“Mẹ tôi đã đến đây sao?”
Mặt Đường Kiêu trông như ngáp phải ruồi vậy: “Cô không sao chứ? Mẹ tôi không đánh cô chứ?”
Mẹ anh nhìn không giống kiểu người sẽ đánh nhau với người khác…
Tôi lắc lắc đầu: “Không có, dì ấy làm sao mà đánh tôi chứ.”
Anh thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng bà đánh cô nữa, vậy sao cô lại ngồi đây khóc một mình vậy? Cô bao nhiêu tuổi rồi? Cô giống như đứa con nít đang khóc nhè vậy, cô muốn tôi dỗ đúng không?”
Nói thật thì mẫu đàn ông như Đường Kiêu khó khăn lắm mới dịu dàng một lần nên thật khiến người ta ngạc nhiên, vì vậy mà tôi bị ta hù dọa đến mức rơi cả nước mắt.
Anh như chợt nhớ ra thứ gì đó: “Đúng rồi, mẹ tôi nói gì với cô vậy?”
Tôi thuật lại tuốt tuồn tuột những lời bà ấy nói cho anh nghe, tất nhiên là bao gồm cả chuyện mà Châu Vũ Dao đã nói với dì ấy.
“Lẽ ra những chuyện xảy ra gần đây tôi luôn giấu kín ba mẹ tôi, kết quả lại bị con bé chết tiệt Châu Vũ Dao bán đứng… chắc họ đang thấy đau lòng lắm”
Tôi cũng hơi đắn đo, vì chuyện này đến mẹ tôi cũng không biết, tôi chỉ sợ sau này có kết quả rồi, hết đường cứu chữa thì chỉ còn mỗi mình bà trên đời, cô đơn lẻ loi, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau lòng rồi.
Khả năng tự hồi phục của Đường Kiêu thật sự rất tốt, vừa mới bảo là đang đau lòng vì ba mẹ thì bây giờ đã la oái oái bảo đói bụng, điều này khiến tôi thật không thể chịu nổi.
Nói thì nói vậy nhưng tôi cũng tốn gần nửa tiếng mới nấu xong tô mì cho anh, chắc hẳn anh đói lắm rồi nên chỉ loáng cái đã xơi hết sạch.
Sau khi ăn tối xong thì tôi ở trong bếp rửa chén còn anh ở bên ngoài xem tivi, lúc đi ra thì thấy anh đang châm điếu thuốc hút, tôi nhìn lướt qua chương trình thì thấy tên này chẳng phải đang xem kênh kinh tế sao?
Tôi chẳng hiểu gì về kinh tế cả, sự hiểu biết của tôi về kênh này chính là đoạn quảng cáo siêu dài của một anh người mẫu về hãng LV nên tôi luôn đổi kênh.
Tôi thích nhất là xem chương trình thực tế, có vài anh đẹp trai cùng nhau cười nói, hình ảnh mới thật là nhẹ nhàng và hài hước.
Đường Kiêu lãnh đạm nhìn tôi một cái rồi lặng lẽ đứng dậy đi chuyển kênh tivi quay về kênh kinh tế.
Tôi cảm thấy anh ta đang cố ý, còn lý do tại sao ư? Xem tivi thôi cũng tranh với tôi nên tôi đã dùng phương pháp trực tiếp nhất là chạy đến chắn ngang đầu tiếp tia hồng ngoại và nhanh chóng chuyển lại chương trình thực tế.
Anh ta hơi tức giận: “Cô lớn như vậy rồi mà còn xem thứ vô bổ này sao?”
Tôi mắt cũng không chớp mà trả lời: “Có trai đẹp là được.”
“Tôi thấy tôi so với đám đàn ông trên tivi còn đẹp trai hơn, có nội hàm hơn nên cô chỉ cần nhìn tôi là được rồi.”
Đường Kiêu thình lình xán lại gân khiến tôi hơi hoảng loạn nên không màng đến cái tivi nữa mà dùng tay đẩy anh ra.
“Anh tự tin thật đấy.”
Anh ta tiếp tục không biết xấu hổ mà tiến lại gần sát mặt tôi.
“Nói thật thì sau này cho dù có mắc bệnh không thì quãng đời còn lại cũng hay bên nhau nhé.”
Tôi mà tin anh ta chung tình thì heo nái cũng biết leo cây đó.
Tôi vừa tránh khỏi bàn tay hư hỏng của anh ta vừa nói: “Anh nói đùa gì chứ, Đường đại thiếu gia như anh chịu rửa tay gác kiếm sao? Anh phải biết anh là khóm hoa chiêu ong dụ bướm, đừng nói là qua một đời với tôi, nửa năm cũng đã quá đủ rồi.”
Anh ta ngẩn ra rồi cười híp mắt mà vuốt ve mặt tôi: “Vậy sao, xem chừng thì xem ra cô hiểu rất rõ tôi đó.”
Tôi tính trả lời lại thì lúc này điện thoại anh lại reo lên.
Anh ngồi xuống kế bên tôi và lấy điện thoại ra nghe.
“Alo? Mẹ.”
“Tại sao mẹ lại để cô ấy đến nhà ăn cơm chứ? Được rồi… con không về đâu, những gì cần nói con đã nói hết với cô ấy rồi, cô ta còn muốn gì nữa? Mẹ, con và cô ấy thật sự là không hợp… Được, mẹ đừng ép con ra tay đó.”
Anh ấy cúp máy, đôi môi khẽ mím, tròng mắt hơi chuyển động.
Tôi biết đây là biểu hiện tức giận của anh nên chỉ lặng lẽ ngồi nhìn anh không nói gì, đột nhiên anh quay qua nhìn tôi, ánh mắt sáng rực khiến tôi sợ sệt.
“Ngày mai cô có rảnh không?”
Tôi phản xạ có điều kiện mà từ chối anh: “Không, ngày mai tôi còn phải dịch hồ sơ nữa nên bận lắm…”
“Lý do này không duyệt.”
Đường Kiêu lạnh lùng mà khước từ lý do của tôi và ra mệnh lệnh: “Tối mai cô về nhà ăn cơm với tôi.”
Tên khốn này luôn tưởng mình là đế vương vậy, muốn làm gì thì làm, đến cơ hội từ chối cũng không cho người ta, cho dù từ chối thì anh ta cũng không chấp nhận.
Một người đàn ông tự phụ.
Tôi bất mãn chửi thầm nhưng điều duy nhất khiến tôi cảm động chắc là anh ta không chuyển kênh mà ôm tôi vào lòng ngồi xem tivi.
Đêm qua tôi ngủ rất ngon đến mười giờ hơn mới thức.
Tôi rúc trong nhà cả ngày, đến sáu giờ chiều thì Đường Kiêu gọi điện thoại cho tôi.
“Cô sửa soạn xong chưa?”
Tôi vừa mặc quần áo vừa nói đã sửa soạn xong rồi, năm phút sau thì tôi đã yên vị trên xe anh.
Chiếc xe chạy khoảng hai mươi phút hơn thì dừng lại ở một căn biệt thư ở ngoại ô, đỗ xe xong thì anh dẫn tôi đi gõ cửa.
“Anh về rồi sao?”
Từ trong nhà ló ra một cái đầu nhưng vừa thấy tôi xuất hiện sau lưng anh thì cô ta tỏ vẻ vô cùng kỳ quặc.
“Cô đến đây làm gì?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...