dừng lại chỗ đằng trước đèn tín hiệu, cuối cùng Hàn Ngọc Phong cũng không nhịn được, lên tiếng: “Cái đó, thật ra tình trạng của Cố lão nhị cũng không nghiêm trọng lắm!”
Cũng không ngờ Nhan Thanh chỉ “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại hắn một câu, “Tôi biết mà.”
“Cô biết!” Tay Hàn Ngọc Phong run run, thiếu chút nữa chạy sai đường.
Nhan Thanh vẫn bình thường như cũ, “Anh ấy là người thế nào, nếu thật sự xảy ra chuyện, lúc này trong nhà lý ra phải dữ dội lắm. Còn đến trông cậy vào người danh bất chính ngôn bất thuận như tôi sao!”
“Ờ thì…” Hàn Ngọc Phong nghẹn ngào á khẩu không trả lời được, nhủ thầm sợ là cô nàng này sẽ ghi nhận với hắn. Được, hắn cũng không cần giả bộ làm người tốt với người này nữa. Nói không chừng vợ chồng người ta cũng không muốn thấy hắn! Hắn thở dài, kể lại tình hình một cách đơn giản, “Chỉ là tối qua cậu ta có uống chút rượu, nên tốc độ xe có hơi nhanh. Sau đó, tông vào đuôi xe của người ta Nhị Hoàn, chân bị kẹt, nên gãy xương ống quyển mà thôi.”
“Vậy sao.” Biểu cảm của Nhan Thanh dần dần ấm lại, xoay qua mỉm cười với người đang lái xe, “Yên tâm đi, cục trưởng Hàn. Tôi không lo lắng!”
Nhưng cùng lúc nói ra câu này, còn kèm theo tiếng răng rắc từ các khớp ngón tay.
Chân mày Hàn Ngọc Phong dựng đứng, trong khi nắm thật chặt vô lăng, trong lòng lại âm thầm cầu nguyện… Người anh em, cô gái này rất dữ dằn, cậu tự cầu xin nhiều phúc đi!
Giây phút cánh cổng bệnh viện quân đội xuất hiện trong tầm mắt, Nhan Thanh liền cảm thấy vô cùng đau lòng.
Được rồi, tuy rằng cô thật sự không muốn chút nào.
Gần đây cô phạm vào năm bổn mạng, sao thái tuế hay sao đó, sao lại có duyên với cái bệnh viện thế này! Đầu tiên là cô, sau đó là ba cô, bây giờ lại là Cố Trạch Vũ.
Rõ là càng lúc càng không khiến người khác bớt lo!
Phòng bệnh của Cố Trạch Vũ ở tầng mười một.
Xe của Hàn Ngọc Phong vừa mới dừng lại, cô quay sang nói, “Tôi lên đó trước.” liền vội vàng đẩy cửa vọt vào trong bệnh viện. Sau đó, bước chân vội vã, gần như đang chạy.
Nhưng chờ đến lúc đi đến cửa phòng bệnh, rồi lại bỗng nhiên mọc rễ ở chỗ đó.
Cửa phòng bệnh mở hé, một đám người vây quanh giường bệnh của Cố Trạch Vũ, đều là đám bạn ăn chơi của anh. Cười cười nói nói thật là ồn áo náo nhiệt, không có chút xíu cảm giác là đang ở trong bệnh viện.
Nhan Thanh liền đứng tại chỗ không nhúc nhích, người bên trong cũng không để ý đến người đứng ngoài cửa này. Cho đến khi Hàn Ngọc Phong ra khỏi thang máy, đi đến.
Hắn nhìn thấy cô nheo mắt đứng trước cửa, giơ tay đẩy đẩy bả vai cô, “Sao đứng đây mà không vào đi.” Nói xong liền kéo cô vào phòng bệnh, hô lên một tiếng, “Cố lão nhị, vợ cậu đến nè!”
Toàn bộ người ở trong phòng dường như đều bị tiếng nói của hắn làm cho kinh ngạc, thoáng im lặng. Sau đó, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Nhan Thanh.
Nhờ phúc của Hàn Ngọc Phong, đây là lần thứ hai… để cô bị đám cậu ấm đó vây xem như động vật quý hiếm!
Trong lòng Nhan Thanh vang lên tiếng nghiến răng ken két, lấy hết can đảm gật đầu với đám người kia rồi đi vào. Sau đó, chưa đến trước giường bệnh đã nhìn thấy cái chân bó bột của Cố Trạch Vũ, viền mắt đỏ lên.
“Cố Trạch Vũ…” Cô nghẹn ngào, đảo mắt, lấy tay che miệng.
Người trên giường lập tức đau lòng đến nhíu mày, muốn ngồi dậy, nhưng lại không đủ sức, đành phải nhỏ giọng an ủi, “Thanh Thanh, bé cưng à, đừng khóc. Anh không sao mà.”
Kết quả vừa dứt lời, trong phòng liền vang lên tiếng cười ồ, tranh nhau nói Cố Trạch Vũ “buồn nôn ghê tởm”. Càng muốn lấy mạng người khác hơn, hai tên trẻ tuổi mặc quân trang đứng gần Nhan Thanh trực tiếp nâng cằm của đối phương lên, nhại theo tiếng “bé cưng à” của Cố Trạch Vũ.
Hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt tái mét của người ngồi trên giường bệnh.
Cuối cùng vẫn là Hàn Ngọc Phong nhịn không được, ra mặt nói lớn, “Được rồi, cũng một vừa hai phải thôi! Cẩn thận Cố lão nhị quay lại dọn dẹp các người bây giờ! Mở mắt ra nhìn kỹ mọt chút, nên làm gì thì làm đi! Còn để chồng vợ chồng son người ta nồng nhiệt thắm thiết chứ!”
“Cắt, thì nhân lúc hắn bệnh mới muốn lấy mạng hắn chứ!”
“Đúng rồi, bình thường làm gì có cơ hội tốt như vậy!”
“… … … … …”
Mọi người lại nói nhảm một hồi, nhưng cũng biết điều lần lượt rút êm. Nhưng lúc đi ngang qua bên cạnh Nhan Thanh, vẫn không buông tha cơ hội, lại gọi bậy “chị dâu” “em dâu”.
“Cố lão nhị, đã đón được người cho cậu, hoàn thành nhiệm vụ nhé!” Hàn Ngọc Phong nói với người trên giường bệnh, sau đó nháy mắt ra hiệu: “Mình biến đây, trên người cậu có thương tích nên kiềm chế chút nhé!” Khi ra ngoài còn không quên đóng cửa lại.
Phòng bệnh đang huyên náo vô cùng bỗng nhiên yên lặng không một tiếng động.
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn vốn sắp khóc, đã biến sắc trong nháy mắt. Cô cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm người nằm trên giường bệnh, ánh mắt lạnh lẽo như dao.
Cố Trạch Vũ bị cô nhìn đến nổi da gà khắp toàn thân, cổ họng khô khốc, thật lâu sau mới lắp bắp nói: “Bé Thanh à, cái gì mà…” Nhưng mà nói chưa dứt lời thì thoáng thấy một bóng đen vụt qua trước mặt, ngay sau đó tiếng “loảng xoảng” truyền đến, làm anh sợ đến mức giật mình.
Là túi xách của Nhan Thanh bay đến, bay ngang qua đầu anh, nện xuống ngăn tủ bên cạnh giường. Sau đó, cô phóng hai bước đã nhảy đến trước giường bệnh như sư tử xù lông, chỉ vào Cố Trạch Vũ, bắt đầu quở mắng, “Uống rượu, lái xe nhanh! Tối qua trong điện thoại em đã dặn anh thế nào? Cố Trạch Vũ, nếu anh không muốn sống nữa thì cứ nói, em sẽ trực tiếp phế đi anh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...