Trời ấm dần hiện lên ột sắc tươi mới. Đông tàn xuân lại đến mang theo bao điều kì lạ. Những chồi non mơn mởn nhú lên trên những ngọn cây già tưởng chừng đã chết vì gió lạnh. Đằng Đông lại hửng lên những ánh hồng tươi mới với những cánh én về lại nơi đây. Những cánh đồng hoa đào mai nở rầm rộ cả một vùng. Những cây quất trĩu quả đang đung đưa vờn với làn gió mới.
Xuân về tết cũng đến. Người người nhà nhà rộn ràng chung vui. Mặt trời rộ lên rõ ánh cười.
Học sinh trường King tỏ vẻ náo nức lắm, ai ai cũng bàn về xuân. Đó là những bộ quần áo, tiệc đi chơi hay là một chuyến nghỉ ngơi mệt mỏi của một năm bận rộn. Nhưng sao tôi lại buồn. Tôi nhớ lũ nhóc nhớ dì Năm. Tôi nhớ năm nào Tết đến tôi cùng dì gói những cái bánh trưng rồi cùng nhau trò chuyện dưới ngọn lửa than hồng. Tôi nhớ những buổi đi chợ mà người ta gọi là " Đi Đổi điếc" nghe thật buồn cười và vui tai.
-Này, tết đến rồi sao mặt lại như mất sổ gạo thế kia- Mộc Anh và Tiểu Vy chay bay vào lớp khoác vai bá cổ tôi. Công nhận không có gì có thể qua mắt bạn bè, nhất là những đứa bạn thân.
-Không có gì đâu? Chắc hôm nay mình đến sớm nên rảnh rỗi ngồi đây bơ phờ cho riết thời gian đó mà. -Tôi vội vàng chữa ngượng, dù gì tôi cũng thể tâm sự được với họ, vì họ không hiểu gì về quá khứ của tôi cả.
-Này mà Lâm Kỳ sắp đến lễ hội cuối năm định kì đấy, năm nay cậu nhất định phải đoạt giải nữa nhé!
-Hội gì, mà giải gì? Tôi ngơ ngác hỏi lại vì nghe họ nói tôi chả hiểu gì cả?
-Cậu không nhớ gì sao? ... blablom..... nói tóm lại là mỗi năm tổ chức một lần, hiểu chưa?
-Ờ hiểu à chưa?
-Trời ơi cậu có phải là Lâm Kỳ không vậy? Họ vừa giận vừa buồn cười vì vẻ mặt ngây thơ vô tội của tôi, nhưng nói thật tôi chả hiểu gì cả và tôi cũng không thèm quan tâm cho lắm, được giả hay không thì có quan trọng không?
Buổi học lại trôi qua với sự phấn khích của cả giáo viên và học sinh. Đi đâu cũng thấy nghe chuyện về lễ hội và lễ hội. Tôi nghe mà phán ớn rồi. leo lên tầng thượng tôi tìm ình một khoảng không gian với những làn gió mát rượi. Khổ thân tôi, sức hút quá lớn nên đã hút phải những thứ không nên hút.
-Tôi nên gọi cậu là Tạ lâm Kỳ hay Hạ Hiểu Nhi cho phải phép lịch sự vậy? nhỏ Nhã Kỳ bám theo tôi và nói. Lại tiết mục này, ngán đến phát ớn mà cứ chiếu cho tôi xem hoài vậy là sao. Cái con nhỏ này ngứa thịt gọi đòn đây mà .Không trêu người ghẻ nó mọc hay sao mà cứ gây sự.
-Cậu ngu hay giả ngu vậy , tôi đã nói với cậu rồi sao? Tên tôi là Tạ Lâm Kỳ, Hiểu Nhi là ai mà sao tôi chả biết, một con "Kỳ Nhông" thì hãy yên vị là nó đừng có mà trèo à lại ngã đau. Tôi không thèm quay mặt lại mà nói vì cậu ta không đáng. Người ta nói cháu hư tại bà thật đúng mà, nhà dột từ nóc thì làm sao nền nó vững.
-Được lắm Hạ Hiểu Nhi, tôi sẽ lật ngược cậu trong buổi dạ hội, à nhớ ra, một người xuất xứ từ nghèo hèn thì làm sao có thể đủ trình bước vào một bữa tiệc sang trọng của giới thượng lưu. Cứ cẩn thận đừng trách là tôi không nhắc trước. Nói rồi nhỏ bỏ đi. Nghèo hèn à, được hãy cứ chờ coi . Nói thế thôi nhưng trong tôi cũng lo lắng lắm. Tôi không muốn mình vướng phải rắc rối vì trong tôi cũng đã rối lắm rồi.
Nhìn xuống sân trường nhộn nhịp đầy tiếng nói cười, một cảm giác đầy cô đơn trong tôi trào ra. Số phận trời đã định, có lẽ tôi sẽ vẫn mãi là một con người nghèo hèn hắt hủi.
-Cuối tuần này là lễ hội rồi, thầy mong các em sẽ đến đầy đủ, thự hiện đúng nội quy và cùng nhau chơi vui vẻ, được không?
-Dạ....
Lớp tôi rất hào hứng trong tiết sinh hoạt đắc biệt này. Vì từ ngày mai chúng tôi bước vào cho dịp nghỉ xuân đầu năm mới. Tôi chợt nhớ ra ở trong thư viện có mấy quyển tiểu thuyết mà tôi rất thích, tôi định mượn để kỳ nghỉ này về đọc. Thấp thoáng ý nghĩ tôi chạy vù đi lên lầu ba-phòng thư viện.
"Nhật ký cuộc sống";"Mùa yêu anh";"Bụi đời" là cuốn tôi rất thích từ lâu nhưng không có tiền mua, lần này thì tôi có thể ôm mấy em về rồi.hihi. Bước chân tôi vui vẻ thì đột nhiên những tiếng nói làm tôi khựng lại.
-Chào ông hiệu trưởng.. tôi có dự án làm ăn mới ông có muốn chung không?
-Cám ơn ý tốt của Hà lão gia, tôi muốn định cư tại trường này và không muốn dính dáng đến giới làm ăn các ông.
-Chả lẽ sau vụ nhà họ Hạ, ông muốn chối bỏ tội của mình.
-Tôi không có tội, lúc đó là ông ép tôi thôi. Hà Hữu Phụng à...
"Hà Hữu Phụng sao...?"tiếng nói như tiếng sét ngang tai tôi, đôi tay tôi như không còn chút sức lực nào khiến ba quyển sách đột ngột rơi xuống, thân người tôi thì như đơ hoàn toàn....
-Ai đấy? tiếng hiệu trưởng vang lên, sợ sệt tôi chạy vào một xó núp vào, dù sao tránh mặt vẫn tốt.
-Này có chuyện gì thế-tiếng đầu điện thoại bên kia vang lên...
-Không có gì, tôi nghĩ chỉ là mấy con chuột trong thư viện...
-Một trường tư thục nổi tiếng mà lại để cho có chuột sao....
Tiếng nói, tiếng bước chân nhỏ dần khiến tôi cũng hoàn hồn.. Vội nhặt ba quyển sách đặt vào chỗ cũ . Vì tôi mà mượn sách , họ sẽ phát hiện ra tôi nghe thấy mọi chuyện thì sao? Rốt cuộc gia đình tôi không phải vụ tai nạn mà chết đó là do bị hãm hại... Ôi trời ơi, sao càng ngày càng rắc rối thế này. Cứ để cho tôi biết là tai nạn thì có lẽ tôi đã không còn khổ sở như ngày hôm nay. Tôi khóc và bước ra ngòai đúng lúc Du đi xuống từ tầng thượng.
-Này Lâm Kỳ, sao cậu khóc. Du chạy đến lau nước mắt và an ủi tôi.
-Tớ mượn sách nhưng ở cao quá tớ không với tới... tôi lấy đại lí do để Du đỡ phiền lòng, nhưng có vẻ lí do nó rất chi là có vấn đề.
-Này, cậu đùa tớ à, nín đi mượn quyển nào cậu nói đi tớ lấy cho.
Tôi đọc tên ba quyển sách lúc nãy cho Du rồi một mình tôi chạy lên sân thượng chờ. Còn Du, sau câu nói cậu ta tức tốc đi mượn cho tôi.
Nắng ấm nhẹ nhàng nhưng mà như gắt. Trái tim tôi đau lên từng nhịp. Sự thật quá chi là phũ phàng. Chao ôi, tôi bao giờ mới thoát khỏi đây. Tôi muốn trở về Hạ Hiểu Nhi đi tìm chân lí cho người thân tôi.
-Ba, mẹ con sẽ trả thù cho ba mẹ, họ phải lấy lại những gì mà họ đã cho chúng ta. Cả chị nữa Lâm Kỳ, em tin rằng chị mất tích là do có liên quan đến gia đình em vì em biết được một sự thật khác ... hãy cứ chờ sự trở lại của Hạ Hiểu Nhi đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...