Tôi nhắm chặt đôi mắt lại, không biết bây giờ Khương Chí Cang đang có phản ứng gì.
Tôi cũng hy vọng đoạn clip này như lời anh ta nói, chỉ là có người đang muốn phá hoại chúng tôi mà chỉnh sửa nó ra thôi.
Năm năm qua, tình cảm tôi dành cho anh ta đều là thật lòng, không ai hy vọng đoạn clip này là giả hơn tôi.
Khương Chí Cang im lặng một lúc, với chừng ấy chứng cứ trước mắt, anh ta không còn lời nào để phản biện.
Sự im lặng của anh ta khiến mọi kỳ vọng trong tôi hoàn toàn sụp đổ, tôi biết tôi không thể tự lừa dối mình nữa rồi.
Bởi vì cho dù tôi có là người mù vi tính đi chăng nữa thì cũng nhận ra người trong đó là anh ta, hơn nữa cho dù là chỉnh sửa thì lẽ nào đến âm thanh cũng có thể chỉnh sửa sao? “Hôm tôi gọi điện thoại cho anh, anh bảo sẽ về ngay lập tức, nhưng sự thật thì sao? Tôi bỏ đi ba ngày rồi anh mới ung dung đến nhà cha mẹ tôi, anh vốn dĩ không bận tâm vậy thì tại sao bây giờ lại phải như thế?” Nếu ngày hôm đó anh ta lập tức về giải thích mọi thứ cho tôi thì có lẽ tôi đã tin tưởng anh ta, nhưng sự thật đã chứng minh trong lòng anh ta thì tôi chẳng quan trọng gì.
“Nhã Hàm, hôm đó anh phải ở công ty tăng ca, sếp anh… sếp anh nhất định giữ anh ở lại công ty…” Biểu cảm chân thành của anh ta nếu đổi lại là ngày xưa thì tôi nhất định đã tin rồi.
Ngày xưa anh ta ở ngoài không về nhà cũng đưa ra cái lý do này, tôi trách anh ta thì anh ta bảo công ty như thế còn có cách gì.
“Tăng ca? Đúng rồi, công việc quan trọng, đến mức vợ nói ly hôn rồi thì anh vẫn có thể thản nhiên tăng ca trong công ty thì bây giờ anh cần gì phải làm cái bộ mặt này ra chứ?” “Cái đó… cái hợp đồng đó rất quan trọng, anh…” Anh ta vẫn tiếp tục giảo biện nhưng sự hoảng loạn trên gương mặt đã sớm bán đứng anh ta rồi.
“Khương Chí Cang anh đủ rồi, lời nói dối này nói ra đến anh còn không tin, bộ anh nghĩ tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?” Tôi nhìn trên cổ anh ta vẫn còn lưu lại vết cắn chưa phai, tôi cười nhạt, những chứng cứ đang bày ra trước mặt tôi, rõ ràng rành mạch.
Đại khái là biểu hiện của tôi bây giờ không cẩn thận giống như ngày xưa, tôi trở nên lạnh nhạt, anh ta không còn sự bình tĩnh như lúc nãy.
“Nhã Hàm, là người đàn ông đó dụ dỗ anh, người anh yêu nhất là em… anh không thể mất em được.” Ha ha, cuối cùng đã thừa nhận rồi.
Tôi hơi cúi nhẹ đầu, không để nước mắt rơi xuống.
Cuối cùng đã có đáp án rồi, thế thì sao chứ? Nghĩ lại trong ba năm hẹn hò, anh ta đối với tôi vừa trân trọng lại chừng mực, đến hôn cũng rất nhẹ nhàng, còn rất chân thành nâng mặt tôi mà nói do yêu tôi nên sẽ không đụng vào tôi.
Tôi bị câu nói này của anh ta làm cảm động, cho rằng dù người đàn ông có tốt đến đâu cũng không bằng anh ta có thể kiềm chế được dục vọng của mình, tôn trọng sự trong trắng của tôi.
Ha ha, thật là nực cười! Lý do tôi yêu anh †a lại chính là lý do anh ta không yêu tôi.
Nhìn thấy nụ cười lạnh tanh của tôi, Khương Chí Cang trở nên gấp gáp, thậm chí còn ôm lấy chân tôi, khóc lóc kể về khoảng thời gian hẹn hò thời đại học.
Anh ta luôn miệng nói về những ký ức hạnh phúc giữa chúng tôi, còn tôi thì nghĩ nó giống như đang cười nhạo vào sự ngây thơ và ngu ngốc của tôi.
“Nhã Hàm, em tin anh đi, anh sẽ không bao giờ làm chuyện này nữa.” Sau này sẽ không làm nữa? Xu hướng tình dục nói sửa là sửa được sao? Nếu vậy trên thế giới đã không có nhiều người đồng tính đến vậy.
Hơn nữa, tôi đã làm chuyện tương tự anh ta, ngoại tình với người đàn ông tên Đường Kiêu, điều này đã sớm không thể quay trở lại được.
“Ly hôn đi, ngày mai chúng ta đến phòng dân sự làm thủ tục” Tôi không phải là người quyết đoán nhưng giây phút này tôi tỉnh táo đến đáng sợ.
Trong tình huống đôi bên đều ngoại tình, cuộc hôn nhân sớm đã bị lung lay rồi, nếu miễn cưỡng níu kéo cả hai đều không hạnh phúc.
Sắc mặt anh ta trở nên hoảng loạn mà dùng toàn bộ sức mạnh đôi tay ôm lấy tôi.
“Nhã Hàm, anh sẽ không ly hôn với em, tuyệt đối không bao giờ.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...