Giữ Chặt Tay Anh


An Kỳ đã kết thúc thực tập trong bệnh viện.

Ngày cuối cùng, mọi người có một bữa tiệc kết thúc tại nhà hàng.

Ai nấy cũng hân hoan vui vẻ, chúc mừng thành công của thời kỳ thực tập, và cảm ơn những giúp đỡ của các bác sĩ y tá trong bệnh viện này.

Trong cuộc vui vẻ, giám đốc bệnh viện đã dõng dạc tuyên dương An Kỳ đạt thành tích tốt nhất và đóng góp cho bệnh viện trong việc đưa ra ý kiến, cùng với bác sĩ Cao Trí có phương pháp chữa bệnh mới và tuyên bố sẽ có thư mời cô về bệnh viện làm việc.

Ai cũng vỗ tay rầm rầm vui mừng chúc mừng cô.

Những tiếng zô, những tiếng cốc va chạm nhau.

Ai ai cũng vui vẻ, nhảy múa hát hò.

Khi một bạn nam nghĩ ra trò nói thật hay thách, ai cũng hưởng ứng hùa theo.

Theo vòng xoay của chai rượu trống, đầu chai quay về phía một nam sinh viên.

Cậu ta chấp nhận nói thật.

Cậu ngồi yên nghe câu hỏi từ mọi người.

Khi có người hỏi rằng:
- Cậu đã yêu mấy người rồi.
Cậu bạn đó ậm ờ tính toán, rồi nói lên số ba mà ai nấy cũng ồ lên vì tính trăng hoa và phạt cậu ta uống 1 chén.

Ai cũng vui vẻ, hào hứng.

Người thì phải nhảy một điệu, người thì phải hát một bài, người thì uống ba chén rượu một lúc.

Khi chai xoay vào người bác sĩ Cao Trí, anh chọn thách thức.

Có người đã thách anh tỏ tình với một người nữ ở đây.

Khi mọi người nghĩ rằng anh sẽ chịu phạt vì một người đam mê công việc như anh thì sẽ không có hứng thú với ai, thì bất ngờ anh cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, lấy tinh thần anh đứng dậy tiến về phía An Kỳ, dõng dạc.
- Đây là điều anh muốn nói lâu rồi.

Nếu em không chê một con người quá khô khan như anh, thì em có thể suy nghĩ làm bạn gái anh được không.
Ai cũng ồ lên vỗ tay, tiếng hô vang đồng ý đi hưởng ứng.

An Kỳ xây xẩm mặt mày vì lời tỏ tình đột ngột.

Bên cạnh, Nguyễn Mai lặng thinh, cầm chén rượu cay uống mà xót xa trong lòng.

Cô biết bác sĩ Cao Trí thích An Kỳ, nhưng khi trực tiếp nghe như vậy, cô vẫn thấy không thoải mái chút nào.

An Kỳ nhìn Cao Trí, buông một câu xin lỗi và tự phạt ba ly.


Nhìn An Kỳ, Cao Trí biết rằng mình đã bị thua bởi con người kia.

Cao Trí trở về vị trí của mình tự rót một ly rượu mà uống.

Ai cũng mang trong mình tâm sự.

Rồi cuộc chơi vẫn tiếp tục với những người khác.

Đến khi tàn cuộc, ai nấy cũng ngà ngà say, dắt díu nhau ra về.

Cao Trí tỏ ý muốn đưa Nguyễn Mai và An Kỳ về.
- Nếu em không đồng ý thì là không xem anh là bạn nữa.

Nghe câu nói ấy, với nhìn cô bạn của mình có vẻ say, An Kỳ gật đầu đồng ý.

Không khí giữa ba người gượng gạo, Cao Trí dìu Nguyễn Mai đi trước, An Kỳ ngà ngà bước theo sau.

Một đoàn người bước ra khỏi nhà hàng hát vang bài ca say rượu.

Vì ai cũng uống rượu, nên xe đều được để lại bệnh viện và gọi taxi về nhà.

Một đoàn xe taxi đợi ở cổng nhà hàng, lần lượt ai nấy đều lên xe.

Khi Cao Trí mở cửa để Nguyễn Mai lên taxi, tiếp tục mở cửa cho An Kỳ lên, thì một chiếc xe sang biển ngũ quý dừng ngay sau xe taxi.

An Kỳ không còn xa lạ gì với chiếc xe này, cô lùi lại một bước.

Cánh cửa xe sang mở ra.

Mặt sẹo bước đến, cúi chào An Kỳ, sau đó ngỏ ý muốn đưa ba người về.

An Kỳ nhìn trong xe, nhưng người kia không có mặt.

Chắc anh ấy bận gì đó, An Kỳ tự nghĩ.

Một chút buồn thoáng qua ánh mặt.

Bắt gặp được điều đó, Cao Trí khựng tại chỗ, nhưng anh vẫn tiến đến nói với An Kỳ.
- Chúng ta về nhà thôi.

Muộn rồi.
An Kỳ biết không thể bỏ bạn của mình lúc này được, An Kỳ từ chối Mặt sẹo
- Anh về đi.

Tôi còn có bạn đang say, nói với anh ấy tôi cảm ơn.
An Kỳ bước lên xe taxi.


Cao Trí đóng cửa xe lại, vòng ra ghế trước để ngồi.

Xe lăn bánh, nhanh chóng về tới cổng trường.

Đồng thời, xe của mặt sẹo cũng dừng đó một đoạn.

An Kỳ chào tạm biệt Cao Trí và dìu Nguyễn Mai.

Nguyễn Mai thì vừa khóc vừa cười, luôn miệng nói rằng mình không muốn về nhà, muốn đi uống rượu nữa.

Cao Trí nói sẽ đưa Nguyễn Mai lên phòng vì dù sao An Kỳ vừa bị thương ở tay.

Rất nhiều bạn sinh viên cũng vừa về tới trường đang hát hò ầm ĩ.

Đang định từ chối thì Nguyễn Mai lại chạy tới ôm lấy cổ của Cao Trí, leo hẳn lên lưng anh.

Một cái nháy mắt với An Kỳ, An Kỳ lắc đầu cười mỉm.
- Ngốc nghếch mà.
Cao Trí vì quá đột ngột nên hơi khuỵu chân xuống, nhưng chỉ vài giây đã đứng vững cõng
được Nguyễn Mai trên lưng bước về phía khu kí túc xá.

An Kỳ chậm chậm bước theo.

Về đến phòng, Nguyễn Mai cứ cầm tay bác sĩ Cao Trí mãi không buông.

Cao Trí phải dỗ dành mãi mới chịu ngủ.

An Kỳ đóng cửa, tiễn bác sĩ Cao Trí ra về.

Cao Trí bần thần.
- An Kỳ, em có thể…
Chưa buông hết câu, An Kỳ đã ngắt lời anh.
- Bác sĩ Cao về đi.

Muộn rồi.

Cảm ơn anh đã đưa bọn em về.

Một câu như đuổi người.

Hiểu ý, anh quay người bước đi, chốc chốc quay lại nhìn cô cho đến khi khuất hẳn.

An Kỳ lúc này lại không buồn ngủ.


Đứng ở hành lang ngước lên bầu trời không có một bóng sao, cô lại nghĩ tới Tô Diễn.

Nếu lúc này có anh ở đây, cô rất muốn xà vào lòng anh, để được anh ôm thật chặt.

Khi có người tỏ tình hôm nay, trong đầu cô không suy nghĩ gì cả, mà chỉ có hình ảnh của Tô Diễn.

Không biết lúc này anh đang làm gì nhỉ.

Haiz.

Đúng là mê trai.

An Kỳ tự giễu.

Quay lại định trở về phòng, một dáng người tựa lưng vào hành lang đang nhìn cô.

An Kỳ giật mình, sao trời tối thế này có người lại có thể vào được kí túc xá.

Người đó bật lửa, châm thuốc, ánh lửa loé lên hắt vào khuôn mặt, Tô Diễn, sao anh lại ở đây.

Cô chạy lại chỗ anh.

Cách cự ly gần, cô có thể ngửi được mùi đàn hương xem lẫn mùi khói thuốc.

Vui mừng tràn qua ánh mắt.
- Sao anh lại ở đây giờ này.
- Em nghĩ anh ở đâu.

Từ chối ngồi xe của anh mà lại đồng ý đi với người khác, tình cảm tốt đẹp quá.
Thực sự khi nhìn vào cảnh cô tiễn Cao Trí về, thỉnh thoảng quay lại nhìn giống như một đôi tình nhân bịn rịn không rời, khiến Tô Diễn như phát điên.

Anh muốn xông tới bóp chết cái tên kia, nhốt An Kỳ lại.

Khi biết hôm nay cô có buổi liên hoan chia tay, anh đang bận dự án ngoại ô không thể dứt.

Anh đã sắp xếp Mặt sẹo đợi cô và chở cô về an toàn, vì sợ có chuyện xảy ra như lần trước.

Nhưng anh nghe được gì, là cô đã từ chối xe anh, đồng ý đi với tên bác sĩ kia, khiến cho anh bỏ hết cả công việc chạy đến đây.

Nhưng khi nhìn thấy cô và ánh mắt vui mừng của cô lúc này, anh lại không dám bộc phát thú tính của mình.

Anh vò nát điếu thuốc đang cháy dở, cất lời.
- Anh chỉ tới thăm em và đưa cho em cái này.

Thôi, em vào ngủ đi.

Anh về đây.
An Kỳ nhìn hộp điện thoại mới và biết anh đang ghen, nếu để anh về lúc này thì sự hiểu lầm không biết khi nào mới chấm dứt.

Cô chạy tới ôm chầm sau lưng anh.
- Em xin lỗi, em có thể giải thích, chuyện này không như anh nghĩ.
An Kỳ cọ cọ mặt vào lưng Tô Diễn.

Tô Diễn quay lại bóp vào mặt An Kỳ, An Kỳ thuận thế gạt tay ra xà vào lòng anh.


Tô Diễn giữ nguyên tư thế tay không trung mà không biết làm gì tiếp theo.

Anh thở dài bất lực, không biết nên làm gì tiếp theo với cô gái này.

Anh kéo tay cô bước ra phía cổng trường.

Cổng trường vẫn mở một lối nhỏ để ra vào.

Cô nhìn thấy mặt sẹo đang đứng trước cửa xe mở sẵn.

Cô bị ném vào trong xe.

Khi chiếc xe lao vút đi cô mới giật mình.

Tối nay mình sẽ qua đêm ở ngoài sao.

An Kỳ tự than trong lòng.

Cô bị đè lên hôn ngấu nghiến, cô không dám kháng cự, chỉ thuận theo hôn lại, điều đó càng làm cho Tô Diễn mất hết lý trí.

Khi bình tĩnh lại thì xe đã dừng trước cửa biệt thự.

Lần thứ hai cô đến đây đều trong hoàn cảnh éo le này.

Tô Diễn biết mình không kiềm chế được, nên khi xe dừng lại, anh đã mở cửa xe ra trước, đốt một điếu thuốc.

Mùi nicotin của thuốc lá khiến anh bình tĩnh lại.

An Kỳ vẫn ngồi im trong xe cho tới khi Tô Diễn mở cửa xe ra lần nữa.

An Kỳ nhỏ nhẹ.
- Chân em mỏi quá.
Tô Diễn không suy nghĩ nhiều, cúi xuống bế xốc cô lên kiểu công chúa trực tiếp vào phòng ngủ của biệt thự.

- Em nghỉ ngơi cho sớm đi.

An Kỳ cầm lấy tay của Tô Diễn.
- Nếu anh không nghe em nói, sao em ngủ được.

Tô Diễn lật ngược tay, siết thật chặt tay của An Kỳ.
- Em sợ tôi không có khả năng bảo vệ cho em sao? Hay em nghĩ ở bên tôi không an toàn.
An Kỳ nhấc tay lên, cọ má vào tay Tô Diễn, kéo anh ngồi xuống.

Mở lời.
- Không phải vậy.

Hôm nay là em đi cùng Mai, trong khi cô ấy bị say, đã nằm trong xe taxi rồi, chẳng lẽ em lại kéo cô ấy ra.

Trong khi cô ấy thích bác sĩ Cao Trí, em phải tạo điều kiện cho cô ấy chứ.

Với lại, em biết mặt sẹo sẽ đi theo em, nên em mới yên tâm mà.

Với lại em không muốn nợ bác sĩ Cao Trí một lời hứa, em muốn dứt khoát tránh dây dưa không rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận